Tiến Vào Ánh Lửa - Tứ Nghi

Chương 6: Ánh trăng soi sáng tôi




Giấc mộng ly kỳ và mê hoặc, cho nên người ta sẽ vạn lần ngủ say.

Người cô muốn đến gần chủ động tiếp cận cô, Bạch Chỉ không cách nào chối từ được, dù cho sự vô định này làm cô sợ hãi, lo lắng, bất an.

Cô chỉ muốn ngủ say trong giấc mộng, hưởng thụ sự gần gũi đã mong mỏi từ lâu.

Vở nhạc kịch đêm đó là vở nhạc kịch kinh điển trong nước, “Bướm”, phân đoạn mà cô ấn tượng sâu sắc nhất chính là “Yêu là cách tôi đấu tranh”.

Bạch Chỉ vẫn nhớ câu thoại: “Khi người đến bên tôi, tôi hoàn toàn không biết về người.”

Sau đó còn có một câu: “Vậy nên tôi viết tên mình lên tay người.”

Khi lời này phát ra, bàn tay cô đặt trên đùi, đột nhiên bị Phó Huyền Tây kéo sang.

Vào thời khắc đó, cô chỉ muốn hét lên giữa khán phòng lặng thinh, cô mở miệng, cũng không biết tìm đâu ra sức lực mà nuốt ngược vào trong.

Nhưng trái tim vẫn lỡ một nhịp, đập loạn xạ trong lồng ngực.

Xung quanh có người mua trà sữa, uống được một nửa, lại đặt cạnh ghế ngồi.

Mùi hương trà sữa ngọt ngào bao trùm không gian.

Dưới khán đài không có ánh đèn, mượn ánh sáng le lói từ sân khấu, nhìn thấy anh khẽ gật đầu, đường nét gương mặt ẩn ẩn hiện hiện.

Cảm giác ngứa ngáy ấm áp truyền đến lòng bàn tay, cô cúi đầu, ngón trỏ thon dài của anh di chuyển trên lòng bàn tay của cô.

Rất nhẹ nhàng, nhưng cô có thể cảm nhận được.

Anh đang viết tên mình.

Khi anh viết đến chữ “Huyền”, cô mới nhận ra.

“Xem đến đây mới nhớ, tôi chưa chính thức giới thiệu bản thân.” Anh thì thầm, “Đây là tên tôi, Phó Huyền Tây.”

Nửa sau của vở nhạc kịch, cô không cách nào tập trung theo dõi.

Trong đầu xuất hiện rất nhiều suy nghĩ, tại sao đột nhiên anh lại muốn gần gũi với cô như vậy?

Tại sao hôm nay đột nhiên anh lại muốn có hoa nhài, tại sao lại đợi cô ở nhà hàng Tây, còn gọi món trước?

Đó là phép tắc xã giao, hay là có ý khác?

Làm sao anh tìm được số điện thoại của cô, đã hỏi ai?

Rất nhiều câu hỏi, nhưng cô chỉ muốn hỏi một chuyện: “Làm sao anh có số điện thoại của tôi?”

Làm sao?

Đêm đó ở Vũ Tán, Phó Huyền Tây nhắm mắt, dựa lưng lên sofa nghỉ ngơi.

Một người phụ nữ không hiểu chuyện, quấn lấy anh, muốn anh đáp lại.

Lúc đó sắc mặt anh lạnh lẽo, Thẩm Tư Ngôn bên cạnh nhìn thấy, kéo cô ấy đi: “Cô nói đi, sao cô lại quấy rầy anh tôi, anh tôi là người như thế nào, cô lại đi quấn lấy ——”

Vừa nói vừa chỉ tay vào anh chàng lãng tử phòng khác: “Đi tìm Phùng công tử đi, anh ta để mắt đến cô đấy.”

Mùi hương gay gắt dần dần tan biến, Phó Huyền Tây nhớ đến hương hoa nhài tươi mát, gọi điện thoại hỏi Từ Lẫm: “Sao không báo cáo thông tin nhân viên làm thêm?”

Từ Lẫm sợ đến mức lập tức gửi thông tin của Bạch Chỉ sang điện thoại của anh.

Nhưng giữa ánh sáng mờ mịt, anh cong môi nói: “À, Từ Lẫm cho tôi.”

Đó là một đêm vô cùng lãng mạn, Bạch Chỉ cảm nhận hơi ấm cơ thể của anh trên lòng bàn tay.

Dẫu biết đó là ngọn lửa làm người ta bỏng rát, cũng không nỡ rút tay về, muốn nhận lấy hơi ấm.

Là thiêu thân lạc lối.

Kết thúc vở nhạc kịch, anh chu đáo bảo Quý Hải lái xe đưa cô về trường, anh cũng ngồi ghế sau cùng cô.

Xe không chạy đến tòa nhà ký túc xá nữ, tránh người khác dòm ngó, mà đỗ xa một chút.

Xuống xe, Bạch Chỉ nắm lấy tay cầm, xoay người nói cảm ơn anh.

Trải qua buổi chiều tối này, lồng ngực của cô ngập tràn niềm vui không tưởng, hoàn toàn không thể bình tĩnh nổi.

Lúc nói ra, thanh âm còn mang theo ý cười nho nhỏ đáng yêu: “Cảm ơn anh.”

Đứng trong màn đêm mà cũng đáng yêu như vậy, làm người trên xe không nén được nụ cười, anh hỏi cô: “Tối nay tôi rất vui, cô có vui không?”

Cô gật đầu, nụ cười trên môi ngày càng rõ ràng, đáy mắt sáng ngời, chan chứa ý cười: “Rất vui.”

Đi đến dưới lầu ký túc xá, cô lại quay đầu nhìn, trống rỗng, không thấy bóng dáng chiếc Maybach.

Cô bé Lọ Lem ngồi trên cỗ xe bí đỏ, rời khỏi dạ hội.

Cô cúi đầu, cong ngón tay, nắm chặt bàn tay.

Lại nhớ ngón tay thon dài ấm áp của anh, nhẹ nhàng viết lên lòng bàn tay của cô.

Giống như hai câu thoại sau đó ——                       

“Khởi đầu ấm áp như vậy luôn mang đến cảm giác vô thực, tôi nắm thật chặt từng chữ trong tay, sợ chúng biến mất khi bình minh ló dạng.”



Suốt một tháng rưỡi sau đó, Bạch Chỉ không gặp lại anh.

Ngay cả cuối tuần đến Đại Vũ làm thêm, dù cố tình hay vô ý tìm kiếm bóng dáng của anh, tất cả đều vô ích.

Giống như bong bóng giấc mơ, đột ngột vỡ tan, biến mất.

Cho đến một buổi chiều, thấy Từ Lẫm nói chuyện điện thoại, cô lén lút trốn sau một góc lắng nghe.

Nghe Từ Lẫm nói về chênh lệch múi giờ, lại gọi Phó tiên sinh, mới biết anh đi công tác nước ngoài.

Việc học hành của sinh viên năm ba chuyên ngành bảo vệ thực vật rất áp lực, Bạch Chỉ và bạn cùng phòng đến thư viện học thêm, đẩy nhanh tốc độ hoàn thành bài tập trước đó.

Thời tiết rất đẹp, ánh mặt trời bên ngoài óng ánh mê hoặc, cây bạch quả trước cửa thư viện rì rào trong gió.

Rất thích hợp để ra ngoài chơi.

Hứa Giai Ngọc ném cây bút, trượt xuống ghế thư viện: “Mẹ nó, tớ không muốn vẽ nữa đâu, tại sao giáo viên này lại tàn nhẫn như vậy, bắt chúng ta vẽ tám bộ, mỗi bộ ba bức, tớ còn khổ sở hơn sinh viên ngành mỹ thuật!”

Bạch Chỉ xoa xoa cổ vai đau nhức, tiếp tục cúi đầu vẽ côn trùng, thấp giọng nhắc nhở: “Nói nhỏ thôi, không thì lát nữa có người đến đánh cậu đấy.”

“Ai dám đánh tớ?” Hứa Giai Ngọc còn cao giọng hơn trước, nhanh chóng thu hút một nhóm người nhìn qua.

Cô ấy sợ hãi rụt cổ, chắp tay xin lỗi, hạ giọng than thở với Bạch Chỉ: “Không biết tại sao lại học bảo vệ thực vật nữa, bệnh lý học đã khổ sở rồi, côn trùng học còn đáng ghét hơn.”

Trịnh Miểu Miểu cũng than thở: “Vẽ một đống côn trùng này làm gì chứ, tớ không chịu nổi nữa, tớ muốn ra ngoài chơi!”

Phùng Di nhỏ giọng kể lại tin tức cô ấy nghe được: “Đừng buồn, nghe nói tháng sau chúng ta sẽ bắt đầu tuần thực tập.”

Trịnh Miểu Miểu bĩu môi: “Đây mà là tin tốt à, thực tập mệt muốn chết, trời lạnh thế này, ai lại muốn chạy tới chạy lui bên ngoài chứ?”

“Lần này đi công viên rừng.” Phùng Di cắn môi suy tư, “Hẳn là cũng giống như đi chơi thôi?”



Giữa tháng mười một, giáo viên thông báo sẽ đi thực tập một tuần, địa điểm thực tập là một công viên rừng rất phát triển ở ngoại ô.

Cuối tuần phải đi thực tập, không thể đến Đại Vũ, sau khi về đến ký túc xá, Bạch Chỉ gọi cho Từ Lẫm xin nghỉ phép, thoáng nghe thấy giọng nói của Phó Huyền Tây.

Hình như đã về nước, nhưng cô không dám hỏi.

Đúng lúc vào mùa vắng khách du lịch, không có nhiều du khách ghé thăm.

Đi thực tập, ngày ngày phải ra ngoài tìm côn trùng, đào đất, nhặt vỏ cây, hái lá, viết nhật ký thực tập…

Hai ngày đầu còn rất vui vẻ, nhưng sau đó, chuyện gì cũng lặp đi lặp lại, nhàm chán hết sức, trên núi lại lạnh, mỗi ngày đều có người la hét đòi bỏ trốn.

Vào đêm thứ năm, rốt cuộc Trịnh Miểu Miểu cũng sụp đổ, gọi về nhà, vừa khóc vừa la: “Con muốn nghỉ học!”

“Cái nơi chết tiệt này lạnh lắm, cũng không có gì ngon để ăn, nói ba đến đón con đi!”

“Ba mẹ thật sự đi du lịch sao? Tại sao ba mẹ đi du lịch, còn con phải ở đây khốn khổ vậy chứ?”

“Thật không? Chú nhỏ sắp đến thăm con sao? Đừng lừa con!”

Tất cả bọn họ sống trong mấy căn phòng hai giường tầng, giống như cách sắp xếp ở ký túc xá, họ vẫn dựa vào cách phân chia ở ký túc xá, dễ quản lý.

Bạch Chỉ ngồi trên sofa trong homestay viết nhật ký thực tập, nghe đến hai từ “chú nhỏ”, cô nhanh chóng dừng bút.

Cô lắng tai nghe, Trịnh Miểu Miểu thút tha thút thít hỏi ba mẹ: “Có thể bảo chú đừng hung dữ với con không?”

“Được rồi, bảo chú ngày mai đưa mấy đầu bếp đại tài đến đây, mua thêm nguyên liệu nấu ăn, con muốn mời bạn học một bữa.”

Trịnh Miểu Miểu cúp máy được mấy phút, Phó Huyền Tây gọi đến.

Tiếng khóc của cô ấy đã ngừng từ lâu, thay bằng giọng nỉ non ngọt ngào: “Chú nhỏ, ngày mai chú đến thăm con sao?”

“Muốn ăn gì à? Đợi một chút, con hỏi thử xem.” Trịnh Miểu Miểu hắng giọng, quay đầu, nước mắt vẫn đọng trên mi, gương mặt lại nở nụ cười kiêu ngạo,  “Các cậu muốn ăn gì?”

Trịnh Miểu Miểu mở loa ngoài, muốn mọi người cùng nghe thấy giọng nói êm tai của chú cô ấy.

“Giò heo hầm đậu nành!”

“Đậu hũ hầm cá trích!”

Ở trong núi bị thèm ăn, Hứa Giai Ngọc và Phùng Di không hề ngại ngùng, nhanh chóng nói tên món ăn.

Bạch Chỉ im lặng một lát, Trịnh Miểu Miểu cũng không quan tâm đến cô, cô ấy cười, nói với người bên kia đầu dây: “Chú nhỏ, chú nghe thấy không?”

Đầu bên kia phát ra tiếng mạt chược đập lên bàn, anh nhàn nhạt trả lời: “Ừ.”

Sau đó lại hỏi: “Còn gì nữa không?”

Là thanh âm trầm thấp nhưng vô cùng rõ ràng, nhẹ nhàng hỏi han, làm người ta khó lòng dứt ra.

Hứa Giai Ngọc và Phùng Di hào hứng thì thầm: “Trời ơi, giọng nói êm tai quá!”

Trịnh Miểu Miểu càng đắc ý hơn, cười nhiều đến mức hai mắt cong cong.

Cô ấy định thông báo món mình muốn ăn, Bạch Chỉ quay đầu hỏi Hứa Giai Ngọc: “Ngọc Ngọc, cậu còn dư bút không, cho tớ mượn một cây đi, bút của tớ hỏng rồi.”

Bên kia đầu dây có tiếng xào bài, át đi nửa câu sau của cô.

Bạch Chỉ lo lắng nắm chặt tay, không rõ người kia có phát hiện ra tâm tình của cô không.

Chớp mắt một cái, tiếng xào bài trong điện thoại dừng lại, người kia không quan tâm xung quanh, hỏi: “Bạch Chỉ, cô thì sao?”

“Không muốn ăn gì à?”

Tựa như hải tặc xâm lược, xông vào hòn đảo chỉ mình cô sinh sống.

Trái tim Bạch Chỉ đập loạn xạ, cô khẽ cắn môi, nhưng không thể nén được nụ cười.

“Không phải chứ, A Chỉ!”

Như sấm rền trên mặt đất, Hứa Giai Ngọc là người đầu tiên phản ứng.

“Sao chú nhỏ của Miểu Miểu lại biết cậu? Chúng ta từng gặp nhau sao?”

Hứa Giai Ngọc lớn giọng, Bạch Chỉ bị dọa hết hồn, run rẩy: “Tớ…”

Người đàn ông trong điện thoại nghe thấy, bình thản nói: “Bọn tôi quen nhau rất lâu rồi.”

Bạch Chỉ sửng sốt, nín thở nhìn về phía điện thoại của Trịnh Miểu Miểu.

Trịnh Miểu Miểu nhíu mày, khó chịu trừng mắt với cô, nhưng cũng chỉ dám tỏ thái độ như vậy, không dám tạo ra động tĩnh.

“Được gần một tháng.” Người trong điện thoại lại nói.

Bạch Chỉ thở ra, tựa như quả bóng dần dần xẹp xuống.

Cứ tưởng anh nhớ đến lần đầu tiên họ gặp nhau, nhưng hình như anh thật sự không nhớ.

“Bạch Chỉ.” Anh lại gọi, “Muốn ăn gì?”

Mọi người trong phòng đều hướng mắt về phía Bạch Chỉ, Bạch Chỉ vuốt vuốt ngón tay, ngại ngùng trả lời: “Ăn gì cũng được.”

“Được rồi.” Anh cười ẩn ý, “Ngày mai gặp lại.”

Hình như anh đến không phải là để thăm cháu gái Trịnh Miểu Miểu, mà là đặc biệt đến để gặp cô.

Trịnh Miểu Miểu vừa cúp máy, đã tức giận đến mức đôi môi run rẩy, chỉ tay về phía cô, mắng: “Cậu, cậu, cậu…”

Hứa Giai Ngọc và Phùng Di bước đến giữ cô ấy lại, tò mò hỏi: “A Chỉ, có chuyện gì thế?”

Bạch Chỉ cắn môi, giải thích: “Đó là ông chủ nơi tớ làm thêm.”



Phó Huyền Tây đến nơi, nắng sớm vừa tan hết, ánh mặt trời vàng chói chiếu sáng tầng tầng lớp lớp trên ngọn núi.

Khi đó, sinh viên bảo vệ thực vật đang thu thập mẫu vỏ cây trên núi để quan sát ảnh hưởng của khí hậu và độ cao trên những loài thực vật khác nhau.

Một dãy xe sang xếp hàng từ chân núi lên con đường núi quanh co, một bạn học đang câu cá, vô tình nhìn thấy, lập tức hét to: “Mẹ nó! Nhiều xe sang quá!”

Gần như tất cả mọi người đều hướng về phía dòng xe đắt tiền đó.

Các bạn học than khổ không ngừng mấy ngày nay lại trở nên hào hứng, sôi nổi thảo luận xem mấy chiếc xe đó đến đây làm gì.

Giọng nói kiêu ngạo của Trịnh Miểu Miểu ầm ĩ vang lên giữa nhóm người xôn xao: “Là chú nhỏ của tớ đấy, cực kỳ đẹp trai, hôm nay chú ấy đến thăm tớ, muốn mời mọi người ăn cơm.”

Nhóm người sôi nổi nhộn nhịp, giáo viên vừa giải tán lớp học, họ cùng nhau điên cuồng chạy xuống núi.

Nam sinh hào hứng xuống nhìn xe sang, nữ sinh hào hứng xuống nhìn soái ca.

Giáo viên lớn giọng nhắc nhở sau lưng: “Chậm thôi! Nhớ nhìn đường!”

Như nước đổ đầu vịt.

Bạch Chỉ cũng chạy theo sau, nghĩ đến hôm qua anh hẹn ngày mai gặp lại, cô không kiềm lòng được, muốn nhanh chóng gặp anh.

Đã là cuối thu, bắt đầu vào đông, Phó Huyền Tây mặc áo khoác đen, góc áo bị gió thổi cong lên.

Phóng khoáng thong thả, nhưng lại mang vẻ quý phái trời sinh.

Anh đứng hút thuốc cạnh bồn phun nước với bức tượng trước cổng công viên, khói bay tứ tán trong gió, góc mặt anh tuấn cũng hóa mờ mịt.

Anh quá nổi bật, ngay cả nam sinh cũng không khỏi nhìn anh một cái.

Nhóm người ào ào tiến về phía anh như sóng biển, anh quay đầu lại.

Cách một đám đông ầm ĩ, Bạch Chỉ bắt gặp ánh mắt của anh.

Đã lâu không gặp.

Cô tự nói với chính mình.

Đó không phải là ánh trăng của cô, nhưng vào thời khắc này, lại đơn độc soi sáng mình cô.