Mặt trời ấm áp, nhưng không thể sưởi ấm trái tim con người.
Bạch Chỉ hít một hơi, nhét điện thoại vào túi áo khoác, lúc ngẩng đầu mới phát hiện, không biết từ lúc nào, đã có người đứng trước mặt cô.
“Bạch Chỉ.” Bùi Tu Niên đẩy kính lên, nở nụ cười, “Thật trùng hợp.”
Bạch Chỉ lùi lại một bước, giữ khoảng cách nhất định với anh ta.
Cô không tiếp xúc nhiều với Bùi Tu Niên, nhưng anh ta đã giúp cô hai lần, cô giữ giọng điệu phải phép: “Tiếc quá, tôi phải về nhà rồi.”
Bùi Tu Niên không lên tiếng ngăn cản cô.
Bạch Chỉ đi được hai bước, lại dừng chân.
Nếu bây giờ cô quay về, chẳng phải anh ta sẽ biết nhà cô ở đâu sao?
Nhưng sau đó lại nghĩ, dù cho bây giờ cô không quay về, hẳn là anh ta đã biết rõ cô sống ở đâu rồi.
Trong lòng Bạch Chỉ buồn bực, cô quay đầu, ngước mắt nhìn anh ta: “Rốt cuộc anh muốn làm gì?”
Nghĩ đến chuyển xảy ra ở buổi đấu giá từ thiện trước đó, Bạch Chỉ lựa lời: “Nếu anh muốn làm gì đó với tôi để nhắm vào Phó Huyền Tây, vậy thì thật sự không cần đầu, chúng tôi chia tay rồi.”
Bùi Tu Niên cười, che giấu bao nhiêu thủ đoạn nham hiểm trước mặt cô, bày ra dáng vẻ nhã nhặn.
“Cô nghĩ nhiều rồi.” Anh ta nói, “Chẳng qua là tôi quý mến cô thôi, không liên quan gì đến cậu ấy.”
“Huống hồ chi, tôi chỉ là một doanh nhân bình thường, đâu phải xã hội đen.” Bùi Tu Niên mỉm cười, “Cô bé xem nhiều phim quá rồi.”
Bạch Chỉ: “…”
Cô thật sự không biết Bùi Tu Niên bao nhiêu tuổi, nhưng thoạt nhìn qua, tầm ba mươi lăm, ba mươi sáu, lớn hơn cô mười mấy tuổi, cũng xem như là người lớn rồi.
Nói như vậy, chẳng khác nào cô là trẻ con.
Chỉ là, cô không thân thiết với anh ta, cũng chẳng cần phải xấu hổ, Bạch Chỉ nghĩ ngợi, khẽ nhíu màu: “Nhưng tôi lại không có gì đáng để anh quý mến, cho nên chúng ta giữ khoảng cách đi.”
“Chẳng phải giữa chúng ta đã có khoảng cách sao? Cô vừa nhìn thấy tôi đã lùi lại nửa bước, tôi cũng không hề tiến lên.”
Bạch Chỉ: “…Đây là khoảng cách xã giao.”
“Vậy sao?” Bùi Tu Niên suy tư gật đầu, “Cô cần bao nhiêu khoảng cách xã giao, cứ nói đi, tôi nghe.”
“Đừng quấy rầy tôi, đó chính là khoảng cách xã giao tốt nhất.”
“Chẳng phải chúng ta tình cờ gặp nhau sao?” Bùi Tu Niên nhìn xung quanh, chỉ về dòng người đông đúc trong cổ trấn, “Cô nhìn đi, bao nhiêu du khách đi ngang qua cô, tôi chỉ là một trong số đó.”
Bạch Chỉ: “…”
Cô phát hiện mình gặp phải một vấn đề rất lớn, hình như cô không giỏi đối phó với người có da mặt dày như thế này.
Giữa tình thế khó xử, giọng đàn ông từ xa vang lên: “Chậc, không phải là Bùi tiên sinh đây à, sao lại rảnh rỗi đến đây chơi thế?”
Bạch Chỉ quay đầu nhìn, Trịnh Tinh Dã vừa ngủ trưa dậy, trên má trái còn có vết ghế mây hằn đỏ.
Hai người họ đều phiền phức.
Nhưng Bạch Chỉ so sánh.
Dù sao Trịnh Tinh Dã cũng là bạn của Phó Huyền Tây, lựa chọn đến gần Trịnh Tinh Dã, cô vẫn cảm thấy an toàn hơn.
“Kiếp phù du được nửa ngày nhàn, đến vùng sông nước Giang Nam giải sầu.” Bùi Tu Niên vẫn nở nụ cười, không giận chút nào.
Bạch Chỉ bước hai bước về phía Trịnh Tinh Dã, đột nhiên nghĩ ra một ý tưởng tuyệt vời: “Bùi tiên sinh nói đây là lần đầu tiên anh ấy đến đây, cần hướng dẫn viên, chẳng phải hôm qua em đã dẫn anh đi dạo rồi sao, hay là hôm nay anh dẫn đường cho anh ấy đi.”
Trịnh Tinh Dã liếc mắt nhìn cô, thấy cô suy nghĩ kỹ lưỡng, anh ta càng cười vui vẻ hơn: “Cũng không phải không được…”
“Hiểu rồi, tối nay anh muốn ăn gì?” Bạch Chỉ chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi Bùi Tu Niên, không tiếc một bữa cơm.
“Thông minh đấy!” Trịnh Tinh Dã giơ ngón tay cái, “Thịt kho tàu với dầu đỏ, anh muốn ăn món đó.”
“Không thành vấn đề, em về nhà trước.”
Bạch Chỉ vừa nói xong, không dám ở lại lâu, đã quay đầu bỏ chạy.
Trịnh Tinh Dã khẽ nhướng mày, nghiêng đầu: “Đi thôi Bùi tiên sinh, tôi dạo phố với anh.”
Bùi Tu Niên nhìn bóng lưng của Bạch Chỉ xa dần, mãi đến khi khuất bóng, mới quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt của Trịnh Tinh Dã.
Anh ta xoay người, đi bên cạnh Trịnh Tinh Dã, mỉm cười ẩn ý: “Cướp bạn gái cũ của anh em tốt sao?”
Trịnh Tinh Dã cười nhạo: “Thật không trùng hợp, chúng tôi là bạn bè, đâu phải tình cờ gặp gỡ như Bùi tiên sinh.”
–
Bạch Chỉ vừa về đến nhà đã vội vàng khóa cổng.
Trực giác mơ hồ mách bảo, cảm giác bây giờ có điều gì đó không đúng, nhưng cũng không biết là điều gì.
Trước đây ở bên cạnh Phó Huyền Tây, chưa từng gặp chuyện rối tung rối mù thế này, tại sao vừa chia tay anh, những chuyện này lại ập tới?
Bạch Chỉ không biết kể chuyện này với ai, trong lòng phiền muộn, lướt lướt điện thoại một hồi lâu, đúng lúc Trịnh Miểu Miểu gọi đến, hỏi Trịnh Tinh Dã đi chưa.
Bạch Chỉ trả lời điện thoại, xoa trán, ngồi xuống chiếc ghế trên sân, mệt mỏi nói: “Ra ngoài rồi, đi với Bùi Tu Niên.”
“Hả? Bùi Tu Niên cũng ở đó sao? Mẹ nó… nhộn nhịp vậy à?” Trịnh Miểu Miểu kinh ngạc hét to, sau đó lại từ từ nhỏ giọng, “A Chỉ, có chuyện này, tớ cũng không biết có nên nói với cậu hay không.”
Bạch Chỉ không để ý, ừ một tiếng: “Nói đi, chuyện gì?”
“Là…” Trịnh Miểu Miểu do dự, cuối cùng lại đập bàn, “Gia đình chú nhỏ lại chuẩn bị sắp đặt đối tượng kết hôn cho chú ấy.”
Bạch Chỉ cầm cây kéo trong tay, dừng lại một lát, mím môi, giả vờ thờ ơ: “Thật sao?”
“Đối tượng kết hôn lần này, ừm, tớ không biết phải nói với cậu thế nào, hơi phức tạp một chút, đều là do Bùi Tu Niên giở trò.”
“Bùi Tu Niên?”
“Phải, anh ta có một đứa cháu gái, tên Bùi Tư Di, năm nay hai mươi hai tuổi, Bùi Tu Niên kéo cô ấy ra kết thông gia.”
“…” Bạch Chỉ không biết nên phản ứng thế nào, chỉ im lặng không nói.
Bây giờ Trịnh Miểu Miểu bắt đầu thao thao bất tuyệt, cũng không để ý cô có trà lời hay không, nói mãi không ngừng.
“Tóm lại là, bây giờ anh ta gây sự với chú nhỏ, ép buộc chú ấy kết hôn, thật hèn hạ!”
“Nhưng tạm thời vẫn chưa quyết định, vì nhà họ Phó luôn có hiềm khích với nhà họ Bùi, chú nhỏ và ông nội của chú ấy không đồng ý chuyện này, nhưng chú nhỏ thật sự rất…”
Trịnh Miểu Miểu vừa nói đến đây, lập tức cúp máy, có lẽ cũng cảm thấy bản thân mình không nên nói nhiều chuyện liên quan đến Phó Huyền Tây trước mặt cô.
Bạch Chỉ ngồi đó ngẩn ngơ một hồi, cầm kéo cắt mấy bông hoa loạn xạ, tâm trạng càng rối bời.
Cô quyết định không nghĩ nữa, chạy vào bếp nấu cơm.
Nhưng vẫn cảm thấy hết sức bất an, lại lấy điện thoại ra nhìn mấy lần, cuối cùng quyết định gom dũng khí gọi một cuộc.
Không sao, dù gì ở trước mặt anh cũng đâu còn mặt mũi gì, có mất mặt thì cũng vậy thôi.
Cô trấn an bản thân như vậy, ngón tay run rẩy bấm gọi.
Nhưng mà ——
“Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được, xin…”
Không biết diễn tả cảm xúc vào giây phút này như thế nào, hình như cũng hơi nhẹ nhõm, lại hơi hụt hẫng.
Bạch Chỉ nhìn chằm chằm vào bồn rửa rất lâu, tay cầm điện thoại, mãi đến khi Trịnh Tinh Dã gọi đến, cô mới tỉnh mộng.
“Được rồi, đuổi người đi rồi.” Trịnh Tinh Dã ngáp dài, “Bắt anh trai đi bộ mệt muốn chết.”
Tâm trạng của Bạch Chỉ sa sút, chỉ thuận miệng trả lời mấy câu, bắt đầu chuẩn bị cơm tối.
–
Lúc Phó Huyền Tây về đến Lâm Nghi, đã đến giờ ăn tối.
Quý Dung cũng nhờ người chuẩn bị thức ăn, vừa đi vừa nhắc nhở anh: “Phó tổng, vẫn còn thời gian, hôm nay anh vẫn chưa ăn gì, hay là ——”
Phó Huyền Tây khoát tay: “Chuẩn bị họp trước đi.”
Quý Dung len lén thở dài, cảm giác như người này muốn hủy hoại bản thân đến chết.
Là khoản đầu tư phát triển dự án biệt thự suối nước nóng gặp trục trặc.
Dự án này mất rất nhiều thời gian lên kế hoạch, tiêu tốn rất nhiều nhân lực, vật lực, là dự án mà mọi người dành rất nhiều kỳ vọng lớn lao.
Trước đó tiến triển rất thuận lợi, đội ngũ quản lý dự án cũng báo cáo không gặp vấn đề gì.
Bây giờ, nhà đầu tư đột nhiên muốn thoái vốn, bao nhiêu lý do nực cười đều có thể mang ra nói, hội đồng quản trị rối như tơ vò, nóng lòng đòi họp.
Phó Huyền Tây ngồi trong phòng họp cùng mấy ông chú lớn tuổi, chật vật hết ba tiếng đồng hồ mới trấn an được họ.
Họp xong, mọi người lần lượt rời khỏi phòng, Phó Huyền Tây ngả lưng trên ghế, sắc mặt mệt mỏi.
Quý Dung không còn cách nào khác, đành phải mang thức ăn vào phòng họp: “Phó tổng, anh không ngủ cũng được, nhưng không ăn thì làm sao chịu được đây?”
Anh ta cũng không để ý Phó Huyền Tây có tức giận hay không, mang cơm tối đặt lên bàn làm việc trước mặt anh.
Phó Huyền Tây không phản ứng.
Quý Dung cúi đầu nhìn, thấy Phó tổng toàn năng nhà mình đang nhắm mắt ngả lưng trên ghế làm việc, một tay chống trán, gương mặt mệt mỏi.
Vì gần đây đã gầy đi rất nhiều, xương cổ tay và xương ngón tay đều nổi rõ.
Ánh đèn trong phòng họp làm làn da vốn trắng trẻo của anh càng nhợt nhạt hơn, tựa như không còn chút máu nào.
Quý Dung nhìn, luôn cảm giác như anh sẽ không thể chống đỡ nổi nữa.
Quý Dung không chịu được, trong lòng thở dài: “Phó tổng, nếu thật sự không ổn, hay là đưa cô Bạch…”
Phó Huyền Tây lập tức mở mắt, ngồi dậy cầm đũa: “Ăn đi.”
Quý Dung: “…”
Cách này vẫn hiệu quả.
–
Bùi Tu Niên ở lại Xuân Đường cổ trấn tổng cộng hai ngày rưỡi, mỗi ngày đều tình cờ gặp Bạch Chỉ một lần, nhưng cuối cùng đều bị Trịnh Tinh Dã chọc tức.
Buổi chiều ngày thứ ba, anh ta bị Phó Huyền Tây kéo về.
Đám thuộc cấp vô dụng của anh ta không chịu được chiêu trò của Phó Huyền Tây, phải gọi anh ta quay về làm chủ cục diện.
Nghe Bùi Quang báo tin xong, Bùi Tu Niên còn cười: “Cậu ấy giỏi hơn tôi tưởng, lại rất yêu cô ấy.”
Bùi Quang nhìn nhận công tâm: “Đúng vậy, trải qua bao nhiêu năm vất vả mới trở thành người như thế, còn dữ dội hơn ông nội anh ta, người phụ nào kết hôn với anh ta cũng sẽ sống nửa đời sau không cần lo nghĩ.”
“Gặp khó rồi đấy, Bùi Quang.” Bùi Tu Niên nói lời này, nụ cười trên môi cũng biến mất, “Về nhà xem thử đi, đừng để cậu ấy làm hỏng chuyện.”
“Được.”
Bùi Quang trả lời, đi theo Bùi Tu Niên.
Nhìn bóng lưng của anh ta, lặng lẽ thở dài.
–
Con người đều sợ bị so sánh.
Mấy ngày này, vì có Bùi Tu Niên đáng ghét, cô nhìn Trịnh Tinh Dã cũng thấy vừa mắt hơn một chút.
Giống như Bùi Tu Niên gắn radar trên người cô, chỉ cần cô ra ngoài, bất kể là đi chợ hay làm gì, cô sẽ luôn luôn “tình cờ” gặp mặt anh ta.
Chỉ cần họ tình cờ gặp nhau, anh ta sẽ đi bên cạnh cô một đoạn, cũng không đụng chạm quá mức, nhưng lại làm người ta không thoải mái.
May mà Trịnh Tinh Dã luôn có mặt, khả năng châm chọc mỉa mai thượng thừa, luôn làm Bùi Tu Niên chịu không nổi, phải rời đi.
Nếu cô không ra ngoài, Bùi Tu Niên sẽ đi loanh quanh trong con hẻm nhỏ.
Anh ta không gõ cửa, chỉ đi tới đi lui trong hẻm, buộc cô phải để ý đến sự hiện diện của anh ta.
Để tránh phiền phức, cô buộc lòng phải ra ngoài, nói chuyện mấy câu linh tinh vớ vẩn với anh ta, sau đó Trịnh Tinh Dã sẽ đuổi người kia đi.
Mấy ngày liền, Bùi Tu Niên không xuất hiện, Bạch Chỉ cảm thấy nhẹ nhõm.
Cô ghé mắt vào cổng xác nhận mấy lần, sau đó đóng lại, quay đầu hỏi Trịnh Tinh Dã: “Khi nào anh đi?”
Trịnh Tinh Dã nằm dài trên ghế nằm trong sân, lười biếng nói: “Em trở mặt không quen biết anh à, Bùi Tu Niên không còn ở đây, anh cũng hết giá trị lợi dụng phải không?”
Bạch Chỉ đã quen với dáng vẻ thiếu đứng đắn của anh ta, tuy cô vẫn chưa thật sự hiểu tại sao anh ta cứ ở lì trong nhà cô, nhưng cũng không còn thấy khó chịu nữa.
Cô giơ điện thoại cho anh ta xem: “Em ứng tuyển thực tập, người ta bảo ngày mai em đến phỏng vấn.”
Trịnh Tinh Dã nhàn nhạt liếc nhìn, thong thả nói: “Công việc gì? Hay là để anh trai giới thiệu việc tốt cho em?”
“Đây cũng là một công việc rất tốt, ở Viện Nghiên cứu và Bảo tồn Thực vật.”
“Chà, nghe cao cấp thật đấy.” Trịnh Tinh Dã ngáp dài, dạo này anh ta ngủ không đủ, “Vậy anh đợi em phỏng vấn xong.”
Bạch Chỉ nghĩ anh ta chỉ ở lại thêm một ngày nữa, vậy nên cô cũng không buồn quan tâm.
Hôm sau, Bạch Chỉ dậy sớm, sửa soạn đi phỏng vấn, vừa rời khỏi nhà, Trịnh Tinh Dã đã gọi cô: “Nhanh lên, anh trai đưa em đến đó.”
Trước đó, anh ta ở trong khách sạn của Phó Huyền Tây, nhưng sau đó có Bùi Tu Niên xuất hiện, anh ta đã chuyển sang một homestay trong cổ trấn.
Nhưng anh ta không muốn ở homestay, Bùi Tu Niên vừa rời đi, đêm qua anh ta đã quay về khách sạn.
Bạch Chỉ vừa ra cửa vừa trả lời, tình cờ gặp Tô Trạch Thụy trước cửa nhà họ Tô, bị anh ấy gọi lại: “A Chỉ.”
Cô quay đầu, mỉm cười chào hỏi: “Dạ?”
“Đi phỏng vấn à?”
“Dạ.”
“Anh đưa em đi nhé?”
“Không cần, không cần, bạn em đang đợi bên ngoài, anh ấy rảnh rỗi lắm, để anh ấy đưa em đi.”
Tô Trạch Thụy im lặng một lát, sau đó thăm dò: “Đó là người em thích à?”
Dạo này anh ấy nhìn thấy người đó, trông dáng vẻ không đáng tin lắm.
Ngay cả mẹ của anh ấy cũng thấy vậy, định sang nhà cô tâm sự, nhưng bị anh ấy ngăn lại.
Bạch Chỉ khoát tay: “Không phải, không phải, chỉ là bạn thôi, em đi trước nhé.”
–
Cuộc phỏng vấn diễn ra suôn sẻ hơn Bạch Chỉ đã tưởng.
Vừa kết thúc, đối phương đã thông báo cô đến làm việc vào ngày làm việc tiếp theo.
Mãi đến khi ra cửa, cô vẫn còn hoang mang.
Vậy là, mình đã tìm được việc làm sao?
Vừa ngước mắt đã thấy, xe của Trịnh Tinh Dã đỗ bên kia, anh ta lười biếng ngồi trên đầu xe phơi nắng.
Gần đây cô phát hiện ra, hình như người này rất thích phơi nắng.
Bạch Chỉ phỏng vấn thành công, cảm thấy vui vẻ hết sức, lại cảm kích anh ta gần đây đã giúp đỡ cô, quyết định nấu một bàn đầy thức ăn để cảm ơn anh ta.
Dù sao ngày mai anh ta cũng rời đi rồi, cứ coi như là bữa cơm tạm biệt.
Chưa kịp đến gần, Bạch Chỉ đã gọi anh ta: “Trịnh Tinh Dã! Dậy đi!”
Giây tiếp theo, Trịnh Tinh Dã bất chợt mở mắt.
Giọng nói đó ——
“Trịnh Tinh Dả! Dậy đi! Đi ra ngoài chơi!”
Giống như là, đường đột, kỳ lạ, lại trùng hợp như vậy.
Hệt như một giấc mộng, khiến người ta nghi hoặc, có phải mình nửa tỉnh nửa mê?
Trịnh Tinh Dã chống vào đầu xe đứng dậy.
Mặt trời quá chói chang, anh ta chỉ mở hé hai mắt, nhìn Bạch Chỉ đang tiến đến ngược chiều ánh sáng.
Ánh sáng mờ mịt, trong thoáng chốc, bóng dáng đó trùng khớp với bóng dáng trong ký ức của anh ta.
Trịnh Tinh Dã dụi mắt một lát, ngây ngốc thì thầm: “Tiểu Vũ…”
“Anh làm gì thế?” Bạch Chỉ đến gần, vẫy vẫy tay trước mặt anh ta, “Em vượt qua vòng phỏng vấn rồi, hôm nay sẽ nấu một bàn đầy thức ăn ngon để ăn mừng, sẵn tiện tạm biệt anh.”
Chớp mắt một cái, toàn bộ thanh âm ồn ào xung quanh lại quay về, thế giới này lại biến thành thế giới thực.
Trịnh Tinh Dã khẽ rũ mắt, đưa tay gãi ót, vẫn cảm thấy hơi hụt hẫng: “Chúc mừng em.”
“Em có cảm giác anh không vui.”
“Đâu có.” Trịnh Tinh Dã ngẩng đầu, lại bày ra gương mặt tươi cười rạng rỡ chói mắt, “Anh chưa tỉnh ngủ.”
Anh ta nói xong, đứng dậy, mở cửa xe, nghiêng đầu nói: “Lên xe đi.”
“Đi chợ trước đã!”
“Được rồi.”
Lên xe, vừa nghĩ đến sau này có thể nuôi bản thân mình và bà ngoại, còn có thể tiết kiệm tiền, Bạch Chỉ cảm thấy vui vẻ hết sức.
Cô cầm điện thoại trong tay, rất muốn chia sẻ tin vui với một người.
Tất cả phương thức liên lạc đều đã bị chặn, chỉ chừa lại dãy số xa lạ kia.
Ngày đó bỏ chặn xong, cũng không đành lòng chặn lại.
Cô cúi đầu, bấm vào dãy số này đến mấy lần.
Cuối cùng lại mở giao diện nhắn tin.
Do dự, cuống quýt, cân nhắc từng câu từng chữ.
Gõ rồi xóa, chỉ để lại sáu chữ: [Em tìm được việc làm rồi.]
Ngón tay run rẩy lơ lửng trên nút gửi, tim đập nhanh như nhịp trống.
Thi đại học còn không căng thẳng thế này.
Trịnh Tinh Dã nhìn thấy động tác của cô, thuận miệng hỏi: “Làm gì thế?”
Bạch Chỉ hoảng loạn, lập tức khóa màn hình, quay đầu nhìn ra cửa sổ, chột dạ nói: “Đâu có gì.”
“Muốn gọi cho Huyền Tây à?”
“Không có!” Bạch Chỉ thở ra, “Đừng nói lung tung, em chỉ đang nghĩ xem trưa nay nên mua thức ăn gì.”
Không thể, không thể để cho anh ta biết mình còn lưu luyến vấn vương.
Bạch Chỉ lại mở khóa màn hình, xóa đi tin nhắn cô vừa gõ mà không gửi.
Trịnh Tinh Dã lại tìm đề tài: “Hôm nay phỏng vấn thế nào?”
Nhắc đến chuyện này, Bạch Chỉ dời sự chú ý, nhớ lại vừa rồi phỏng vấn thành công, không thể không chia sẻ niềm vui với anh ta.
Trịnh Tinh Dã trầm mặc lắng nghe, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn cô qua kính chiếu hậu.
Hôm nay cô mặc áo khoác đen mỏng, buộc tóc đuôi ngựa đi phỏng vấn, trông gọn gàng hết sức.
Vì đang vui, gương mặt luôn nở nụ cười rạng rỡ, trông vui vẻ hạnh phúc, nhìn một cái đã cảm thấy rất phấn chấn.
Trịnh Tinh Dã dời mắt, không dám nhìn lại.
Anh ta nhớ đến lời của Phó Huyền Tây đêm qua, trong lòng vô cùng mâu thuẫn.
Nhiều năm như vậy, Phó Huyền Tây thật sự xem anh ta như anh em ruột thịt, có thể yên tâm giao phó cô gái mình thích cho anh ta chăm sóc.
Dù cho ngay từ đầu, ý đồ của anh ta không tốt.
Phải rồi, anh không có sự lựa chọn khác, nếu đã tin ai thì hoàn toàn tín nhiệm.
Anh quân tử tuyệt đối.
Còn mình…
Trịnh Tinh Dã nhớ mấy ngày qua sớm chiều tới lui, tuy bình bình đạm đạm như vậy, lại ấm áp vô cùng.
Rời xa thành thị bon chen ầm ĩ, tháng năm yên bình tĩnh lặng.
Hình như còn bù đắp cho những nuối tiếc của anh ta, những khát vọng xưa cũ mà anh ta không đạt được.
Trịnh Tinh Dã siết chặt ngón tay trên vô lăng.
Trong lòng phát ra một giọng nói ——
Làm sao bây giờ, Huyền Tây, tôi không muốn ăn miếng trả miếng với anh nữa.
–
Bữa trưa hôm đó cực kỳ thịnh soạn.
Bạch Chỉ đứng bếp, Trịnh Tinh Dã chủ động phụ giúp.
Ăn xong, Trịnh Tinh Dã chạy ra sân, nằm dài trên ghế nằm.
Trên điện thoại, tin nhắn vừa được gửi đi.
Phó Huyền Tây ở Lâm Nghi xa xôi, vừa họp xong đã nhận được tin nhắn: [Cô ấy phỏng vấn thành công rồi.]
Phó Huyền Tây cong môi mỉm cười.
Anh đã biết kết quả trước Bạch Chỉ.
Chớp mắt một cái, bao nhiêu mệt mỏi của mấy ngày qua đã tan biến, anh khẽ dựa lưng lên ghế làm việc.
Nhắm mắt lại, hình như có thể tưởng tượng được gương mặt vui vẻ của cô bé kia sau khi phỏng vấn thành công.
Nhất định là vừa đi vừa nhảy nhót tung tăng.
Tiếc là anh không có vinh dự chứng kiến, tham dự, sẻ chia niềm vui với cô.
Phó Huyền Tây nới lỏng cà vạt, vừa định trả lời, một tin nhắn WeChat khác lại xuất hiện: [Ngày mai tôi bay về.]
Sau đó, lại có một tin nhắn khác: [Lời anh nói còn tính không?]
Mí mắt của Phó Huyền Tây giật giật, anh gọi lại ngay: “Cái gì?”
Trịnh Tinh Dã thong thả nói: “Tặng của hồi môn đấy.”
À, thì ra là lời này.
Phó Huyền Tây khẽ nhịp nhịp ngón tay trên tay vịn ghế một hồi lâu, sau đó nói ——
“Từ trước đến nay, tôi luôn giữ lời.”
“Vậy ——”
“Ngoại trừ lời đó.”
“Mẹ nó!”
Trịnh Tinh Dã mắng qua điện thoại, Phó Huyền Tây vừa định cúp máy, đột nhiên nghe thấy giọng nữ mềm mại bên kia: “Trịnh Tinh Dã, anh lại mắng ai thế?”
Ngón tay lơ lửng trên nút cúp máy, chần chừ không muốn bấm.
Phó Huyền Tây nhắm mắt, lắng nghe cuộc trò chuyện ở đầu dây bên kia, từ trong đáy lòng, anh cảm thấy cực kỳ khó chịu.
Làm sao bây giờ, không muốn tặng của hồi môn đâu.