Tiến Vào Ánh Lửa - Tứ Nghi

Chương 43: Thật tuyệt vời




Một tin nhắn chúc mừng năm mới bình thường, không khác nào gửi tin nhắn nhóm.

Phó Huyền Tây nhìn một hồi lâu.

Cháu gái chạy đến ôm chân anh, gọi to: “Chú ơi, chú ơi, anh trai muốn đánh con.”

Kéo anh ra từ khoảng không mơ hồ, anh cúi đầu nhìn bé gái nhỏ xíu, buộc tóc hai đuôi, chạy nhảy đến đỏ mặt.

“Thật sao?” Phó Huyền Tây cúi người bế cháu gái, “Anh con ở đâu rồi?”

Tầm mắt đột nhiên bị nâng cao lên, cô bé sợ hãi níu chặt cánh tay của Phó Huyền Tây.

Cánh tay của cô bé ngắn ngủn, trùm áo khoác, giống hệt ngó sen.

Khó khăn lắm mới vòng tay qua cổ Phó Huyền Tây được, cả người cô bé tựa vào anh.

“Chú.” Cái đầu nhỏ xíu ghé vào tai Phó Huyền Tây, “Con nói dối chú đấy, anh con không muốn đánh con, anh kéo ba con đi poo poo.”

Phó Huyền Tây: “…”

Cô bé nhìn biểu cảm của anh, che miệng cười khúc khích: “Hôm nay chú ngốc quá.”

Nói xong, đôi mắt tròn xoe lại mở to, cô bé đưa tay trái che mông: “Con cũng muốn…”

Phó Huyền Tây: “?”

“Đi poo poo hu hu hu.”

Phó Huyền Tây: “…”

Phiền phức, đau đầu.

Phó Huyền Tây bế cháu gái vào trong, đúng lúc mẹ cô bé đi đến, bế cô bé: “Huyền Tây, em chưa ăn gì nhiều, hay là bảo dì Tôn nấu bánh trôi cho em?”

Phó Huyền Tây nói không cần, cô bé liên tục làm ầm ĩ, vậy nên mẹ cô bé chỉ còn cách bế cô bé đến phòng vệ sinh trước.

Điện thoại lại rung, Phó Huyền Tây cúi đầu, thấy tin nhắn WeChat mới: [Đó là tin nhắn nhóm, xin lỗi.]

Phó Huyền Tây tựa vào khung cửa, đọc tin nhắn này một hồi lâu.

Bấm vào vòng bạn bè của Bạch Chỉ, cô đăng một bài cập nhật mới:

Chúc mừng năm mới! Cho mọi người xem hoa đăng trên sông Tiểu Thanh.

[Hình ành] [Hình ảnh]

Cập nhật vào ba mươi phút trước.

Phó Huyền Tây bấm vào ảnh, nhìn kỹ hơn, ngọn nến cháy lập lòe trên hoa đăng hình bông sen, trôi lững lờ trên mặt nước.

Ánh nến hòa vào ánh trăng, phản chiếu trên mặt nước, ấm áp, rực rỡ.

Bức ảnh thứ hai chụp khung cảnh rộng hơn, nhìn thấy cả lồng đèn rực rỡ dọc bờ sông.

Dưới ánh sáng sống động là đám đông nhộn nhịp.

Có người cầm pháo hoa que, đứng bên bờ sông thắp lửa, pháo hoa nho nhỏ tỏa sáng rực rỡ.

Không hiểu tại sao, nhưng trông thật quen thuộc.

Bất kể là bờ sông hay pháo hoa que đang cháy.

Hình như trong đầu không chỉ có ký ức của ngày này năm ngoái.

Phó Huyền Tây quay lại khung trò chuyện.

Một người đã bôn ba trên thương trường như anh, ký hợp đồng mấy trăm triệu, trong lòng cũng không hề dao động.

Bây giờ lại do dự, nên nhắn cái gì.

Rốt cuộc cũng chỉ gõ một chuỗi dấu hai chấm.

Còn chưa gửi đi ngay.

Tựa như đang nghiêm túc cân đong đo đếm một tài liệu quan trọng, phải cân nhắc từng câu từng chữ đến mấy lần.

Cuối cùng, tim vẫn đập thình thịch, mà tay đã nhanh hơn rồi.

Nhưng kết quả là ——

Không thể gửi tin nhắn, chế độ xác minh bạn bè đã được bật, bạn không phải là bạn bè của anh ấy (cô ấy). Vui lòng yêu cầu xác minh bạn bè trước, sau khi người này thông qua xác minh bạn bè, bạn mới có thể trò chuyện. Gửi xác minh bạn bè (năm chữ này màu xanh).

Ngón tay của Phó Huyền Tây dừng lại trên nút gửi tin nhắn, nhìn dấu chấm than màu đỏ trước dấu hai chấm.

Lúc này, bấm vào vòng bạn bè của Bạch Chỉ, không thấy gì cả.

Sau một hồi lâu, Phó Huyền Tây cất điện thoại, cười nhạo một tiếng.

Hừ.

Thật tuyệt vời.

Đúng là không có lương tâm.



Bạch Chỉ ngồi cạnh lò lửa lột vỏ quýt.

Buổi tối ra ngoài chơi một lát, Xuân Đường cổ trấn đã tấp nập du khách, khách du lịch chen chúc đầy đường.

Cô chen lấn trong đó rất lâu, nóng toát mồ hôi, thả ba chiếc đèn hoa đăng, cầu nguyện cho bà ngoại, Phó Huyền Tây và bản thân cô, sau đó về nhà.

Tiếng pháo hoa bên ngoài cực kỳ vui tai, mùi pháo còn len lỏi qua khe cửa.

Bạch Chỉ cho một múi quýt vào miệng, chua chua, không ngọt như cam.

Cô nhớ đến ngày này năm ngoái, đã được xem đến hai màn trình diễn pháo hoa.

Thật sự quá chua, chua đến chảy nước mắt, lúc mua, ăn thử đúng quả ngọt, nhưng ngoài quả đó, quả nào cũng chua ê răng.

Khóe mắt Bạch Chỉ tràn nước mắt, cô nhét nửa quả quýt vào miệng, một giọt nước mắt chảy xuống.

Điện thoại bên cạnh, cô cầm lên, mở ra.

Trước đó còn lo lắng, mình lấy dũng khí ra thăm dò như vậy, nếu anh hỏi lại thì biết trả lời thế nào, lại không nghĩ rằng, anh không trả lời.

Anh không chặn cô, nhưng cũng không trả lời cô.

Da mặt cô nóng bừng, cảm thấy thật xấu hổ.

Rõ ràng là phải rời đi rồi, vậy mà còn nhắn tin thăm dò như vậy làm gì?

Giống như đang mưu tính níu kéo.

Cô cúi đầu, tầm nhìn lại mờ mịt.

Giọt nước mắt mằn mặn chảy lên khóe môi cô, rơi xuống màn hình điện thoại, cô tiện tay lau đi, chớp mắt.

Lần này cô không do dự nữa, nhắn tin giải thích là mình gửi tin nhắn nhóm, dù cho anh không hỏi.

Sau đó xin lỗi, xóa bạn bè.

Hình như còn chưa đủ, lại mở tất cả các ứng dụng mạng xã hội đã từng liên lạc với anh, xóa mọi thông tin liên lạc liên quan đến anh.

Làm xong, nước mắt chảy vào miệng, vị chua xót, mằn mặn và vị đắng của quả quýt nghẹn lại trong họng.

Sau một hồi lâu, cô đứng dậy, che miệng, buộc bản thân phải nuốt xuống.

Năm ngoái Phó Huyền Tây mua một đống pháo hoa que, vẫn chưa dùng hết, Bạch Chỉ đã mang về nhà, bao bọc cẩn thận, cất vào tủ.

Bạch Chỉ đặt điện thoại xuống, đứng dậy đi tìm, dùng ngón tay cảm nhận một chút, thấy không bị ẩm.

Bật lửa nằm trên bàn trà cạnh lò lửa, cô tiện tay nhét vào túi, mang ra ngoài sân.

Giao thừa năm nay, Nam Thành không có tuyết, nhưng ngoài trời vẫn có gió lạnh.

Lúc nhốt mình trong nhà, không cảm nhận được gì, nhưng vừa ra cửa, pháo hoa chớp tắt vang dội trên bầu trời đêm, đinh tai nhức óc.

Nơi họ sống không phải là địa điểm du lịch nổi tiếng, chỉ là một khu dân cư bình thường, dù cho có được trả tiền để phá bỏ, cũng không có ai nguyện ý làm vậy.

Đấu tranh qua bao nhiêu năm dài tháng rộng, mới đổi lấy được mảnh đất nguyên sơ này.

Đa số du khách đều tụ tập bên ngoài con hẻm này, có rất ít người vào hẻm.

Bạch Chỉ vừa mở cổng đã thấy du khách đi vào hẻm, có lẽ là vì thời tiết.

Du khách nghe tiếng mở cổng, họ quay đầu, nhìn chăm chú một hồi.

Bạch Chỉ không biết có phải mình mất hết lý trí rồi không, cô lại vươn tay nói: “Mua không?”

Đó là mấy du khách trẻ tuổi, còn dẫn theo hai đứa nhỏ.

Ban đầu, nhóm người sững sờ một lát, lúc hoàn hồn, họ gật đầu: “Bán thế nào?”

Bạch Chỉ lúng túng cong môi: “Cứ chờ xem.”

Cuối cùng, chỉ còn hai que pháo hoa, cô tự cầm chơi.

Tô Trạch Thụy vừa mở cửa ra đã thấy Bạch Chỉ ngồi xổm trước cổng định đốt pháo hoa que, anh ấy bước đến gần, gọi: “A Chỉ.”

Bạch Chỉ ngước mắt, thấy anh ấy đi đến, đưa một que pháo hoa cho anh ấy: “Anh muốn chơi chung không?”

Tô Trạch Thụy mỉm cười nhận lấy, ngồi xổm cạnh cô, giơ tay ra: “Đưa bật lửa cho anh.”

Anh ấy không hút thuốc, đương nhiên là không cầm theo bật lửa.

Bạch Chỉ đưa bật lửa cho anh ấy, chưa kịp nghĩ đã hỏi: “Anh A Thụy, tại sao một người lại muốn hút thuốc?”

Tô Trạch Thụy nghiêng đầu nhìn cô một cái, sau đó quay lại, cúi đầu đốt pháo hoa que.

“Có lẽ cuộc sống không thuận lợi, người ta sẽ muốn dùng thuốc lá để khống chế nỗi thống khổ của mình.” Anh ấy lại cười, “Nhưng anh cảm thấy mình rất may mắn, cả đời này, chưa từng có lúc nào xuất hiện nỗi thống khổ mà anh cần phải dùng thuốc lá để khống chế.”

Tô Trạch Thụy quay đầu đưa pháo hoa que cho cô: “Cẩn thận tay em, đừng để bị bỏng.”

Hai người họ im lặng một lát, chỉ ngắm nhìn pháo hoa que lấp lánh giữa bầu trời đêm.

Đèn đường trong khu này không sáng lắm, làm pháo hoa que càng thêm phần rực rỡ.

Bạch Chỉ không khỏi nhớ đến đêm mùng một năm ngoái, khi người đàn ông đó trèo đèo lội suối đến tìm cô, đưa cô đến ban công tầng cao nhất của khách sạn xa xỉ nhất thành phố để chơi pháo hoa que.

Một người cao quý như anh, sẵn lòng mượn lửa bếp gas châm điếu thuốc, chỉ để đốt pháo hoa que cho cô.

Cảnh tượng đó thật sự khó quên.

Anh cúi đầu, gương mặt ẩn hiện trong làn khói, khẽ nheo mắt, nụ cười đọng bên khóe môi, chỉ nhìn ngắm cô.

Vào thời khắc đó, trái tim đã đập vô cùng dữ dội.

Bạch Chỉ cắn môi, cúi đầu, pháo hoa que đã tàn.

Cô bắt đầu hối hận vì đã bán pháo hoa que cho người ta.

Tô Trạch Thụy quay đầu nhìn, thấy nét mặt đơn độc của cô, anh ấy nhẹ nhàng chạm vào cánh tay cô: “Hay là đi mua thêm?”

Bạch Chỉ lắc đầu: “Không cần đâu.”

Không cần, đó là những gì tốt nhất rồi.



Phó Huyền Tây đến Ngày Đêm Không Mưa, ngoài nhóm người tụ tập ăn uống, chỉ có Thẩm Tư Ngôn và Tần Trạch Nguyên.

“Trịnh Tinh Dã đâu rồi?” Anh thuận miệng hỏi.

“Chạy đi mất rồi.” Thẩm Tư Ngôn nói, “Lúc tôi gọi, cậu ấy nói ra ngoài chơi, bảo chúng ta đừng nhớ cậu ấy.”

Phó Huyền Tây nhướng mày, khui chai rượu: “Đi đâu chơi?”

Tần Trạch Nguyên cảm thấy có gì đó không đúng: “Không nói, chỉ nói là đi đến một nơi rất đẹp.”

Phó Huyền Tây cầm chai rượu, nhướng mày: “Một nơi rất đẹp à?”

“Đúng, đúng.” Thẩm Tư Ngôn gật đầu, “Hỏi cậu ấy xem nơi nào rất đẹp, mờ mờ ám ám, bới móc mãi cũng chẳng ra.”

Người này luôn thích chơi bời, lại biết cách chơi bời, rất ung dung tùy tiện.

Mà trên anh ta còn có một người anh trai, vậy nên anh ta không cần gánh vác trách nhiệm, không có áp lực, ở nhà thích làm gì thì làm, so với ba người họ, anh ta có thể chơi bời nhiều hơn.

Lúc trước cũng thế này, anh ta không nói tiếng nào, tự mình vào Nam ra Bắc, cũng là chuyện thường tình.

Phó Huyền Tây uống một ngụm rượu, đầu lưỡi chạm vào khóe môi, vị rượu lan tỏa trên lưỡi.

Ánh mắt của anh vô cùng bình tĩnh, trực giác mách bảo một điều anh khó lòng xem nhẹ.

Trực giác đột ngột mách bảo, anh định nghĩa nơi rất đẹp kia chính là Nam Thành.



Một bên khác, nhà họ Bùi.

Sau bữa cơm giao thừa, người giúp việc bắt đầu đốt pháo hoa ngoài sân.

Bùi Điềm Điềm quẩn quanh bên Bùi Tu Niên: “Chú nhỏ, chú ra chơi với con một lát đi, đừng xem điện thoại nữa!”

Trong nhà này, Bùi Điềm Điềm, cũng chính là cô bé đã bán hoa nhài cho Bạch Chỉ, thích làm nũng nhất với một người, chính là chú nhỏ nho nhã dịu dàng của cô bé.

Bùi Tu Niên chạm vào đầu cô bé: “Con mà làm nũng với chú nữa, chú sẽ ném con ra ngoài.”

Bùi Điềm Điềm không sợ anh ta, cái này chỉ hù dọa được mấy đứa bé.

“Chú đang xem gì thế?” Bùi Điềm Điềm leo lên sofa, nhào vào lòng anh ta nhìn thử, “A, không phải là chị gái kia sao?”

Trên màn hình điện thoại của Bùi Tu Niên, có một bức ảnh cũ chụp một cô gái áo trắng, tóc đen, mắt sáng ngời.

Là bạch nguyệt quang mà anh ta nhung nhớ bao nhiêu năm trời.

“Chị gái nào?” Bùi Tu Niên khóa màn hình điện thoại, véo má cô bé, “Nếu nhắc đến người này, con phải gọi cô ấy là thím.”

Bùi Điềm Điềm: “Thím sao?”

Thế giới của cô bé hơi rối loạn.

Bùi Tu Niên cười, đẩy cô bé ra: “Đi tìm người khác chơi cùng đi.”

Bùi Điềm Điềm chạy đi, gương mặt của Bùi Tu Niên hơi u ám.

Nghĩ đến thông tin gần đây đang lan truyền trong giới, anh ta lại nở nụ cười.

Anh ta cúi đầu, gọi một cú điện thoại: “Bắt đầu đi.”



Sáng sớm mùng một, Bạch Chỉ dậy sớm như thường lệ, ăn sáng xong, cô chuẩn bị đến chùa Chung Minh dâng hương bái Phật.

Dì Chu xách túi lớn túi nhỏ, nói về nhà ba mẹ, buổi trưa sẽ quay lại, bảo Tô Trạch Thụy đi cùng Bạch Chỉ.

Trên đường đi, Bạch Chỉ lựa lời nói.

Tô Trạch Thụy là người tốt, đối xử với cô cũng rất tốt, giống hệt như anh trai đối xử với em gái.

Nhưng dù sao cũng không phải anh trai ruột thịt, Bạch Chỉ cũng lúng túng, nếu như nói thẳng cô chỉ xem anh ấy là anh trai, liệu hai người họ có thấy khó xử không?

Không biết Tô Trạch Thụy có thích cô không, nhưng anh ấy hai mươi sáu tuổi rồi, vẫn còn độc thân.

Chẳng may cô không từ chối thẳng, làm chậm trễ thời gian của anh, cô sẽ cảm thấy thật sự áy náy.

Tô Trạch Thụy lái xe, lúc gần đến chân núi Chung Minh, cuối cùng Bạch Chỉ cũng góp nhặt đủ dũng khí, gọi anh ấy: “Anh A Thụy, em có chuyện muốn nói với anh.”

Tô Trạch Thụy nhìn cô qua kính chiếu hậu, cười một cái: “Em nói đi, anh nghe, có chuyện gì mà em căng thẳng thế?”

Bạch Chỉ thở ra một hơi, dựa lưng lên ghế: “Ừm, là chuyện, mọi người hối thúc chúng ta đến bên nhau, anh thấy thế nào?”

Tô Trạch Thụy ngây người một lát, ngón tay siết chặt vô lăng: “Người lớn chỉ đùa giỡn thôi, lôi kéo chúng ta đấy mà.”

“Đúng không, anh cũng nghĩ vậy phải không?” Bạch Chỉ quay đầu nhìn anh, chân mày nhỏ nhắn buồn rầu nhíu lại, “Rõ ràng chúng ta là anh em, anh em thì làm sao có thể kết hôn được.”

“Ừ, chúng ta là anh em.” Tô Trạch Thụy dừng một lát, nhìn cô qua kính chiếu hậu, “Em có người mình thích rồi, đúng không?”

Bạch Chỉ ngạc nhiên hé môi: “Làm sao anh…”

“Mùng một năm ngoái, buổi tối em quay về.” Tô Trạch Thụy mím môi, giống như đang chật vật lựa lời, “Anh thấy… môi dưới của em bị cắn.”

Da mặt Bạch Chỉ đột ngột nóng lên, cảm giác có gì đó thoáng qua đầu.

Cô xoay người, cúi đầu, lẩm bẩm một hồi, cuối cùng mới thật thà thừa nhận: “Dạ.”

“Không sao.” Tô Trạch Thụy mỉm cười trấn an, “Anh ta có đối xử tốt với em không? Là người ở đâu? Bây giờ em về Nam Thành, sẽ yêu xa sao?”

“Không có…” Đôi mắt sáng ngời của Bạch Chỉ dần dần tràn ngập nỗi cô đơn, “Bọn em chia tay rồi.”

Tuy đã đoán ra được, nhưng Tô Trạch Thụy vẫn ngây người một lát.

Lát sau, anh ấy hỏi: “Kế hoạch sắp tới thế nào?”

“Em sẽ ở lại nơi này, bên cạnh bà ngoại, chăm sóc bà, tạm thời em không nghĩ đến chuyện yêu đương hay kết hôn.” Bạch Chỉ cười, “Trước Tết, em đã tìm được một công việc tương đối tốt, nhưng phải đợi đến sau Tết, người ta mới công bố danh sách trúng tuyển.”

Tô Trạch Thụy khẽ nhướng mày: “Nhất định sẽ trúng tuyển thôi.”



Giống như năm ngoái, Bạch Chỉ đến chùa Chung Minh cầu an cho bà ngoại, Phó Huyền Tây và bản thân mình.

Chỉ là lần này, cô không cầu nguyện được gặp lại anh.

Lúc quay về, lại đến nhà dì Chu ăn cơm.

Có lẽ là vì đã mở lòng với Tô Trạch Thụy, không còn sợ mình làm chậm trễ thời gian của anh ấy, trên bàn ăn, đối mặt với mấy lời đùa giỡn của người lớn, cô cũng thoải mái hơn.

Năm nay, thời tiết ở Nam Thành rất ấm áp, ánh nắng ban chiều làm người ta buồn ngủ hết sức.

Bạch Chỉ kéo ghế nằm ra sân, vừa nghe nhạc vừa phơi nắng.

Bà ngoại nghỉ trưa trong nhà, cô phơi nắng ngoài sân.

Cuộc sống này thoải mái đến mức cô đã muốn bắt đầu nghỉ hưu dưỡng lão.

Sau đó lại nghĩ, còn chưa xác định được công việc của mình, không khỏi bật cười một tiếng.

Năm phút sau, có người gõ lên cổng nhà.

Bạch Chỉ tưởng là hàng xóm, cô bước ra mở cổng, thấy Trịnh Tinh Dã.

Cô giật mình: “Sao anh lại đến đây?”

Lại không khỏi lo lắng, có khi nào Phó Huyền Tây gặp chuyện gì không?

“Hello! Chúc mừng năm mới, em gái Bạch Chỉ!” Trịnh Tinh Dã bôn ba cả quãng đường, lại không có dấu hiệu mệt mỏi, còn nở nụ cười rạng rỡ, “Nghe nói nơi này có một cổ trấn rất đẹp, nên anh đến đây.”

Bạch Chỉ tò mò: “Sao anh biết em sống ở đây?”

“Chuyện này… Sơn nhân tự có diệu kế (*).” Trịnh Tinh Dã nhoài người nhìn vào trong, “Anh đói bụng quá, nhà em có gì ăn không?”

(*) Là câu nói mà Gia Cát Lượng hay nói trong Tam Quốc Chí, nghĩa là dù sống trong núi cũng sẽ có cách giải quyết vấn đề.

Bạch Chỉ: “…”

Dù sao cũng là Tết, không có lý do gì phải đuổi người ta đi.

“Chỉ còn thức ăn thừa hôm qua chưa ăn hết, anh có muốn ăn không?”

“Mẹ nó, Tết mà em cho anh ăn thức ăn thừa sao, lại còn để qua đêm.” Trịnh Tinh Dã lớn giọng, theo cô vào sân.

“Nói nhỏ thôi, bà ngoại em đang nghỉ trưa.” Bạch Chỉ nhỏ giọng nhắc nhở.

Trịnh Tinh Dã lập tức im miệng gật đầu, sau đó thấp giọng hỏi: “Cho anh một tô mì được không? Anh muốn ăn thức ăn nóng hổi.”

Bạch Chỉ dẫn anh ta vào phòng khách, bảo anh ta muốn ngồi đâu thì ngồi: “Anh muốn ăn nhiều mì hay ít mì? Ăn cay không? Có muốn thêm hành ngò không?”

“Chu đáo quá.” Trịnh Tinh Dã vui vẻ, “Anh ăn được hết, anh hơi đói, nấu một nồi cho anh đi.”

Bạch Chỉ bám vào cửa nhà bếp, quay đầu nhìn lại, vẻ mặt sửng sốt: “Một nồi sao?”

“Đùa thôi, một tô là được rồi.”

Bạch Chỉ: “…”

Hôm qua ăn lẩu và món xào, còn dư rất nhiều.

Bạch Chỉ mở tủ lạnh nhìn một lát, lấy đĩa thịt heo xào đậu hũ khô ra, còn rửa thêm rau, hành ngò, đều là những nguyên liệu còn thừa lại từ hôm qua.

Nấu một tô mì, đầu óc cô lại nghĩ ngợi rất nhiều.

Trịnh Tinh Dã đột ngột xuất hiện như vậy, trong lòng cô hơi sợ hãi.

Nhưng nhìn dáng vẻ của anh ta, hẳn là Phó Huyền Tây không xảy ra chuyện gì, trong lòng cô cũng yên tâm một chút.

Vì có đàn ông vào nhà, Bạch Chỉ chỉ đóng cổng ngoài sân, cửa phòng khách mở ra, Trịnh Tinh Dã ngồi trong phòng khách xem điện thoại, anh ta cúi đầu, miệng ngậm điếu thuốc, cơn gió thoảng qua, khói thuốc tản ra khắp nơi.

Bạch Chỉ bưng tô mì ra, mang lên bàn, gọi anh ta: “Em xong rồi.”

Khói thuốc xộc vào mũi, cô đặt tô mì xuống, đưa tay vẫy vẫy khói thuốc.

Trịnh Tinh Dã dập điếu thuốc, vào bếp rửa tay, lúc nhìn thấy tô mì, anh ta bắt đầu ca ngợi: “Thơm quá, anh rất cảm động, bao nhiêu năm rồi anh chưa ăn món mì này, rất giống món mì mà bà ngoại anh nấu.”

Bạch Chỉ thật sự bất lực với người này: “Anh gọi em là bà ngoại, em cũng không thấy phiền đâu.”

Trịnh Tinh Dã bối rối, lại quay đầu mỉm cười: “Tại sao bây giờ trông em không ngoan ngoãn như lúc ở bên cạnh Huyền Tây nhỉ, không dễ bắt nạt chút nào.”

Những lời này vừa phát ra, bầu không khí lại trở nên lạnh lẽo.

Bạch Chỉ không nói gì, chỉ ngồi xuống sofa, lấy điện thoại ra gọi Trịnh Miểu Miểu cầu cứu.

Người này vô cớ đến nhà cô, làm cô cảm thấy vô cùng bất an.

Trịnh Tinh Dã biết nói ra cái tên đó sẽ làm người ta mất tự nhiên, vậy mà vẫn muốn nhắc đến.

Thấy Bạch Chỉ lẳng lặng bấm điện thoại, anh ta cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm, xì xụp húp nước mì.

Bôn ba cả quãng đường dài đến đây, anh ta thật sự rất đói, cảm thấy tô mì nhà làm này cực kỳ ngon, nhanh chóng ăn xong cả một tô lớn.

Cũng rất tự giác, không để nguyên tô mì trên bàn, lại mang vào bếp, rửa sạch sẽ rồi cất đi.

Lúc đi ra, thấy Bạch Chỉ vẫn ngồi trên sofa, cúi đầu bấm điện thoại, ngón tay thon nhỏ không ngừng di chuyển, không biết cô đang làm gì.

Dù sao cũng không chú ý đến anh ta.

Trịnh Tinh Dã tựa người vào cửa nhà bếp, quan sát hồi lâu.

Hôm nay mặt trời tỏa sáng rực rỡ, cửa phòng khách mở tung, tia nắng len lỏi vào nhà, Bạch Chỉ mặc áo khoác màu vàng cam nhàn nhạt, mái tóc buông xõa mượt mà.

Ngâm mình trong ánh nắng ấm áp, trông vô cùng yên bình tĩnh lặng.

Đây là lần đầu tiên Trịnh Tinh Dã nhìn thấy Bạch Chỉ mặc quần áo không phải màu trắng, anh ta cảm thấy buồn cười.

Huyền Tây, cô bé nhà anh mặc quần áo màu khác, tôi là người nhìn thấy trước.

Bạch Chỉ vẫn đang cầu cứu Trịnh Miểu Miểu, tình huống hơi căng thẳng.

Trịnh Miểu Miểu: [Á, á, á, không thể nào, chú ruột tớ không đáng tin đâu, cậu tránh xa chú ấy ra!]

Bạch Chỉ: [Tớ cầm chổi đuổi người được không?]

Trịnh Miểu Miểu: [Đừng, đừng, đừng! Chú ấy là người rất khó chơi, cậu mà cầm chổi đuổi chú ấy, chắc chắn chú ấy sẽ ở lì trong nhà cậu, gọi hàng xóm của cậu sang để chế giễu.]

Bạch Chỉ đau đầu: [Vậy làm sao bây giờ?]

Trịnh Miểu Miểu: [Đợi một chút, tớ gọi chú nhỏ thử xem.]

Bạch Chỉ: […]

Không ngờ lại kéo anh dính líu vào chuyện này.

Nhưng ngoài cách đó, cũng không biết làm gì khác.

Bạch Chỉ thấp thỏm chờ đợi Trịnh Miểu Miểu trả lời.

Trịnh Tinh Dã đến gần, nhờ cô dẫn anh ta dạo quanh Xuân Đường cổ trấn.

Đúng lúc này, Trịnh Miểu Miểu nhắn tin WeChat: [Chú nhỏ của tớ… Chú ấy nói, chú ấy biết rồi.]