Tiến Vào Ánh Lửa - Tứ Nghi

Chương 33: Vừa thuần khiết, vừa quyến rũ




Vào cuối xuân, đa số nữ sinh trong trường đều nôn nao chờ đợi đến lúc được mặc váy.

Bạch Chỉ thì không, mỗi ngày đều mặc áo trắng với quần jean xanh, làm mọi người trong ký túc xá tưởng cô chỉ mặc một chiếc quần duy nhất.

Trịnh Miểu Miểu buồn bã một tuần, cuối cùng cũng quyết định thay đổi, xuống giường, giọng điệu hào phóng: “Đừng đến thư viện, tớ đưa cậu đi mua sắm.”

Đến trung tâm thương mại Thành Thương Mậu.

Nhờ phước đức của Trịnh Miểu Miểu, Bạch Chỉ không phải chen chúc trên tàu điện ngầm.

Hôm nay Trịnh Miểu Miểu ăn mặc đẹp đẽ, một chiếc váy đen làm nổi bật làn da trắng như tuyết, vừa thuần khiết, vừa quyến rũ.

Lại là một cô gái trẻ tuổi như vậy, khí chất tự tin ngất trời, vô cùng bắt mắt, suốt đoạn đường, không ít người phải ngoái đầu nhìn cô ấy.

“Thấy chưa, con gái cũng cần ăn diện cho đẹp mắt mà.” Trịnh Miểu Miểu cười thỏa mãn, kéo tay Bạch Chỉ, chậm rãi dạo bước trên tầng hai của Thành Thương Mậu.

Bạch Chỉ gật đầu: “Thấy rồi, thấy rồi.”

“Thất tình thì nhằm nhò gì, tớ xinh đẹp, có tiền, tài giỏi, sao phải buồn vì một người đàn ông không thích mình chứ?”

Bạch Chỉ: “Đúng, đúng, đúng.”

“Điều kiện của tớ như vậy, nếu tớ muốn, chẳng phải tớ cũng có thể dễ dàng tìm được người tốt hơn anh ta sao?”

Bạch Chỉ: “Phải.”

“Cho nên, đừng sợ thất tình, sau này cậu mà thất tình, cứ gọi cho tớ, tớ đưa cậu đi mua sắm.”

Bạch Chỉ: “?”

Được rồi, chỉ cần cô ấy vui vẻ là được, sớm muộn gì cũng phải chia tay, cứ để cô ấy nói đi.



Hôm nay Trịnh Miểu Miểu đến đây đốt tiền, đi từ trên xuống dưới Thành Thương Mậu, gặp bao nhiêu cửa hàng quần áo, giày dép, túi xách, nữ trang, cô ấy đều đi vào tiêu tiền, thấy thích cái nào là mua cái đó.

“Cái này, cái này, cái này nữa, gói hết cho tôi đi.” Ngón tay thanh mảnh lướt qua một vòng, “Gói cái này nữa, giao đến nhà họ Trịnh đi, có biết nhà họ Trịnh không?”

Ai mà không biết?

Bạch Chỉ hoa mắt, nghĩ, cũng may tiểu thư này không giống trên phim: “Cái này, cái này, cái này, không muốn, mấy thứ khác thì gói lại hết đi.”

“Được rồi.” Trịnh Miểu Miểu thở ra, nở nụ cười mệt mỏi, đặt cằm lên vai Bạch Chỉ, cọ cọ: “Đi thôi, tớ dẫn cậu đi mua quần áo.”

Bạch Chỉ nghe thấy, còn hơi bất ngờ: “Tớ sao?”

“Còn ai nữa?” Trịnh Miểu Miểu bĩu môi, “Chú nhỏ của tớ keo kiệt thật, cậu theo chú ấy, vậy mà chú ấy còn không mua được một bộ quần áo mới cho cậu.”

Bạch Chỉ: “…”

Nghĩ ngợi một lát, lại quyết định giải thích thay anh, tránh ảnh hưởng đến danh tiếng: “Anh ấy đưa thẻ cho tớ, là do tớ không mua đấy.”

Chuyện này là thật, Phó Huyền Tây đưa cho cô một chiếc thẻ, nhưng cô không có nhu cầu, vậy nên vẫn luôn giữ tiền, không tiêu xài gì.

Nhưng sau khi bị Trịnh Miểu Miểu nhắc nhở, cô cũng suy nghĩ lại.

Hình như cô cũng nên ăn diện một chút, để anh không phải mất mặt.

Nghĩ vậy, Bạch Chỉ gật đầu ngay: “Mua đi.”

Trịnh Miểu Miểu búng tay: “Đi thôi!”

Trịnh Miểu Miểu làm cố vấn hình ảnh cho cô, lại yêu thích váy đầm, Bạch Chỉ cũng mua một loạt váy đầm.

Ngoài ra, còn mua không ít giày, túi xách, nữ trang.

Lúc quẹt thẻ, Trịnh Miểu Miểu còn cười một tiếng: “Tớ còn nghĩ, sao lại keo kiệt vậy chứ, hóa ra là đã đưa thẻ cho cậu.”



Mua sắm hết cả buổi chiều, trời đã sụp tối, Bạch Chỉ mệt mỏi ngả người trong quán cà phê.

Ghế ngồi trong quán cà phê này không giống nhau, họ ngồi trong khu ghế sofa cạnh cửa sổ, trên ghế sofa là chiến lợi phẩm của hai người họ.

“A, mệt muốn chết.” Trịnh Miểu Miểu đá giày cao gót ra, ngồi khoanh chân trên sofa.

Bạch Chỉ cũng mệt, nhưng vẫn còn nhiều năng lượng hơn thiên kim tiểu thư Trịnh Miểu Miểu.

Cô cầm ly nước đá trong tay, nhìn thực đơn một lát, lại đẩy đến trước mặt Trịnh Miểu Miểu: “Cậu có muốn uống gì không, tớ mời cậu.”

Trịnh Miểu Miểu không muốn nhúc nhích, chỉ nheo mắt nói: “Cậu mời tớ à?”

Bạch Chỉ nhíu mày, nghiêm túc nói: “Chú nhỏ của cậu mời.”

“Mẹ nó…” Trịnh Miểu Miểu chửi bậy, vội vàng ngồi thẳng dậy nhìn thực đơn, “Vậy tớ phải gọi thật nhiều món, để trả thù trước đây chú ấy bắt nạt tớ.”

Cô ấy thật sự không nương tay, ngón tay lướt qua từng món, gọi mấy loại cà phê khác nhau, còn gọi thêm mấy loại bánh ngọt.

Ném thực đơn sang một bên: “Tạm thời cứ như vậy trước ——”

Chưa kịp dứt lời đã ngơ ngác, nhìn chằm chằm về phía sau lưng Bạch Chỉ, đôi mắt cũng dần dần u ám.

Bạch Chỉ khó hiểu: “Sao thế?”

Cô quay đầu nhìn, nhưng không thấy gì đặc biệt, ngoại trừ một cặp năm nữ ôm nhau đi về phía họ.

Nếu có điểm nào đặc biệt, thì chắc là chàng trai trông vô cùng đẹp mắt.

Không phải kiểu đẹp mắt đứng đắn, mà là kiểu đẹp mắt nham hiểm xấu xa, là dáng vẻ lãng tử mà mấy cô gái trẻ mộng mơ sẽ thích.

Tóc ngắn cắt tỉa gọn gàng, mặc áo thun trắng và áo khoác jean xanh, cuối chân mày còn có một vết sẹo rất nông.

Hẳn là đang cặp kè cùng cô gái kia, hai người họ cư xử rất thân mật, bàn tay chỉ chực chờ đến thời khắc được luồn vào quần áo người kia.

Bạch Chỉ không ngốc, ngây người hết hai giây, cô nhớ đến phản ứng của Trịnh Miểu Miểu, cũng ít nhiều hiểu ra.

Có lẽ nào, đây là bạn trai cũ mà Trịnh Miểu Miểu vừa chia tay tuần trước?

Vừa định dời mắt, đột nhiên nghe có người tức giận mắng to, Trịnh Miểu Miểu vừa rồi còn ngả người rũ rượi, bây giờ đã lên tinh thần, mang giày cao gót lao đến.

Khí thế đầy mình, trong tay còn cầm…

Không phải chứ, thứ Trịnh Miểu Miểu cầm trong tay, chẳng phải là ba lô của cô sao?

Bạch Chỉ vội vàng đứng dậy, đi theo cô ấy.

Vừa nghe tiếng hét, đã thấy Trịnh Miểu Miểu giơ ba lô đánh lên người hắn.

Tiếng hét là của cô gái kia, mà Trịnh Miểu Miểu còn chưa đụng đến cô ấy.

“Tình cảm hai năm rưỡi, anh lại đối xử với tôi như vậy sao?” Giọng nói của Trịnh Miểu Miểu tràn ngập nỗi tuyệt vọng, “Chúng ta mới chia tay được một tuần mà!”

Hắn không né tránh, chỉ bảo vệ cô gái sau lưng, cắn môi, nhướng mày, bật cười lười biếng châm chọc.

“Cô cũng nói chúng ta đã chia tay, vậy thì cô có tư cách gì?”

“Chúng ta mới chia tay được một tuần thôi! Anh đã qua lại với người khác? Có phải anh đã ngoại tình lâu rồi không?”

Trịnh Miểu Miểu mắng, giơ ba lô đánh hắn thêm mấy cái.

Hắn nhíu mày, không nhịn được nữa, nắm lấy cổ tay cô ấy: “Đừng nổi điên, chia tay thì cũng chia tay rồi, không cần tranh cãi ồn ào làm gì, khó coi lắm, dù sao cô cũng là thiên kim tiểu thư mà.”

“Tôi điên à? Tại sao tôi lại nổi điên chứ? Vậy tôi hỏi anh! Có phải anh đã gian díu với cô ta từ lâu rồi không?”

Giọng điệu của Trịnh Miểu Miểu từ trước đến nay luôn nhỏ nhẹ nũng nịu, bây giờ cũng trở nên giận dữ sắc bén, khiến mọi người trong quán cà phê đều hướng mắt nhìn sang.

Cô gái sau lưng hắn ấm ức nói: “A Hạo, cô ta là ai thế?”

Hắn nắm tay cô ấy, nở nụ cười trấn an: “Đừng sợ, tâm thần đấy.”

Trịnh Miểu Miểu nghe thấy lời này, tức giận đến mức muốn giơ ba lô đánh hắn thêm một cái.

Hắn phản ứng nhanh nhẹn, siết chặt cổ tay cô ấy, cô ấy khó lòng cầm được ba lô, hắn còn hung hăng bẻ tay cô ấy ra sau.

Trịnh Miểu Miểu đau đớn, ba lô văng ra, Bạch Chỉ bắt được.

Hắn cười nhạo: “Đừng nổi điên ở đây, cô giàu như vậy, muốn gì mà không được, đừng dây dưa với tôi nữa được không, nhìn là thấy buồn nôn, soi gương đi, cô không tâm thần đâu, mà cô ——”

Hắn chưa kịp dứt lời, mọi người đã nhìn thấy một cô gái dịu dàng, yên tĩnh, yếu đuối, mặc áo trắng quần jean, nhỏ nhẹ, hiền lành, tức giận cầm ba lô lao đến, đập vào mặt gã kia.

“Anh có phải là đàn ông không?” Cô gái mở miệng mắng, khiến người ta càng có hứng thú theo dõi.

Vốn dĩ chuyện tình cảm ngốc nghếch vớ vẩn thế này rất dễ thu hút sự chú ý của người khác, ba nữ một nam, rất đáng theo dõi.

Người đàn ông trung niên đeo kính gọng vàng ngồi một góc, nhìn thấy chuyện này, chỉ bình tĩnh nâng kính, lẳng lặng làm người qua đường đứng xem.

Đây là lần đầu tiên Bạch Chỉ mắng đàn ông như vậy, tim cô đập thình thịch, tức giận đến mức giọng nói cũng run rẩy.

Cô kéo Trịnh Miểu Miểu ra sau lưng, che chở cho cô ấy, tiếp tục mắng người kia: “Nuôi chó thì nó còn biết trả ơn, nhưng nuôi người như anh còn không bằng nuôi bạch nhãn lang (*), anh là cái thá gì, sao lại mắng người ta tâm thần?

(*) Ý chỉ loại người vong ơn bội nghĩa, tâm địa tàn bạo.

Cô làm như vậy, khiến cả ba người trong cuộc đều hơi hoang mang.

Vốn dĩ cô mang dáng vẻ yếu đuối, dễ bị bắt nạt, đột nhiên hung dữ thế này thì lạ thật.

Người kia sững sờ một lát, nhíu mày, hình như nhớ ra: “Cô không phải là ——”

“Tôi là ai thì có liên quan gì đến anh? Loại người cặn bã như anh, không xứng đáng quen biết tôi!” Bạch Chỉ mắng lấy mắng để, đến khi hốc mắt nóng bừng, suýt khóc.

Trước đây, cô chưa từng trải qua chuyện này, bây giờ tức giận và sợ hãi đến mức hai tay run rẩy.

Nhưng cô không thể trơ mắt đứng nhìn Trịnh Miểu Miểu bị bắt nạt.

Lần đầu gặp chuyện này, chỉ biết dùng bạo lực.

Trịnh Miểu Miểu cũng phản ứng ngay, bám lên vai Bạch Chỉ, mắng: “Phải đấy! Anh là loại người cặn bã! Tôi mua cho anh bao nhiêu thứ, vung bao nhiêu tiền vì anh, trả lại cho tôi!”

Đám đông bắt đầu chỉ trỏ:

“Hóa ra là ăn cơm mềm (*), chẳng trách sao.”

(*) Đàn ông ăn bám phụ nữ.

“Tiểu bạch kiểm (*) mà còn kiêu ngạo như thế! Không biết xấu hổ!”

(*) Chỉ những chàng trai trắng trẻo, ưa nhìn, sống bám vào người khác hoặc được bao nuôi.

“Thôi đi, tiểu bạch kiểm người ta ít ra cũng phải đẹp mắt, tên này vừa nhìn đã thấy lưu manh, không chừng là PUA (*) con gái người ta đấy.”

(*) Viết tắt của “pickup artist”, chỉ những kẻ thao túng, kiểm soát tâm lý người khác, làm người khác nghi ngờ về những hiểu biết của bản thân mình.



A Hạo, chính là bạn trai cũ của Trịnh Miểu Miểu, thấy vậy cũng không nóng mặt, chỉ cười giận một tiếng: “Hai người thật là, kẻ tung người hứng, đừng nghĩ tôi không dám đánh phụ nữ.”

Trịnh Miểu Miểu kéo Bạch Chỉ ra sau lưng, ngẩng đầu, ưỡn ngực: “Thử đi.”

A Hạo đảo mắt, kéo cô gái phía sau rời đi: “Không quan tâm đến hai người nữa.”

“Anh đứng lại đó cho tôi, giải thích rõ ràng đã!” Trịnh Miểu Miểu níu tay hắn.

Một cô gái kiêu ngạo như cô ấy, làm sao chấp nhận người khác đội nón xanh cho mình?

Không làm rõ chuyện này thì không buông tha.

“Có thấy phiền không?” A Hạo nóng nảy hất tay, đẩy cô ấy và Bạch Chỉ ra, “Thật mẹ nó bệnh hoạn, thích tôi đến vậy sao?”

“Được rồi.” Hắn cười, chỉ về phía Bạch Chỉ, “Cô bảo cô ấy làm người phụ nữ của tôi luôn đi, hai người cùng nhau hầu hạ tôi.”

“Chát!” Bạch Chỉ tát hắn, “Vô liêm sỉ!”

A Hạo nghiêng đầu, chạm vào mặt, cười lạnh: “Trông cô thuần khiết thế mà cũng dữ dội đấy, trên giường cũng dữ dội vậy sao, tôi thích rồi đấy.”

Hắn vừa dứt lời, một người đàn ông đột nhiên lao ra, đá vào lưng hắn, đẩy hắn ngã xuống đất.

“Á ——” Cô gái nãy giờ được A Hạo che chở, bây giờ hét to, chạy đến giúp đỡ hắn, “Sao anh lại?”

“Chắc là chưa chết đâu.” Giọng điệu bình tĩnh, còn hơi lạnh lùng.

Họ quay đầu, thấy một người đàn ông trung niên đeo kính gọng vàng, bước về phía này.

Anh ta mặc tây trang màu đen, tỏa ra khí chất mạnh mẽ, khiến mọi người đều vô thức lùi bước nhường đường cho anh ta.

Trịnh Miểu Miểu nhỏ giọng kinh ngạc, níu tay Bạch Chỉ: “Là Bùi Tu Niên!”

A Hạo bị Bùi Quang đá một cước không hề nhẹ, cô gái kia vất vả lắm mới đỡ dậy được, ngồi trên sàn nhà.

Hắn che ngực, giương mắt sói giận dữ nhìn Bùi Quang, muốn đứng dậy đánh anh ta, nhưng không đứng dậy được, lại ho một trận.

Bùi Tu Niên còn không buồn nhìn hắn, đến trước mặt Bạch Chỉ, dáng vẻ nho nhã như cũ: “Có sao không?”

Bạch Chỉ hơi đề phòng anh ta, lùi lại một bước, gật đầu: “Cảm ơn.”

Sau đó anh ta mới nhíu mày liếc nhìn A Hạo trên sàn nhà, bĩu môi, trừng mắt: “Cái miệng dơ bẩn thật!”

Bùi Quang hiểu ý, lập tức kéo người kia đi.

Bùi Tu Niên quay đầu, nở nụ cười dịu dàng nhã nhặn: “Hai cô gái đều sợ như vậy, hay là hôm nay tôi mời một bữa được không?”



Thay vì ở lại quán cà phê làm trò cười cho thiên hạ, chiến trận chuyển sang nhà hàng Tây cùng tầng đó.

Trịnh Miểu Miểu níu chặt cánh tay của Bạch Chỉ, không tự nhiên lắm, đôi lúc lại nhìn trộm Bùi Tu Niên.

Đùa à, ở Lâm Nghi, ai mà chẳng biết người này đáng sợ thế nào, cô ấy còn muốn sống mà.

Lúc này mới thấy, chú nhỏ xấu tính của cô ấy cũng thật hiền lành nhân từ.

Bạch Chỉ không bất an như Trịnh Miểu Miểu, nhưng cũng không tự nhiên lắm.

Trải qua buổi đấu giá từ thiện ngày đó, cô đứng cùng chiến tuyến với Phó Huyền Tây, cũng đồng nghĩa với việc đối đầu với Bùi Tu Niên.

Ngồi ăn cùng nhau thế này, làm người ta cảm thấy bứt rứt.

Ngược lại, Bùi Tu Niên điềm tĩnh hơn nhiều, tựa như bạn cũ ôn chuyện xưa, rất lịch thiệp, hỏi họ thích ăn gì, gọi món theo ý thích của họ.

Người đàn ông này rất biết chừng mực, không hề vượt quá giới hạn, chỉ ngồi ăn, đôi lúc lại hỏi han vài câu.

Ăn xong, Bùi Tu Niên chủ động đề nghị gọi tài xế đưa họ về trường: “Nhiều đồ đạc như vậy, khó xách lắm.”

Trịnh Miểu Miểu cười, kéo Bạch Chỉ chạy đi: “ Không cần, không cần, không cần đâu, ông Bùi.”

Bùi Tu Niên: “…”

Bạch Chỉ quay đầu, nói tạm biệt: “Cảm ơn, bọn tôi về trường trước.”

Bùi Tu Niên cũng không giữ họ lại, lặng lẽ đứng nhìn họ rời đi.

Bùi Quang thấp giọng hỏi: “Tiên sinh, thật sự cố chấp vậy sao?”

Bùi Tu Niên chỉ im lặng mỉm cười, không trả lời.



Về đến ký túc xá, Bạch Chỉ vẫn thấy hơi lo lắng, lại gọi cho Phó Huyền Tây.

Chuông reo rất lâu, nhưng không ai trả lời.

Cô tắm xong, anh mới gọi lại: “Nhớ anh à?”

Nghe thấy giọng anh, Bạch Chỉ nhẹ nhõm: “Dạ, anh có nhớ em không?”

“Đương nhiên.” Anh cố tình thấp giọng, “Nhớ quá, không ngủ được.”

Bạch Chỉ đỏ mặt, cầm điện thoại chạy ra ngoài: “Em đang ở ký túc xá, anh kiềm chế một chút đi.”

“Nhớ em thì làm sao kiềm chế được?”

Bạch Chỉ vừa vui vừa xấu hổ, nghĩ đến chuyện quan trọng, lại đổi đề tài: “Hôm nay em gặp Bùi Tu Niên.”

Anh dừng một lát, sau đó lại hỏi: “Có chuyện gì sao?”

Bạch Chỉ kể với anh chuyện xảy ra trong quán cà phê và nhà hàng Tây hôm nay, còn hơi hoang mang, “Em luôn có cảm giác, ánh mắt anh ta nhìn em, giống như anh ta đã biết em lâu lắm rồi.”

“Nhưng mà, em chỉ mới gặp anh ta có ba lần, không thân thuộc chút nào.”

Người trong điện thoại im lặng một lát, đột nhiên Phó Huyền Tây gọi cô: “Bạch Chỉ.”

“Dạ?”

“Từ nhỏ em đã sống cùng bà ngoại sao?”

“Dạ, bà ngoại nhặt em về, em chưa từng gặp người thân nào khác.”

Phó Huyền Tây không lên tiếng.

Vào giờ phút này, anh ngồi bên cửa sổ sát đất trong một khách sạn ở Tokyo, nhàn nhã ngắm nhìn nhà nhà lên đèn.

Điếu thuốc kẹp giữa mấy ngón tay, nãy giờ không có người hút, cháy thành một đoạn tro dài, đột nhiên bị gãy, rơi xuống đất.

Anh liếc mắt, tiện tay dụi điếu thuốc vào gạt tàn.

Nghĩ về người phụ nữ chiều nay đã nhìn thấy trên đường, vẫn có cảm giác hơi hoang mang.

Không biết nên nói thế nào, trông hơi giống cô.

Chỉ là, người phụ nữ đó khoác tay chồng, nắm tay đứa con của mình, cả người tràn ngập niềm hạnh phúc.

Một hồi sau, anh nhắm mắt, ngả người, nhẹ giọng nói: “Không có gì đâu, anh chỉ thuận miệng hỏi thôi, ngủ sớm đi, tối mai gặp lại.”



Chuyến bay của Phó Huyền Tây hạ cánh xuống sân bay vào lúc bảy giờ tối, từ tối hôm qua biết anh trở về, Bạch Chỉ đã vui vẻ phấn khích.

Tình cờ cô không có tiết vào chiều thứ sáu, buổi trưa cũng không ngủ, nhờ Trịnh Miểu Miểu tư vấn phong cách.

Trịnh Miểu Miểu nhìn thấy dáng vẻ tiểu kiều thê (*) của cô, không thể không kéo cô sang một bên, nhỏ giọng hỏi: “Trước đây tớ chưa hỏi cậu, có phải…”

(*) Cô vợ nhỏ vừa trẻ, vừa đẹp, vừa dịu dàng.

Cô ấy cắn môi, nhíu mày, hình như còn hơi xấu hổ.

Bạch Chỉ hoang mang: “Sao thế?”

“Bỏ đi.” Trịnh Miểu Miểu khoát tay, “Hỏi cũng vô ích, chắc chắn là vậy rồi.”

Cuối cùng Bạch Chỉ cũng hiểu ra cô ấy định hỏi gì, lại đỏ mặt, gật đầu: “Ừ.”

Trịnh Miểu Miểu thở dài, lục lọi đống váy đầm vừa mua hôm qua: “Nếu vậy thì, tìm cách quyến rũ người ta thôi.”

Cuối cùng, Bạch Chỉ bị cô ấy chỉnh trang thành dáng vẻ vừa thuần khiết vừa quyến rũ.

Vẫn mặc váy trắng, nhưng trang điểm rất có chiến lược.

Má hồng, phấn mắt, son môi, cả nước hoa, tất cả đều được Trịnh Miểu Miểu kiểm tra kỹ lưỡng.

Bạch Chỉ soi gương, cảm thấy hơi mất tự nhiên.

Phấn mắt lấp lánh, không phải là để đi trình diễn sao?

Cô rất dễ đỏ mặt, còn đánh phấn má màu cam hồng.

Môi mọng hồng hồng, không phải là trẻ con lắm sao?

Còn nước hoa này nữa…

Bạch Chỉ ngửi cổ tay, mùi ngọt lịm.

“OK, OK.” Trịnh Miểu Miểu đeo hoa tai cho cô, hài lòng nhìn ngắm, đặt tay lên vai cô, ghé vào tai thì thầm gì đó.

“Tuy tớ rất muốn khuyên cậu đừng ở bên chú ấy, nhưng tớ biết có khuyên cũng không được, đã như vậy thì, nhân lúc còn trẻ, mau ra ngoài yêu đương hết mình đi.”

Mãi đến khi Bạch Chỉ lên xe của Quý Hải, lời của Trịnh Miểu Miểu dường như vẫn còn văng vẳng bên tai.

Đúng là cô còn trẻ, còn thời gian, nhưng anh thì sao?



Vẫn đến Nguyệt Mê Tân Độ.

Quý Hải đưa cô đến nơi, sau đó lại lên đường đi đón Phó Huyền Tây.

Dì Xuân dẫn cô vào nhà, rót một ly nước ấm, mỉm cười khen ngợi cô: “Lâu rồi không gặp, A Chỉ lại xinh đẹp hơn rồi.”

Ngại quá.

Từ sân bay về nhà cũng tốn nhiều thời gian, Bạch Chỉ không ngồi trên sofa nữa, lại chạy vào phòng làm việc.

Đã có người đến quét dọn Nguyệt Mê Tân Độ, vậy nên phòng làm việc vắng người lâu như vậy mà vẫn không dính một hạt bụi.

Chậu cây phát lộc đã được châm đầy nước, tán lá xanh biếc.

Bạch Chỉ dời chậu cây phát lộc sang nơi khác, lấy một tờ giấy ra, bắt đầu tô tô vẽ vẽ.

Lúc sắp vẽ xong, một thanh âm quen thuộc đột ngột truyền vào tai: “Vẽ gì đấy?”

Không biết có phải vì lâu ngày không gặp hay không, Bạch Chỉ nghe thấy giọng nói của anh cận kề gần bên như vậy, không khỏi rùng mình như dòng điện chạy qua người.

“Em vẽ chậu cây phát lộc.” Cô nói, vẽ một nét cuối cùng, đưa cho anh xem, “Anh thấy sao?”

Phó Huyền Tây đã đi đến sau lưng cô, khom lưng, tựa như ôm lấy cả người cô vào lòng, ngắm nhìn chăm chú.

“Hình dáng cũng được rồi, chỉ thiếu một chút sắc thái.” Anh cầm cây cọ trong tay cô, vẽ thêm vài đường nét, “Thế này thì sao?”

Bạch Chỉ nghiêng đầu nhìn, đúng thật, sinh động hơn rồi.

“Hay quá!” Cô ngưỡng mộ.

Phó Huyền Tây khẽ cong môi, đặt bút xuống, chóp mũi cọ cọ vào gò má cô: “Thơm quá, giống mùi quả đào, em dùng nước hoa à?”

Bạch Chỉ quay đầu, ôm cổ anh, kéo lại gần: “Anh ngửi lại đi, xem em có dùng nước hoa không.”

Phó Huyền Tây rũ mắt, thấy vành tai hồng hồng và chiếc cổ trắng tinh của cô dưới ánh đèn.

Mà đâu chỉ có vậy, cô hôm nay rất khác trước đây.

Mí mắt sáng lấp lánh, tựa như ngàn vì sao rơi vào ánh mắt cô.

Phấn má cam hồng dưới mắt, môi tô son bóng, nhìn bao lâu cũng thấy thu hút vô cùng.

Rõ ràng là vẫn thuần khiết như vậy, đôi mắt vẫn trong trẻo như vậy, nhưng trong đó lại ẩn giấu một chút quyến rũ mê hoặc.

Là dáng vẻ làm người ta muốn hung hăng lao đến bắt nạt cô.

Đột nhiên ánh mắt của anh tối lại, trong đầu nảy ra ý nghĩ gì đó.

Không rõ cô bé này muốn anh ngửi thật, hay là muốn quyến rũ anh.

Nhưng anh thật sự ghé lại gần ngửi thử, chóp mũi hạ xuống dưới vành tai cô.

Ngửi thấy mùi hương trái cây.

Nhưng anh chỉ cười, giả vờ không ngửi ra: “Chà, hình như không dùng nước hoa.”

Bạch Chỉ hơi bất ngờ: “Không thể nào, em có dùng mà.”

“Anh không ngửi ra, chỉ ngửi thấy mùi ——” Anh dừng lại một lát, ánh mắt hướng về xương quai xanh của cô, “Quả đào của anh tỏa ra mùi hương trái cây vô cùng thu hút.”

“Hả?” Bạch Chỉ hơi hoang mang, vô thức vuốt ve cổ tay anh, “Quả đào nào?”

Chớp mắt một cái, Phó Huyền Tây đã nâng cằm cô hôn: “Còn không phải là Bạch Đào sao?” (*)

(*) Bạch đào là quả đào trắng, rất phổ biến ở Nhật Bản. Đoạn này vừa ám chỉ Bạch Chỉ là quả đào, vừa liên tưởng đến chuyến công tác Nhật Bản của Phó Huyền Tây.

Đúng là cửu biệt thắng tân hôn (*), anh hôn mãnh liệt đến mức, Bạch Chỉ ngồi cũng không vững, phải ngửa ra sau, hai tay nắm chặt áo sơ mi trắng của anh, tránh bị ngã.

(*) Xa cách lâu ngày còn mang đến cảm xúc sâu đậm hơn tân hôn.

Sau nụ hôn dữ dội dài đằng đẵng, anh ghé vào tai cô thì thầm: “Anh còn một câu tiếng Nhật muốn dạy em, em có muốn học không?”

“Câu gì?”

“だ め (Không, không được, không muốn).”

——————–

P/s: Trước đó có nói Bùi Tu Niên cùng thế hệ với ba của Phó Huyền Tây, vậy nên Trịnh Miểu Miểu mới gọi Bùi Tu Niên là ông Bùi á.