Tiến Vào Ánh Lửa - Tứ Nghi

Chương 36: Trước khi tỉnh mộng




Lúc này, Thụy Sỹ đã vào hè, nhưng nhiệt độ trung bình chỉ khoảng hai mươi mấy độ, mát mẻ hơn Trung Quốc vào giữa tháng bảy.

Lần đầu tiên Bạch Chỉ xuất ngoại, thấy cái gì cũng lạ lẫm.

Phó Huyền Tây đến đây để làm việc, không rảnh rỗi nhàn nhã như cô, ngày ngày đều bận rộn công việc.

Cô không quấy rầy anh, mỗi ngày ăn sáng xong lại ra ngoài dạo phố, Quý Hải đi cùng cô, vừa làm tài xế, vừa làm vệ sĩ.

Mỗi ngày Phó Huyền Tây xong việc, lại cùng cô dạo phố, sống một cuộc sống ấm cúng.

Ngày đó ghé thăm hẻm Augustine, hai bên hẻm là dãy nhà lầu đầy màu sắc, không khác nào bước vào thế giới cổ tích.

Bình thường, Bạch Chỉ không thích chụp ảnh, nhưng bây giờ lại có thú vui chụp ảnh, Phó Huyền Tây còn không thích chụp ảnh hơn cô, lại bị cô kéo đi tìm mấy địa điểm đẹp để chụp ảnh.

Chiều hôm đó, ánh nắng vô cùng chói chang, nhưng lại không quá nóng nực, Bạch Chỉ tựa vào vai anh, mỉm cười ngọt ngào trước ống kính.

Phó Huyền Tây cầm lấy điện thoại trên tay cô xem ảnh, ánh mặt trời tỏa nắng trên mặt cô, tạo nên cảm giác bản thân cô đang tỏa sáng.

“Đẹp quá.” Anh cười, trả điện thoại lại cho cô.

Bạch Chỉ còn cười vui vẻ hơn, chỉ vào bức anh hai người gần gũi bên nhau trên màn hình điện thoại: “Cái này có tính là áo cặp không? Anh mặc áo sơ mi trắng, em mặc váy trắng.”

Anh gật đầu: “Có, nhưng có lẽ chúng ta nên mua thêm mấy bộ quần áo mới, quần áo cặp thật sự đấy.”

Bạch Chỉ mở to mắt, nhìn anh khó tin: “Thật sao?”

Anh thật sự bằng lòng làm một chuyện trẻ con như vậy cùng cô sao?

Anh khẽ nhướng mày, như đang bối rối: “Sao lại không?”

Rất lâu về sau, Bạch Chỉ vẫn nhớ về buổi chiều dưới ánh mặt trời ở Zurich, anh nhàn nhã tựa người vào mặt tường đầy màu sắc, thong thả nói: “Sao lại không?”

Hình như chuyện mà cô xem là hy vọng xa vời, đối với anh lại là chuyện đương nhiên.

Anh dễ dàng thỏa mãn mọi ước mơ thiếu nữ của cô.

Những ước mơ mà cô còn không dám nói ra, bất kể là thật lòng hay đùa giỡn nhắc đến, anh nhất định sẽ thực hiện.

Sau đó, Bạch Chỉ kéo anh đến tiệm quần áo, chọn mấy chiếc áo cặp, tất cả đều là màu trắng, không có ngoại lệ.

Anh còn hỏi: “Em có muốn chọn màu khác không?”

Bạch Chỉ cười, lắc đầu: “Dạ không, em muốn chọn màu trắng.”

Cô biết anh vẫn luôn thích nhìn cô mặc váy trắng, vậy nên cô muốn mặc cho anh xem.

Anh thỏa mãn mọi ước mơ thiếu nữ của cô, cô cũng muốn thỏa mãn anh.

Anh không cố chấp bảo cô chọn màu khác, chỉ để lộ ánh mắt hài lòng, mỉm cười khen cô đẹp.

Sau đó, mỗi khi anh xong việc, cô đều mặc áo cặp cùng anh, đi dạo trên mọi con đường lãng mạn và nhộn nhịp của Zurich.

Họ cùng nhau dạo bước dưới ánh nắng hoàng hôn, dọc theo bờ sông nơi Phó Huyền Tây từng khát khao có được sự tự do như người khác, khi đó, thiên nga trắng trên mặt nước cũng đang chải lông, cô nhón gót hỏi anh có muốn hôn không.

Thành phố phồn hoa này chưa từng thiếu những con người lãng mạn, thời khắc họ hôn nhau đã được một chiếc máy ảnh ở bờ sông bên kia chụp lại, người kia băng qua cây cầu, đến gần họ.

Người đó nói tiếng Anh, khen dáng vẻ của họ rất đẹp mắt, hỏi họ có muốn anh ta chụp ảnh cho họ không.

Anh ta đưa máy ảnh cho họ xem, họ hôn nhau bên bờ sông, dưới ánh nắng hoàng hôn lãng mạn, người qua đường xung quanh hóa thành phông nền mờ ảo.

Không khác nào một cảnh phim.

Họ rất thích, bảo anh ta chụp thêm mấy bức, trả cho anh ta một số tiền không nhỏ.

Sau khi Phó Huyền Tây hoàn thành công việc, họ ở lại thêm mấy ngày, ghé thăm trường Đại học Zurich, nơi Einstein từng theo học.

Lối kiến trúc hoàn toàn khác với Đại học Lâm Nghi, nền tảng văn hóa cũng không giống nhau.

Có lẽ là vì cảm giác mới mẻ và lạ lẫm, đặt bản thân mình vào khung cảnh này, Bạch Chỉ còn giật mình nhớ ra mình đang được nghỉ, suýt nữa là tưởng phải đi học.

Sau đó, họ cùng nhau đến Bảo tàng Quốc gia, dạo bước bên bờ sông Linmat, đi đến phố cổ, trải qua mấy ngày cuối tuần vô cùng yên tĩnh.

Ngoài ra, còn đi dạo trên con đường mua sắm đắt đỏ bậc nhất, Bahnhofstrasse, dành một đêm cực kỳ lãng mạn trong căn nhà gỗ cổ tích.

Ngày đó đến Nhà thờ Grossmünster, ngang qua con sông Linmat, thấy người ta đang tổ chức hoạt động từ thiện trên cầu, nhiều người ngụp lặn trên sông, ôm theo phao, ra sức bơi sang bờ bên kia.

Bạch Chỉ cảm thấy rất thú vị, kéo Phó Huyền Tây lên cầu theo dõi.

Phó Huyền Tây rất kiên nhẫn, ngắm nhìn cô ngả người trên lan can cầu, tóc dài bay trong làn gió, còn đưa tay sửa sang lại cho cô.

Cô nhìn xuống dòng sông, ánh mắt tràn ngập ý cười tươi mới.

Nhưng anh nhìn cô, ánh mắt chan chứa ý cười dịu dàng.

Sau đó lại đến nhà thờ Grossmünster, lên tầng cao nhất, quan sát nửa còn lại của thành phố Zurich cổ kính.

Đứng ở một nơi cao như vậy luôn làm người ta có cảm giác như lồng ngực vỡ òa vì phấn khích, Bạch Chỉ nhắm mắt, cảm nhận làn gió mơn man trên người, tóc đong đưa trong gió, không khác nào một chú chim tự do sải cánh.

Phó Huyền Tây đứng cạnh cô, rất muốn hút một điếu thuốc lá.

Anh cong ngón tay, cuối cùng lại bỏ cuộc.

Khi đó, ánh nắng ấm áp, không bỏng rát, làm người ta cảm thấy hơi lười biếng.

Bạch Chỉ liên tục mè nheo đòi mua kem, vừa đi vừa ăn, kem dính lên khóe miệng mấy lần, đều bị anh liếm sạch.

Tóm lại, đó chính là hành trình như mơ, sau khi về nước, Bạch Chỉ còn lưu luyến mãi không thôi, nói: “Em không muốn vất vả nữa đâu.”

Phó Huyền Tây bật cười, hôn cô: “Ai bảo em vất vả làm gì? Có anh rồi, em không cần vất vả nữa đâu.”

Cô mỉm cười ôm anh, nhưng ánh mắt lộ ra vẻ đơn độc, mà anh lại không thể nhìn thấy.

Đã là tháng tám rồi.

Còn lại bao nhiêu thời gian?

Không biết tại sao, năm nay Phó Huyền Tây lại cực kỳ bận rộn, nếu không phải đã sang nước ngoài công tác, thì cũng đang trên đường sang nước ngoài công tác.

Bạch Chỉ đau lòng: “Anh làm cấp trên kiểu gì thế này, cấp dưới của anh không làm việc sao, sao anh luôn phải chạy tới chạy lui thế?”

Phó Huyền Tây véo má cô: “Cấp trên cái gì? Thế kỷ hai mươi mốt rồi, anh cũng phải làm việc chứ.”

Anh không nói lý do mình bận rộn, nhưng anh thật sự nhiều việc đến mức không có bao nhiêu thời gian nghỉ ngơi.

Sau đó, tháng tám, Bạch Chỉ cùng anh đến Mỹ.

Anh vẫn đi dạo cùng cô mỗi khi xong việc, anh là người yêu cực kỳ chu đáo và tốt bụng.

Còn đưa cô đến cửa hàng đắt tiền mua sắm, mấy chị gái trong cửa hàng cực kỳ xinh đẹp, dịu dàng, liên tục giới thiệu sản phẩm mới cho cô.

Bạch Chỉ sợ mình sẽ xiêu lòng, vậy nên không dám hỏi gì, lúc trở về cũng chỉ mua vài vật dụng thiết yếu.

“Không phải em nói không muốn vất vả nữa à? Đưa thẻ cho em, em cũng không mua sao?” Phó Huyền Tây thu xếp hành lý cho cô, không thấy cô mua đồ đắt tiền, “Mua hết mỗi thứ một bộ đi.”

Sau đó cũng không nói lời nào, chỉ nhờ người giao hết đến cửa.

Thật là, làm người ta khó lòng từ chối.

Bạch Chỉ nhớ giờ này năm ngoái, nghỉ hè còn vất vả làm thêm, mỗi ngày chỉ kiếm được một trăm tệ.

Bây giờ, anh tiện tay cho cô một chiếc túi, trị giá sáu con số.

Nếu nói đây không phải là mơ, cô cũng sẽ không tin.

Sau kỳ nghỉ hè tiêu tiền như nước, Bạch Chỉ quay trở lại trường, vẫn chưa thích nghi được.

Từ đầu đến chân đều đắp hàng hiệu, còn mang theo khí chất nhàn nhã lười biếng của người có tiền.

Làm Hứa Giai Ngọc và Phùng Di tò mò hết sức: “A Chỉ, nghỉ hè cậu làm gì thế, đi đâu mà phát tài thế này?”

Bạch Chỉ không giấu diếm được nữa, chỉ có thể thú nhận sự thật: “Bạn trai tặng tớ.”

Căn phòng xôn xao, hai cô bạn hỏi cô tìm bạn trai từ khi nào, sao lại có tiền như vậy, sẵn sàng tiêu tiền như thế.

Cuối cùng, Trịnh Miểu Miểu là người giải vây.

Vì gần đến kỳ thực tập, học kỳ đầu tiên của năm tư được sắp xếp kết thúc vào đầu tháng mười một.

Nhưng cũng không còn nhiều môn, chỉ còn ba môn, mỗi ngày dư dả rất nhiều thời gian.

Bạch Chỉ dành thời gian rảnh rỗi đọc thông tin trên mấy trang web tuyển dụng, nghĩ ngợi xem mình muốn thực tập cái gì.

Thật ra, càng đến gần ngày chia tay lại càng không muốn xa nhau, cô còn nghĩ đến chuyện trì hoãn một chút.

Cô chỉ nghĩ, dù sao thì, anh không hề chán ghét cô, cũng không hề đuổi cô đi, hay là cứ cố chấp ở bên anh, khi nào anh thấy chán, cô sẽ rời đi.

Nhưng những suy nghĩ này thường chỉ xuất hiện vào một thời khắc ngắn ngủi khi mệt mỏi, sau đó lại nhanh chóng lắng xuống.

Phần lớn thời gian, cô rất tỉnh táo, biết rõ lúc nào mình phải làm gì.

Trong sách ngữ văn cấp ba, bài đầu tiên là “Manh” trong “Kinh Thi”: “Sĩ chi đam hề do khả thuế dã, nữ chi đam hề bất khả thuế dã.” (*)

(*) Tạm dịch: Trai mà mê gái đảo điên, cũng còn giải thoát cho yên mọi bề. Gái theo trai lòng mê đắm đuối, không thể nào còn lối thoát đâu.

Nếu như cô đơn độc lẻ loi một mình trên cuộc đời này, có lẽ cô sẽ liều mạng quấn quýt bên anh đến cùng

Nhưng cô không đơn độc, cô còn có bà ngoại cần chăm sóc, cô phải đi làm, phải quay về cuộc sống riêng của mình.

Người mang theo xiềng xích, phải tiếp tục bước đi theo một quỹ đạo cố định.



Phó Huyền Tây luôn có Bạch Chỉ bên mình, anh chưa từng giấu diếm chuyện này.

Vì ai cũng biết chuyện này, vậy nên gần đây người trong giới mới đồn đại, nói Phó tiên sinh lạnh lùng hình như đã phải lòng một cô sinh viên đại học.

Nghe nói, đi đến đâu cũng đưa người ta đi cùng, rất cưng chiều người ta.

Tin tức vừa xuất hiện, đã truyền đến tai thế hệ thứ hai nhà họ Phó.

Phó Huyền Tây bị gọi mấy lần, bắt về nhà họp gia đình, nhưng anh luôn từ chối: “Có thể quan tâm đến chính sự một chút không? Nói những chuyện này mãi mà không thấy mệt sao?”

Giọng điệu của ba anh, Phó Kính Chi, không hề vui vẻ: “Con gần hai mươi tám rồi, kết hôn còn không phải là chính sự sao?”

“Sau đó thì sao? Nhất định phải kết hôn à?”

“Đương nhiên, tuy ba và mẹ con ——”

Ông chưa kịp dứt lời, Phó Huyền Tây đã cúp máy.

Phó Kính Chi ngây người một lát, lúc hoàn hồn, ông tức giận đến mức gân xanh nổi đầy trán, đứng trước mặt ông nội anh, mất bình tĩnh, đi tới đi lui: “Ba nhìn xem, nhìn đi, nhìn nó kìa!”

Ông nội Phó bình tĩnh lật sách: “Chà.”

“Ba! Ba không để ý quan tâm gì cả!” Phó Kính Chi tức giận đến mức ngồi phịch xuống ghế bành, suýt ngã xuống đất.

Ông nội Phó cầm lấy ly trà bên cạnh, uống một ngụm, nhẹ nhàng liếc mắt một cái: “À! Nó là con của ba à?”

Phó Kính Chi bất lực thở dài: “Con không dạy được nó.”

“Ba cũng đâu có nợ con cái gì, bây giờ còn phải thay con dạy dỗ con trai con à?” Ông nội Phó ngáp dài, tháo kính lão, chậm rãi lau kính, tia nắng ngoài cửa sổ chiếu lên mái tóc bạc.

Phó Kính Chi tức chết, lần nào cũng không thể nói lại ông nội Phó.

Ai bảo thế hệ thứ hai là thế hệ vô dụng nhất trong ba thế hệ của gia đình này?

Nếu thế hệ thứ hai không vô dụng như vậy, Phó Huyền Tây của thế hệ thứ ba đã không phải đứng lên hành động từ khi tuổi còn trẻ như thế.

Bây giờ người ta đủ lông đủ cánh, bậc làm cha như ông còn phải dựa dẫm vào con trai.

Ông nội Phó chống gậy đứng dậy, chầm chậm bước ra sân: “Nhưng đúng là nhà này thiếu một bà chủ gia đình.”

Bà nội Phó qua đời đã nhiều năm, bảy năm trước, vợ của Phó Kính Chi cũng ly hôn với ông, sang nước ngoài định cư.

Bây giờ, ngoại trừ con gái của ông nội Phó đã kết hôn, thật sự gia đình này không còn một người phụ nữ nào.

Phó Kính Chi nghe thấy lời này, lập tức đứng dậy.

Ông ra tay, người gặp họa là Bạch Chỉ.



Hai ngày sau Lễ Quốc khánh, Bạch Chỉ cũng vừa trải qua kỳ nghỉ ngọt ngào vui vẻ cùng Phó Huyền Tây, đang trên đường đến thư viện, Phó Kính Chi đã tìm đến.

Bạch Chỉ nhìn người đàn ông trông hơi giống Phó Huyền Tây, lùi lại một bước, lộ ra vẻ bối rối nghi hoặc: “Ông là ai?”

“Phó Kính Chi.” Phó Kính Chi chỉ nói tên.

Bạch Chỉ giật mình, nhưng vẫn nở nụ cười phải phép: “Phó tiên sinh.”

Vốn dĩ còn tưởng cô là một cô bé trẻ tuổi, dáng dấp quyến rũ mê người, biết cách ăn mặc đẹp, vậy mà khi gặp cô mới phát hiện, tuy cô xinh đẹp thật, nhưng khí chất và trang phục cũng thể hiện rõ, cô là một người rất có học thức.

Vốn dĩ, Phó Kính Chi còn chuẩn bị tỏ thái độ ác liệt, định mỉa mai cô “đào mỏ”, nhưng lúc gặp Bạch Chỉ, ông từ bỏ suy nghĩ đó.

Trông cô lễ phép, đáng yêu như vậy, không khác nào đứa con gái mà ông hằng mong mỏi.

“Nói chuyện một chút được không?” Thái độ của Phó Kính Chi rất tử tế, rất ra dáng người lớn.

Bạch Chỉ do dự mấy giây, biết rất rõ người này muốn nói gì, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý.

Họ không đi xa, vào quán cà phê trên tầng hai của trường.

Giờ này không có nhiều người, họ ngồi trên ghế sofa trong góc, đối diện với nhau, Bạch Chỉ không e dè, còn chủ động nói vài câu để phá vỡ bầu không khí căng thẳng, càng làm Phó Kính Chi khó lòng bình tĩnh được.

Dựa vào tình huống lý tưởng nhất trong đầu ông, khi ông xuất hiện, hoặc là cô gái nhỏ sợ muốn chết, hoặc là mặt dày khóc lóc kể lể.

Kết quả là, Bạch Chỉ chẳng làm gì, đối xử với ông không khác nào người thân bình thường.

Không quá nồng ấm, nhưng chắc chắn cũng không tỏ thái độ nào khiến ông buồn bực.

Phó Kính Chi thận trọng cân nhắc câu từ và giọng điệu một hồi lâu, sau đó mới nói: “Tôi là ba của Phó Huyền Tây.”

Bạch Chỉ gật đầu, cười nói: “Con cũng đoán được.”

“…” Phó Kính Chi đột nhiên nghĩ mình không nên ly hôn, trong những tình huống như thế này, lẽ ra ông không phải là người đi nói chuyện, “Cô không sợ tôi sao?”

Bạch Chỉ ngây người một lát: “Không phải đây là lần đầu chúng ta gặp nhau sao ạ?”

Thật ra, điều cô muốn hỏi chính là, tại sao khoảng cách giữa ba của Phó Huyền Tây và anh lại lớn như vậy.

Ngoài chuyện bề ngoài có nhiều nét tương đồng, hai cha con họ thật sự không có nhiều điểm chung.

Cuộc nói chuyện này không đến mức quá khó chịu, cũng không xảy ra xích mích.

Dù sao Phó Kính Chi cũng xuất thân từ một gia đình nề nếp như vậy, ban đầu còn sửng sốt vì biểu hiện của Bạch Chỉ, nhưng sau đó hoàn hồn, khí chất cũng dần dần toát ra.

Nội dung cuộc nói chuyện cũng chính là những chuyện kia, thân phận không phù hợp, tương lai không có kết quả, Phó Huyền Tây phải kết hôn.

Gia tộc càng hùng mạnh, càng cần liên kết những gia tộc khác làm đồng minh, mà một trong những cách thức liên kết đồng minh là kết hôn.

Bạch Chỉ hiểu hết, rất bình tĩnh trong toàn bộ cuộc nói chuyện, không ngạc nhiên chút nào.

Đến mức, khi Phó Kính Chi rời đi, ông còn rất nghi hoặc, không biết mình đã nói rõ hay chưa.



Sáu giờ chiều, Phó Kính Chi rời đi.

Vào giờ ăn, trường học vô cùng nhộn nhịp, đủ loại mùi hương bay ra từ quán ăn và tiệm tạp hóa trong trường, liên tục len lỏi vào mũi Bạch Chỉ.

Cô không thấy đói, nhưng vẫn mua rất nhiều món, mang về ký túc xá chia cho bạn cùng phòng.

Phó Kính Chi bảo cô rời xa Phó Huyền Tây, đó là lý do chính của buổi gặp mặt hôm nay.

Cô không biết trả lời thế nào, dường như đồng ý hay từ chối đều không phải là câu trả lời.

Phó Kính Chi không làm khó cô, chỉ bảo cô suy nghĩ cẩn thận, còn nói sau khi điều tra gia cảnh của cô, ông có thể đưa cho cô một khoản tiền hậu hĩnh để cô chăm sóc bà ngoại, phần đời còn lại cũng không phải lo âu gì.

Thật hào phóng, thật cao thượng, có lẽ trong mắt ông, cô rất muốn gả vào một gia đình giàu có, bay lên cành cao, hóa thành phượng hoàng.

Phó Huyền Tây không biết về buổi gặp mặt này, Bạch Chỉ cũng không kể với anh, chỉ tận tâm tìm việc làm.

Cô chủ yếu tìm việc ở Nam Thành, không ở lại Lâm Nghi.

Lâm Nghi có nhiều cơ hội việc làm hơn, có triển vọng phát triển hơn, nhưng cô chỉ bấm xem thông tin ở Nam Thành.

Cuối tháng mười một, Phó Huyền Tây lại đi Thụy Sỹ.

Khi đó, đúng lúc Bạch Chỉ hoàn thành học kỳ, kỳ thi cuối kỳ cũng kết thúc, bước vào thời gian tuyển dụng.

Anh hỏi cô có muốn đi cùng anh không, nói Thụy Sỹ vào mùa thu đông rất khác với Thụy Sỹ vào mùa hè, lần này có thể đưa cô đến dãy núi Alps chơi.

Anh nói lời này, còn nhẹ nhàng mỉm cười, Bạch Chỉ ngồi trong lòng anh xem điện thoại, trong lòng phấn khích.

Cô biết mình nên ở lại, tham gia vào mấy buổi tuyển dụng.

Nhưng sau đó lại nghĩ, đa số các công ty đó đều ở Lâm Nghi, cô lại muốn về Nam Thành, tham gia cũng không được gì.

Đương nhiên cô biết cô đang lừa mình dối người.

Bởi vì, rõ ràng cô không nỡ rời xa Phó Huyền Tây, không nỡ rời xa anh ngay lập tức.

Cô mỉm cười đồng ý: “Dạ đi.”

Cứ coi như đây là hành trình cuối cùng của họ.

“Có lẽ còn ghé sang Ý.” Anh nói, “Sắp đến sinh nhật mẹ anh rồi.”

Bạch Chỉ đang chơi game Đại Chiến Thế Giới, tự dưng hoàn hồn: “Gặp mẹ anh sao?”

Dường như Bạch Chỉ sợ hãi, chui ra khỏi vòng tay anh, ngồi khoanh chân đối diện anh, nhìn vào mắt anh, thận trọng hỏi: “Anh đưa em đi cùng à?”

Phó Huyền Tây khẽ nhíu mày, sau đó thả lỏng: “Nếu em không muốn…”

Anh nói đến đây, lại ghé sát vào cô, đè cô lên sofa, hơi thở hòa quyện, anh nhìn thẳng vào mắt cô, tựa như muốn dò xét.

“Không muốn à?”

Bạch Chỉ không nói nên lời.

Thật ra, sau khi Phó Kính Chi đến gặp cô, cô đã giả vờ bình thản, hỏi Trịnh Miểu Miểu về gia đình anh.

Khi đó cô mới biết, năm anh hai mươi tuổi, ba mẹ anh ly hôn, mẹ anh sang Ý định cư.

Bây giờ, anh thật sự muốn đưa cô đi gặp mẹ anh.

Thật sao, là thích cô rất nhiều, nhiều đến mức muốn mẹ anh gặp được cô sao?

Trong lòng Bạch Chỉ căng thẳng, cổ họng nghẹn ngào.

Cô thật sự không cách nào tưởng tượng được, khung cảnh mà cô đã nhìn thấy giữa mưa bụi Giang Nam chính là quãng thời gian hạnh phúc cuối cùng trong tuổi hai mươi của anh.

Từ đó về sau, anh quay về Lâm Nghi, đính hôn với đối tượng đã được sắp đặt từ trước, hôn thê tự sát, ba mẹ ly hôn, ông nội lùi về sau, cứ như vậy, từ một chàng thiếu niên phóng khoáng lại trở thành trụ cột của nhà họ Phó.

Bạch Chỉ còn cảm thấy mình tàn nhẫn.

Anh lên kế hoạch đưa cô đi gặp mẹ anh, cô lại xem đây là chuyến hành trình cuối cùng trước khi rời xa anh.

Hình như anh đã bước vào giai đoạn thích cô nhất, yêu cô nhất.

Nhưng mà, đã đến lúc cô phải rời xa anh.

Số phận đã bắt đầu đưa ra cái giá mà cô phải trả cho một năm mơ mộng hạnh phúc.

Đến lúc tỉnh mộng.

Không phải mọi việc đều nằm trong tầm với.