Tiến Vào Ánh Lửa - Tứ Nghi

Chương 60: Độc nhất vô nhị




Trường Trung học số 1 Nam Thành có lịch sử hàng trăm năm, cổng trường mang hình dáng một quyển sách mở ra, lát gạch đỏ, vô cùng hoành tráng.

Hai giờ mười lăm phút chiều, họ đến cổng trường.

Trường Trung học số 1 Nam Thành cho học sinh thời gian nghỉ trưa rất dài, từ mười hai giờ trưa đến hai giờ rưỡi chiều, tổng cộng hai tiếng rưỡi.

Lúc họ đến nơi, trường còn chưa vào giờ học, học sinh không học bán trú bắt đầu đi vào cổng trường, chính là thời gian trong trường nhộn nhịp nhất.

Vì cổng trường mở rộng, không có vật cản, xe của họ vào thẳng bên trong.

Bạch Chỉ chỉ về phía tay phải: “Bãi đỗ xe bên này.”

Phó Huyền Tây lái xe về phía cô chỉ, đùa giỡn: “Bạch Chỉ, anh phỏng vấn em một chút.”

“Hả?” Bạch Chỉ hoang mang, “Phỏng vấn sao?”

“Dẫn bạn trai về trường cũ, cảm giác thế nào?”

Bạch Chỉ liếm môi, nghiêm túc suy nghĩ.

Ngoài xe, một nhóm học sinh mười mấy tuổi mặc đồng phục mùa đông màu xanh trắng bước vào cổng, cười đùa vui vẻ.

Cô nhớ lại năm mình mười mấy tuổi.

Thật ra cô không có nhiều bạn, mối quan hệ của cô và bạn học cũng bình thường, cô lại học ngoại trú, không có bạn cùng phòng.

Phần lớn thời gian, cô đeo cặp xách, một mình đến trường, một mình về nhà, chỉ thỉnh thoảng gặp được bạn học trên đường mới đi cùng họ.

Nhưng những lúc đó, cô cũng chưa từng cảm thấy đơn độc.

Mỗi khi cô đơn, cô luôn nghĩ đến người con trai mặc áo sơ mi trắng.

Thật kỳ diệu làm sao, chỉ gặp anh một ngày, ký ức đó lại sưởi ấm cô suốt bảy năm trời.

Nhưng ngày đó, cô chưa từng nghĩ họ có duyên như vậy, càng không nghĩ sẽ có ngày được ở bên cạnh người mà mình thầm thương trộm nhớ.

Còn cùng nhau quay về trường cũ.

Những hồi ức mờ ảo hư vô, anh xuất hiện để lấp đầy khoảng trống đó, biến mọi giấc mộng trở thành sự thật.

Tựa như anh vẫn luôn ở bên cạnh cô.

“Giống như một giấc mơ.” Bạch Chỉ suy nghĩ nghiêm túc, sau đó trả lời, “Rất đẹp, nhưng cũng rất vô thực.”

Khi cô nói lời này, Phó Huyền Tây vừa lái xe vào bãi đỗ xe.

“Giống như một giấc mơ?” Phó Huyền Tây nhướng mày, ngạc nhiên, “Sao lại giống như một giấc mơ, chẳng lẽ em chưa từng nghĩ sẽ đưa bạn trai đến trường cũ à?”

“Không phải.” Bạch Chỉ cong môi, “Em chưa từng nghĩ sẽ đưa anh về trường cũ.”

“Vậy, anh là giấc mơ à?”

“…”

Bạch Chỉ tháo dây an toàn, chuẩn bị xuống xe, Phó Huyền Tây nắm lấy cổ tay cô, mở ngăn đựng đồ, lấy một đôi găng tay.

“Đeo găng tay đi, không lạnh à?” Anh vừa nói vừa cúi đầu đeo găng tay cho cô.

Đeo xong, cũng không biết là làm gì, lại xoa xoa nắn nắn ngón tay, vỗ vỗ vào lòng bàn tay.

Đợi anh mang găng tay xong, Bạch Chỉ định chạy ra, bị anh giữ lại, không cho cô đi.

“Sao thế?”

Phó Huyền Tây ghé đến gần, hôn lên khóe môi cô: “Hôn một cái.”



Bãi đỗ xe được chia thành nhiều khu, ô tô và xe đạp được chia thành hai khu khác nhau, lộn xộn nhưng rất có trật tự.

Ra khỏi bãi đỗ xe ô tô, thấy mấy chiếc xe đạp nhiều màu sắc bên này, Bạch Chỉ chỉ cho Phó Huyền Tây xem: “Em từng lái xe đạp đi học, mỗi lần tan học phải tìm xe rất lâu, có quá nhiều chiếc giống nhau.”

Phó Huyền Tây cười: “Em không biết nhìn vị trí à?”

“Không phải, quá nhiều người chen chúc xô đẩy, em không phân biệt được.”

Ra khỏi bãi đỗ xe, vẫn còn mấy phút nữa mới đến giờ lên lớp, bên ngoài cổng trường, rất nhiều người ùa vào.

Có người chạy, có người vừa ăn vừa chậm rãi bước đi, không sợ trễ học.

Bạch Chỉ nhìn thấy, đột nhiên bật cười: “Em nhớ trước đây cũng đợi đến sát giờ lên lớp mới vào trường, nhưng em chạy nhanh, chưa từng đi trễ.”

Phó Huyền Tây bất ngờ, quay đầu nhìn cô, mỉm cười, sau đó nắm chặt tay cô,

Cô đeo găng tay hình nhân vật hoạt hình, rất đáng yêu, không thể tưởng tượng được dáng vẻ cô vắt chân lên cổ chạy vào lớp.

“Anh không tin sao?” Bạch Chỉ thấy anh không tin, hơi buồn bực, “Em là á quân cuộc thi chạy ba ngàn mét, sau đó là quý quân cuộc thi chạy năm mươi mét.”

“Ồ, A Chỉ nhà mình giỏi vậy sao?”

“Đương nhiên, em giành giải nhì cuộc thi chạy ba ngàn mét, được thưởng hai trăm tệ. Ngày đó nhận được tiền thưởng, em đã mua bút và sổ, còn mua xôi và mứt ngó sen mà bà ngoại thích.

Giữa mùa đông lạnh lẽo, hơi thở của cô hóa thành làn khói trắng bay lên, lượn lờ trong không trung.

Trông rất phấn khích.

Phó Huyền Tây nghiêng nghiêng ánh mắt, chân thành nhận xét: “Đương nhiên A Chỉ nhà mình là tuyệt nhất.”

Da mặt Bạch Chỉ ửng đỏ, môi mấp máy, cô dời mắt, không nói nữa.

Anh luôn gọi đầy đủ họ tên cô, hôm nay đã gọi cô là A Chỉ đến hai lần liên tiếp.

A Chỉ nhà mình.

Chậc.

Bạch Chỉ cúi đầu, không thể ngăn khóe môi cong lên.



Hai người họ vòng qua khu phòng học, tiến về phía hành lang bên kia.

Chuông vào lớp vừa reo lên, mọi người tập trung vào lớp học, sân trường không còn một ai, yên tĩnh trầm lặng, để lộ hơi thở học đường nghiêm túc.

Tuyết đọng trên bồn cây còn chưa tan, hương hoa mai mùi đông nhẹ nhàng tươi mát, làm tâm trạng người ta trở nên thư thái.

Đột nhiên Bạch Chỉ nhớ về lần đầu tiên đến Nguyệt Mê Tân Độ, cũng tầm giờ này, vừa vào cửa đã ngửi thấy mùi hương hoa mai mùa đông.

Tính tới tính lui, đã gần một năm không đến đó.

Cô lại nghĩ đến Quy Uyển, tò mò hỏi: “Khu vườn tư nhân của nhà anh có kiếm tiền không? Hay chỉ mở ra vì thích một khu vườn?”

Nếu thích như vậy, sao không làm một cái ở Lâm Nghi?

Làm ở Nam Thành, xa như vậy, chạy tới chạy lui, không phải là phiền phức lắm sao?

“Không kiếm tiền, chỉ là thích nên mở một khu vườn.” Phó Huyền Tây rũ mắt, nắm chặt bàn tay cô qua lớp găng tay, “Nói đúng hơn, đó là khu vườn của bà ngoại anh, sau đó để lại cho mẹ anh, mẹ anh để lại cho anh.”

Thì ra là vậy.

Bạch Chỉ không hỏi nữa, kéo anh xuống một sườn dốc dài, lá ngô đồng vào mùa này đều rụng xuống, không ngăn cản ánh sáng, con đường thông thoáng, rực rỡ.

“Anh nhìn kìa, đó là sân thể dục của bọn em.” Bạch Chỉ chỉ sang bên kia sông về phía một sân thể dục, có lưới bảo vệ bao bọc, “Mỗi lần học tiết thể dục, bọn em phải chạy năm vòng trên đường chạy bên kia.”

Phó Huyền Tây ngước mắt nhìn sang, giờ này có nhiều lớp đang học thể dục, chơi bóng rổ, bóng chuyền, tennis, tập thể dục dụng cụ trên sân bóng.

“Muốn xem anh chơi bóng rổ không?” Anh quay đầu hỏi Bạch Chỉ.

Bạch Chỉ “hả” một tiếng, ngẩng đầu tò mò nhìn anh: “Anh biết chơi bóng rổ sao?”

Vì anh luôn mặc quần áo trang trọng, trông không giống một người thích vận động, mặc dù anh cũng biết chơi nhiều môn thể thao, chẳng hạn như trượt tuyết.

Phó Huyền Tây nhướng mày: “Khó lắm à? Anh từng là thành viên chủ lực trong đội bóng rổ của trường đấy.”

Hai mắt Bạch Chỉ sáng rỡ, vô cùng mong chờ: “Vậy anh có muốn ——”

Cô chưa kịp dứt lời, Phó Huyền Tây đã nắm lấy cổ tay cô kéo vào trong.

Bạch Chỉ thấy anh đi qua thương lượng với người trong sân, hình như thật sự muốn thể hiện tài năng với cô.

Hôm nay anh mặc áo khoác đen, là phong cách mà bình thường anh rất ít khi mặc, đã cố tình mua trước khi về nhà cô hôm nay.

Khi đó, cô không che được dấu hôn trên cổ, cho nên anh đã đưa cô đi mua một chiếc áo cổ lọ trước khi về nhà.

Lúc cô thử áo xong đi ra, anh cũng đã chọn được chiếc áo khoác này.

“Thế này trông trẻ trung hơn một chút.” Anh nói, “Sợ bà ngoại nghĩ anh lớn tuổi, xem anh là một ông già khó tính.”

Làm cô bật cười.

Anh lớn tuổi chỗ nào, mới tròn hai mươi chín tuổi chưa đầy một tháng.

Cũng chỉ lớn hơn cô sáu, bảy tuổi, nói như vậy không khác nào anh đã bảy mươi, tám mươi tuổi.

Nhưng mặc thế này, đúng là trông rất trẻ trung, giống như sinh viên đại học.

Phó Huyền Tây thương lượng rất nhanh, đã lấy được quả bóng rổ của người khác.

Sau khi cúi người đập bóng vài lần thử cảm giác, anh gọi cô: “Bạch Chỉ, nhìn này.”

Thanh âm của anh xuyên qua bầu trời mùa đông, Bạch Chỉ ngước mắt, mấy nam sinh cũng nhìn lại theo tiếng gọi của anh.

Vượt qua thanh xuân của họ, trùng khớp với thanh xuân của cô.

Như có ai đó làm ảo thuật trong đầu, biến chiếc áo khoác đen của anh thành áo bóng rổ màu đỏ vàng.

Là năm mười sáu, mười bảy tuổi của cô và anh.

Khi đó, Bạch Chỉ cảm thấy thanh xuân của mình được anh lấp đầy.

Mọi thiếu nữ đều có những ý niệm riêng về lãng mạn, ngày đó xem trận bóng rổ ở trường trung học, nam sinh trong lớp cũng gọi tên đối tượng mình thích xuyên qua đám đông.

Cô tình cờ nghe thấy, cũng tưởng tượng anh cầm quả bóng rổ, gọi tên cô trên sân bóng.

Lúc đó, Bạch Chỉ chưa từng nghĩ sẽ có một ngày ảo mộng thiếu nữ của mình trở thành sự thật.

Vượt qua quãng đường chông gai, cuối cùng cũng ở bên người mình thầm thương trộm nhớ.

Bạch Chỉ lấy điện thoại ra quay phim, chụp ảnh, ghi lại năm hai mươi chín tuổi tràn đầy sức sống của anh.

Chơi một lát, anh chạy đến, mồ hôi lấm tấm trên trán, anh cởi áo khoác, đưa cho cô: “Cầm giúp anh đi.”

Bạch Chỉ lấy khăn giấy trong túi áo ra, lau mồ hôi cho anh, sau đó mở nắp bình giữ nhiệt mà cô đã cầm theo lúc xuống xe, đưa nước ấm cho anh uống.

Phó Huyền Tây xoa đầu cô, lại chạy ra sân bóng.

Nam sinh xung quanh nở nụ cười ao ước với anh: “Anh trai à, bạn gái của anh tuyệt vời quá, vừa xinh đẹp vừa dịu dàng.”

“Anh tốt số.” Anh nói, “Đàn chị của bọn em rất hiền lành, chỉ thích anh.”

“À…” Nam sinh cười nói ồn ào.

Bạch Chỉ mỉm cười nhìn họ, sau đó cúi đầu nhìn áo khoác của anh trong tay cô.

Cảm giác này thật kỳ diệu làm sao, tựa như quay về thời niên thiếu mới biết yêu, được ôm chiếc áo khoác của người con trai mình thích, trái tim sẽ loạn nhịp.

Lúc Phó Huyền Tây chơi bóng rổ xong quay lại, cả người nóng hừng hực, Bạch Chỉ đưa áo khoác cho anh: “Mặc vào đi, đừng để bị cảm.”

Cô nói ra lời này tự nhiên như vậy, không khác nào chị gái đang quan tâm săn sóc.

Phó Huyền Tây ngây người một lát, sau đó lại cười, cầm lấy áo khoác, mặc vào.

Bạch Chỉ chọn mấy bức ảnh, cập nhật lên vòng bạn bè, ghi chú thích: [Bên anh ấy]

Kéo xuống vòng bạn bè, bao nhiêu thông báo lại ùa đến.

Bạn bè, bạn học, quen biết, không quên biết, tất cả đều bấm like, bình luận:

“Trời ơi! Về trường Trung học số 1 sao? Lâu rồi tớ chưa quay lại, nhớ…”

“Bạn trai cậu đẹp trai quá đi!”

“Ngưỡng mộ quá, học sinh xuất sắc đăng lên vòng bạn bè cũng phải là cơm chó chất lượng thế này.”



Bạch Chỉ cúi đầu cười, Phó Huyền Tây tò mò đến gần: “Em nhìn gì thế?”

Sau đó, một bình luận hiện ra, là Trịnh Tinh Dã, giọng điệu oán trách: “Mẹ nó hai người! Lại không đưa tôi đi chơi cùng!”

Sau đó lại bình luận thêm một dòng: “Cái gã họ Phó kia sắp ba mươi mà còn chơi với chơi với mấy đứa con trai mười mấy tuổi, như vậy không phải là bắt nạt à? Giả vờ trẻ trung cái gì!”

Phó Huyền Tây cầm lấy điện thoại của Bạch Chỉ, chặn Trịnh Tinh Dã.

Trịnh Tinh Dã gọi ngay: “Có phải cái gã họ Phó kia chặn anh không?”

Phó Huyền Tây: “Phải.”

“…” Trịnh Tinh Dã im bặt, “Yêu đương vào, anh còn chó hơn trước.”

Phó Huyền Tây không thèm quan tâm, bấm cúp máy.

Lát sau, Trịnh Miểu Miểu gọi.

Điện thoại vẫn nằm trong tay của Phó Huyền Tây, anh liếc nhìn tên người gọi, bấm nghe máy.

Giọng nói phấn khích của Trịnh Miểu Miểu phát ra trong điện thoại: “Mẹ ơi, A Chỉ! Hai người tái hợp khi nào thế? Sao không ai nói với tớ cả!”

“Chú nhỏ của tớ cũng thật là, gần ba mươi rồi mà vẫn còn giả vờ trẻ trung, muốn thể hiện tài năng bóng rổ trước mặt bạn gái, chậc chậc chậc.”

Bạch Chỉ: “…”

Cô nhìn sắc mặt u ám của Phó Huyền Tây, trong lòng nghĩ, Miểu Miểu chỉ còn cách cầu nguyện mới thoát được.

“Miểu Miểu.” Phó Huyền Tây thấp giọng nói, giông bão sắp kéo đến.

“Chú, chú nhỏ…”

“Con…” Trịnh Miểu Miểu cười cho qua chuyện, “Con, con có việc, cúp máy trước, chú với A Chỉ cứ việc chơi đi, chúc hai người sớm sinh quý tử, trăm năm hạnh phúc!”

Nói xong, cô ấy cúp máy, không cho Phó Huyền Tây có cơ hội lên tiếng.

Hai người quay lại xe, sắc mặt của Phó Huyền Tây không còn tươi sáng như trước.

Bạch Chỉ vừa đi vừa vụng trộm quan sát anh, cảm thấy hơi bất an.

Hình như là không vui vẻ lắm.

“Anh đừng nghe họ nói.” Bạch Chỉ tháo găng tay, đan tay với anh, “Em không thấy anh già chút nào, trông rất trẻ trung.”

Cô kéo tay anh lên nhìn ngắm: “Tay anh, mặt anh, chỗ nào cũng rất trẻ trung.”

Cô vừa dứt lời, bảo vệ đang đi tuần tra, thấy hai người họ tay trong tay, bảo vệ hô to: “Lớp nào? Lớp mấy? Không được phép yêu sớm! Buông tay ra!”

Bạch Chỉ ngây người một lát, quay đầu nhìn xung quanh, phát hiện bảo vệ đang nói họ.

Cô nhanh như chớp, kéo tay Phó Huyền Tây quay đầu chạy.

“Dừng lại! Lớp nào đấy! Nếu không dừng lại, chú sẽ bảo giáo viên phê bình trước toàn trường, sẽ phạt hai đứa!” Bảo vệ vừa đuổi theo vừa hét to, “Dừng lại!”

Làm sao Bạch Chỉ dừng lại được, cô kéo Phó Huyền Tây chạy thật nhanh, không lâu sau đã đến khu vườn nhỏ của trường, bỏ lại bảo vệ phía sau.

“A, mệt quá.” Bạch Chỉ cúi người, thở hổn hển, “Lâu rồi em chưa chạy thế này.”

Cô ngẩng đầu nhìn Phó Huyền Tây, hình như anh không mệt chút nào, chỉ hụt hơi một chút, còn chu đáo vươn tay vỗ lưng cô trấn an.

“Thấy chưa, em đã nói anh không già mà.” Lúc này, Bạch Chỉ vẫn còn tâm trạng an ủi anh, “Bảo vệ còn tưởng anh là học sinh cấp ba.”

Cô vừa thở vừa nói, rõ ràng là mệt như vậy rồi, vẫn còn muốn an ủi người khác.

Phó Huyền Tây cong môi: “Anh không có giận.”

Đương nhiên anh hiểu, bảo vệ hiểu lầm họ yêu sớm, nhưng không phải anh yêu sớm, mà là Bạch Chỉ yêu sớm.

Năm nay Bạch Chỉ mới hai mươi hai, dáng vẻ trẻ trung, nhỏ nhắn, hôm nay ăn mặc cũng rất ra dáng học sinh, đột ngột nhìn thấy, nghĩ cô là học sinh cấp ba cũng không có gì lạ.

Còn anh, quên đi thôi.

Nhiều năm bôn ba qua bao nhiêu thăng trầm trên thương trường, nếu đổi quần áo mà có thể trông như học sinh, vậy chẳng phải uổng công lăn lộn suốt bao nhiêu năm trời sao?

Bạch Chỉ hít mũi, chạy một đoạn như vậy, gió lạnh lùa vào mũi, lành lạnh, nghèn nghẹt.

“Vậy sao anh nghiêm túc thế? Em còn tưởng anh giận.”

“Em không nghĩ Trịnh Miểu Miểu không phân biệt được người trên kẻ dưới sao?” Phó Huyền Tây xoa xoa vành tai cô, đưa hai tay che chắn gió lạnh trên tai cô.

Đương nhiên không phải là vì Trịnh Miều Miều không biết phân biệt người trên kẻ dưới.

Chẳng qua là cảm thấy, bỏ lỡ tuổi thanh xuân của cô, thật đáng tiếc.

Bạch Chỉ bật cười, chắc là Trịnh Miểu Miểu cúp máy xong cũng phát điên mất thôi, sợ là cô ấy đang luôn miệng nói “tiêu tồi, tiêu rồi”.



Hai người họ đi dạo quanh trường, Bạch Chỉ giới thiệu khu phòng học mà trước đây cô đã ngồi học cho Phó Huyền Tây, còn ghé qua thư viện, căn tin, nhà ăn.

Nhưng bây giờ vẫn đang là giờ học, họ không lên lầu tham quan được.

Vừa định rời đi, trên đường đến bãi đỗ xe lại gặp được chủ nhiệm năm lớp mười hai, là một người đàn ông tầm năm mươi mấy tuổi.

Thành tích học tập của cô luôn rất tốt, tuy tính cách không hoạt bát hướng ngoại, nhưng giáo viên rất thích cô.

Chủ nhiệm vừa nhìn đã nhận ra cô, thấy Phó Huyền Tây bên cạnh, thầy còn chủ động chào hỏi: “Bạch Chỉ?”

Bạch Chỉ vội vàng đứng thẳng, giống như phản ứng theo bản năng, còn suýt buông tay Phó Huyền Tây.

Cũng nhanh chóng nhớ ra mình tốt nghiệp đã lâu mới không buông tay anh.

Cảm giác như bị thầy giáo bắt gặp yêu sớm.

“Thầy Trình.”

“Cùng bạn trai về trường chơi sao?” Chủ nhiệm hiền lành, cười nói.

Phó Huyền Tây chủ động chào hỏi thầy, ba người họ trò chuyện một lát mới lên xe.

Bạch Chỉ vỗ vỗ ngực: “Sợ muốn chết, suýt chút nữa em còn tưởng đang đi học mà bị bắt gặp yêu sớm.”

Phó Huyền Tây thấy dáng vẻ sợ hãi của cô, buồn cười: “Yêu sớm thì sao?”

“Bị phê bình, còn bị phạt nữa!”

“Thật sao?” Phó Huyền Tây thuận miệng nói, khởi động xe, xoay vô lăng, vòng xe lại, “Anh rất muốn yêu sớm với em.”

Nói đến chuyện này, Bạch Chỉ nhớ ra mình chưa từng hỏi về lịch sử tình trường của anh, cho nên cô hỏi: “Trước đây anh có yêu sớm không?”

“Không có.” Phó Huyền Tây thật thà trả lời.

Bạch Chỉ không tin: “Thật không? Không có ai theo đuổi anh sao?”

Phó Huyền Tây nhìn cô qua kính chiếu hậu, thấy cô tò mò, anh muốn trêu chọc một chút: “Cũng nhiều.”

Bạch Chỉ cảm thấy hơi khó chịu.

Nghĩ đến chuyện những cô gái kia sớm chiều được gặp anh, cô đã cảm thấy ghen tị.

“Vậy anh không thích ai sao?”

“Ừm…” Phó Huyền Tây cố tình dài giọng, thấy sắc mặt buồn bực của Bạch Chỉ, anh cười khẽ, “Không thích.”

Bạch Chỉ lại vui vẻ, đột nhiên nghe anh hỏi: “Em thì sao?”

“Hả?”

“Em có yêu sớm không?”

“…” Bạch Chỉ mím môi, nghĩ ngợi nghiêm túc, không biết yêu thầm có được tính là yêu sớm không.

Thật lâu sau, cô mới do dự trả lời: “Cũng không hẳn.”

Phó Huyền Tây nhìn sang: “Kể đi.”

Bạch Chỉ: “…”

“Trước đây, em rất, rất thích một người.” Bạch Chỉ uống một ngụm nước ấm trong bình giữ nhiệt, ánh mắt lạc vào hồi ức.

Phó Huyền Tây không cắt lời cô, chỉ đợi cô kể tiếp.

Bạch Chỉ đậy nắp bình giữ nhiệt, lấy điện thoại ra, kết nối Bluetooth: “Chờ em tạo không khí, em sẽ phát nhạc.”

Phó Huyền Tây: “…”

Bạch Chỉ đã tạo tài khoản trên ứng dụng nghe nhạc trước đây của cô, vậy nên tuy điện thoại cũ đã mất, nhưng sau này cô tìm lại tài khoản, cũng tìm thấy danh sách nhạc cũ.

Vẫn là danh sách nhạc trước đó, nhưng cô phát một ca khúc không quá vui tươi.

Là “Thế Giới Tươi Đẹp Ôm Trọn Lấy Em”.

Cô đã phát đi phát lại ca khúc này kể từ ngày họ chia tay, ứng dụng nghe nhạc cũng nhắc nhở đây là ca khúc cô đã nghe gần đây nhất.

Trước đó đã phát được một phần ba ca khúc, cô cũng lười tua lại, chỉ bấm phát.

Bạch Chỉ tựa lưng lên ghế, chăm chú nhìn con đường phía trước, kể về quá khứ, giọng điệu bình tĩnh.

“Em biết phải giải thích tình yêu dành cho anh ấy thế nào đây, thật ra em cũng không hiểu rõ, vì không có ai dạy em thế nào là thích và yêu, em chỉ biết, trái tim em đập nhanh hơn bình thường.”

“Có lẽ cuộc sống của em trước đây rất khó khăn, hàng xóm đều nói vậy, nhưng kể từ khi em thích anh ấy, em đã không còn cảm thấy khổ sở nữa.”

“Có một bài hát tên ‘Thế Giới Tươi Đẹp Ôm Trọn Lấy Em’, giờ ăn cơm tối ngày nọ, trạm phát thanh của trường phát bài hát này, khi đó, anh ấy là người đầu tiên em nghĩ đến.”

“Tựa như toàn bộ những gì tốt đẹp nhất của thế gian này đều hội tụ vào anh ấy, lấp lánh, khó quên. Mỗi khi cuộc sống của em quá khó khăn, em sẽ nghĩ về anh ấy.”

“Thầy giáo nói phải cố gắng vươn đến người mình thích và mọi điều mình thích. Em cố gắng học hành, nỗ lực sống tốt, tất cả đều là vì em luôn cảm thấy, chỉ cần em chăm chỉ, em có thể đến gần anh ấy.”

“Anh biết không.” Bạch Chỉ quay đầu nhìn anh, hai mắt long lanh, “Khi đó em hoàn toàn không có thứ gì trong tay, chỉ có thể gắng học hành chăm chỉ.”

“Thật ra, mặc dù từ nhỏ, cuộc sống của em đã rất khó khăn, nhà rất nghèo, nhiều ước mơ không thể trở thành sự thật, nhưng em chưa từng cảm thấy tự ti vì những điều đó.”

“Em tự ti là vì em thích anh ấy.”

“Anh ấy quá tốt đẹp, nhưng cũng quá xa vời.”

“Giống như mặt trời giữa mùa đông, mặt trăng ngày rằm, ánh sao đêm hè, chính là những điều đẹp đẽ nhất trong mọi điều đẹp đẽ, đi vạn dặm mới có một.

“Mặt trời, mặt trăng, ánh sao, tất cả đều soi sáng em, nhưng chưa từng thuộc về em.”

“Anh ấy là ánh sáng duy nhất soi rọi thế gian, còn em là bóng tối u ám che phủ chúng sinh.”

“Tình cảm của em, giống như… không biết lượng sức mình.”

Trong xe chỉ còn lại giọng ca sĩ dịu dàng hát lên lời ca: “Dẫu biết không thể, nhưng vẫn muốn em cảm nhận được, ánh sao xen thêm cầu vồng.”

Còn có tiếng nức nở hòa trong tiếng nhạc.

Thanh âm của Phó Huyền Tây trầm khàn, như đĩa nhạc cũ đã bị xước: “Người đó ——”

Anh nuốt nước bọt, nhìn qua kính chiếu hậu, về phía cô bé đã rơi nước mắt ướt đẫm gương mặt: “Có phải là anh không?”

“Phải.” Bạch Chỉ nghẹn ngào, “Vẫn luôn là anh.”

“Chiếc điện thoại rơi xuống biển.” Phó Huyền Tây siết chặt vô lăng, “Có gì bên trong.”

“Chúng ta, thanh xuân đã qua.”

Là lưỡi liềm của nông dân, là chén vỡ của ăn mày, là đòn gánh.

Người ta xem như giẻ rách, em dựa dẫm vào đó mà sống.

——————–

Tác giả có lời muốn nói:

Phó tổng càng tò mò trong điện thoại có gì hơn.

——————–

“Thế Giới Tươi Đẹp Ôm Trọn Lấy Anh” của Bách Tùng