Vài người sinh ra ở La Mã, trời sinh đã có vận may và thực lực.
Phó Huyền Tây là người như vậy.
Nếu muốn hỏi có chuyện gì anh không giỏi, thì thật ra cũng có, nhưng nếu muốn hỏi có chuyện gì anh không hiểu, thật sự rất hiếm.
Anh là kiểu người có đầu óc cực kỳ tỉnh táo và thông minh, dễ dàng ghi nhớ mọi chuyện.
Chẳng hạn như, phương ngữ Tô Châu mềm mại đặc trưng, anh không cần nghe kỹ cũng đã có thể đoán được vài từ.
Nhưng anh giả vờ không biết, đưa cô tách trà nóng trong tay, cười khẽ, hỏi: “Em nói gì, anh không nghe rõ?”
Bạch Chỉ bĩu môi buồn bực: “Không nghe rõ thì thôi, em không nói nữa.”
Chọc người ta hết vui, anh vừa cười vừa dỗ: “Anh thật sự không nghe rõ mà, nói lại lần nữa nhé?”
Bạch Chỉ nghiêm túc nhìn sắc mặt của anh, nhưng anh cũng không hề né tránh, thoải mái cho cô nhìn ngắm, còn hơi nhướng mày.
“Được rồi.” Thấy biểu cảm của anh cũng chân thật, Bạch Chỉ khẽ thở dài, nghĩ có lẽ vừa rồi giọng cô hơi khàn, anh mới nghe không rõ.
Cô tốt bụng nói lại: “Em rất hạnh phúc.”
Thật ra thì viết thành chữ cũng rất dễ hiểu, nhưng nói bằng giọng địa phương, lại thay đổi cách phát âm, cũng không còn dễ hiểu nữa.
Cô cố tình nói chậm lại, cho anh nghe rõ từng từ.
Phó Huyền Tây gật đầu, tựa như đã hiểu ra: “À… hình như anh hiểu rồi.”
Da mặt Bạch Chỉ nóng lên, trước đây chưa từng thổ lộ thế này, vậy nên cô ôm mặt nhìn anh, trong lòng mang theo bao nhiêu hy vọng: “Vậy anh nói đi, anh có ý gì?”
Cô bé xinh đẹp, vẻ mặt mong chờ, đôi mắt cong cong như trăng khuyết, thật sự khiến người ta nổi hứng trêu chọc.
“Chắc là.” Phó Huyền Tây cố tình dừng lại một lát, thấy ánh mắt của cô bé sáng lên một chút, tựa như đang đợi chờ một phần thưởng.
Anh mỉm cười, một bó hoa đột ngột xuất hiện từ sau lưng anh: “Anh sẽ làm em hạnh phúc.”
Được rồi, đừng trêu chọc nữa, nếu lát nữa người ta khóc, mình lại phải dỗ dành người ta.
Bạch Chỉ đỏ mặt một lát, sau đó vỗ vỗ gương mặt, kinh ngạc nhìn bó hoa đột ngột xuất hiện, tò mò hỏi: “Hoa này ở đâu ra thế?”
“Anh vừa gọi người mang đến.” Phó Huyền Tây đưa bó hoa vào tay cô, thong thả dùng muỗng múc canh đút cô, “Đây là lần đầu tiên anh tặng hoa cho em đấy.”
Bạch Chỉ không nghĩ nhiều, tưởng anh đã quên: “Chẳng phải hồi Tết anh đến Nam Thành, đã mua hoa bách hợp cho em sao?”
Phó Huyền Tây đang đút canh, dừng lại một lát: “Lúc đó khác.”
Khác chỗ nào?
Anh không nói, cô cũng không hỏi.
–
Sau bữa ăn, họ lại cùng nhau đi xem phim, Phó Huyền Tây không thích người khác la hét quấy rầy, vậy nên đã bao cả phòng chiếu phim, chỉ có hai người họ xem phim.
Xem một bộ phim tình cảm vừa mới ra mắt, tiếc là bộ phim lại quá ngớ ngẩn, Bạch Chỉ không thể xem được nữa, đến nửa phim lại lăn ra ngủ.
Sau đó cô cũng không nhớ rõ nội dung bộ phim là gì, chỉ nhớ nam chính ra đi, nữ chính khóc lên khóc xuống.
Đó là kết cục mà cô đã xem được khi tỉnh giấc trong vài phút cuối cùng của bộ phim, lúc rời khỏi phòng chiếu, cô vẫn còn than thở: “Biên kịch kiểu gì không biết? Đã làm phim tình cảm rồi, cho hai người họ cái kết có hậu cũng không được sao, phải cho người ta chết mới được?”
Phó Huyền Tây buồn cười: “Không phải con gái bọn em đều thích xem thể loại này sao?”
Bạch Chỉ ôm cánh tay anh, đi ra khỏi phòng chiếu, bước vào hành lang tràn ngập ánh sáng.
Là kiểu hành lang mở, gió đêm giữa xuân vẫn còn hơi lạnh.
Làn gió lạnh làm cô tỉnh táo, nhìn mấy vị khách rời khỏi phòng trà phía đối diện, chủ phòng trà chuẩn bị đóng cửa.
Không biết tại sao lại thấy hơi buồn.
Cô dời mắt, lắc đầu: “Không, em không thích, thà là hai người vĩnh viễn không thể bên nhau, dù cho chia xa buồn bã cũng được, hận thù sâu đậm đến mức cả đời không bao giờ gặp lại nhau cũng được.”
“Nói chung là.” Cô ôm tay anh chặt hơn, “Chỉ cần người kia sống tốt là được.”
“Dù có căm ghét thế nào, vẫn muốn người đó sống tốt sao?”
“Dạ.”
Lâu thật lâu về sau, Phó Huyền Tây vẫn nhớ về vẻ mặt chân thành và nghiêm túc của cô bé đêm đó.
Rõ ràng cô xem không đến nửa bộ phim, tâm trạng lại bị ảnh hưởng sâu sắc, thậm chí còn muốn khóc, ôm chặt tay anh, nói:
“Chỉ cần em từng yêu, dù cho sau này không yêu nữa, nhưng nghĩ đến những thời khắc em đã từng yêu người đó, rồi nghĩ đến chuyện người đó ra đi, em vẫn sẽ cảm thấy khó chịu.”
“Cho nên…” Cô còn hơi nghẹn ngào, “Chỉ cần người đó sống tốt, em cũng có thể chấp nhận được BE, nhưng em không thể chấp nhận được người đó rời khỏi thế gian này.”
Khi đó anh không hiểu, luôn cảm giác cô khó chịu không hẳn là vì kết cục của bộ phim.
Anh chỉ cố dỗ người ta vui, cũng không suy nghĩ sâu xa.
–
Sau quãng thời gian ngọt ngào, Phó Huyền Tây lại phải sang nước ngoài công tác.
Khoảng thời gian này, Bạch Chỉ tự do bình đẳng yêu đương với anh, đã dạn dĩ hơn nhiều, còn dám hỏi anh đi nước nào, đi bao lâu, khi nào về, có nhớ cô không?
Những câu hỏi này, trước đây cô không dám hỏi.
Đương nhiên, trước đây anh cũng rất ít khi nói với cô chuyện mình đi công tác, bình thường anh sang nước ngoài rồi, cô mới nghe người khác nói.
Phó Huyền Tây rất kiên nhẫn, trả lời từng câu hỏi.
“Anh đến Nhật, không xa đâu, khoảng một tuần là quay về.” Anh bận rộn thu dọn hành lý, nhưng vẫn dành thời gian hôn cô một cái, “Đương nhiên là nhớ em rồi.”
Dừng một lát, anh lại suy tư: “Em còn bận học, đợi em nghỉ hè, anh sẽ đưa em đến những nơi anh đến.”
Bạch Chỉ vui mừng đến mức lao vào lòng anh, quấn quýt hôn hôn.
Phó Huyền Tây bối rối: “Vui vậy sao?”
Cô chỉ cười.
Đương nhiên là vui rồi, mới tháng ba đã tính đến nghỉ hè, còn không đáng để vui vẻ sao?
Chuyện này chứng tỏ, ít nhất trong kế hoạch của anh, luôn có sự hiện diện của cô.
Lên kế hoạch ở bên cô trong tương lai gần.
Hôn xong, Bạch Chỉ không quấy rầy việc của anh nữa, lại trốn vào phòng, bí mật tải ứng dụng học tập, học vài từ tiếng Nhật.
Lúc tiễn anh ra cửa, cô còn lắp bắp khoe khoang mấy câu tiếng Nhật đã học: “道は安全だ (Lên đường bình an).”
Còn nói: “私のことを考えて覚えている” (Hãy nhớ đến em).”
Cuối cùng, cô nhón gót, hôn lên mặt anh, thẹn thùng: “私はあなたが好きです (Em thích anh).”
Vốn dĩ cô muốn nói “Em yêu anh” bằng tiếng Nhật, nhưng lại cảm thấy quá nhiều người nói câu này, vậy nên dứt khoát đổi thành “Em thích anh”.
Phó Huyền Tây không nghĩ cô sẽ làm thế này, ngây người một lát, sau đó khom lưng bế cô, đặt lên tủ giày trước cửa huyền quan, cúi đầu áp trán lên trán cô.
“Câu cuối cùng, em nói gì?” Anh tỏ thái độ học sinh ngoan ham học hỏi, hoàn toàn không tiết lộ chuyện đã học tiếng Nhật từ hồi tiểu học, “Nói lại đi.”
Bạch Chỉ hoang mang: “Anh có hiểu không?”
“Không hiểu.”
“Vậy sao anh không hỏi hai câu đầu nghĩa là gì?”
Phó Huyền Tây không khỏi cong môi, cắn lấy môi cô, bàn tay lại luồn vào chiếc áo cotton của cô: “Anh cảm thấy lời cuối cùng chính là lời quan trọng nhất.”
Bạch Chỉ nghĩ ngợi, cảm thấy cũng có lý, vậy nên cô nghiêm túc lặp lại.
Nhưng người này thật xấu tính, lại tò mò hỏi: “Nghĩa là gì?”
Lời này làm cô gái trước mặt kiêu ngạo hết sức, cô ngẩng đầu, ánh mắt vui vẻ: “Anh muốn học sao? Em sẽ dạy anh.”
“Muốn học, em dạy anh đi.”
Bạch Chỉ thật sự nghĩ anh không hiểu, cứ lặp đi lặp lại mãi, dạy tới dạy lui mấy lần.
Mãi đến khi Quý Dung gọi đến nhắc nhở, nếu không đi thì trễ mất.
Phó Huyền Tây hôn môi cô một cái, sau đó lại ghé vào tai cô thì thầm: “私もあなたが好きです (Anh cũng thích em).”
Giống hệt như cách phát âm của các biên tập viên trên bản tin Nhật Bản mà trước đây từng nghe, cả về cách nhấn nhá và nhả chữ.
Thanh âm của anh trầm thấp cuốn hút, cố tình nhẹ giọng, càng êm tai hơn.
Cao thủ tàn sát lính mới.
Bạch Chỉ sửng sốt đến mức ngây ngốc trước tủ giày ở huyền quan, đợi chiếc xe rời đi, phát ra tiếng vang, cô mới hoàn hồn.
Anh, anh, anh…
Á!
Mất mặt quá đi mất, sao cô lại có thể nghĩ mình vô cùng vĩ đại, còn dám khoe khoang trước mặt anh.
–
Tháng ba qua đi, thời tiết ấm lên.
Bạch Chỉ xem lịch, phát hiện Phó Huyền Tây đã đi được một tuần.
Rõ ràng đã nói đi một tuần sẽ về nước, nhưng khi cô gọi hỏi, anh nói việc ở đó còn hơi rắc rối, phải ở lại thêm mấy ngày nữa.
Bạch Chỉ không làm phiền anh, cực kỳ hiểu chuyện, chỉ làm nũng, bảo anh không được đi tìm tình yêu mới.
“Anh bận lắm, đến giấc ngủ cũng trở thành hy vọng xa vời, làm sao mà tìm tình yêu mới được?” Anh cười, “Vậy chẳng phải đầu óc anh có vấn đề à?”
“Hứ, dù sao cũng không được làm như vậy, anh không đi tìm người khác, mà người khác tìm đến anh, anh cũng không được phép chấp nhận.”
Người trong điện thoại bật cười, đồng ý với cô.
Học kỳ này phải đi thực tập vào tháng năm và tháng sáu, lịch học dày đặc, Bạch Chỉ còn không có thời gian tìm việc làm thêm, chỉ làm trong thư viện.
Ngày ngày bận rộn, theo lời Hứa Giai Ngọc nói: “Tớ mẹ nó bận như chó, không biết mình đang làm gì nữa.”
Nghĩ tới nghĩ lui, thấy cũng đúng.
Thứ năm, giáo viên đi công tác, phải điều chỉnh lịch học, vậy nên buổi chiều chỉ học hai tiết.
Hứa Giai Ngọc kêu gọi mọi người ra ngoài ăn một bữa, giải tỏa bao nhiêu mệt mỏi mấy ngày qua.
Trịnh Miểu Miểu ngơ ngác ngả người lên bàn, nói không muốn đi.
Rất ít khi cô ấy mệt mỏi thế này, làm người ta lo lắng hết sức: “Cậu sao thế?”
“Không sao, chỉ là…” Trịnh Miểu Miểu hít một hơi, sắc mặt cực kỳ bình tĩnh, “Tớ chia tay rồi.”
“Hả?”
Chớp mắt một cái, ba cô bạn cùng phòng đều bàng hoàng, trong đó có Bạch Chỉ.
Hơn hai năm qua, cô ấy ở ký túc xá, gọi không biết bao nhiêu cuộc điện thoại, ai cũng thấy rõ, cô ấy thật sự yêu người đó tha thiết.
Trong thời gian đó, họ chia tay mấy lần, nhưng cuối cùng đều quay về bên nhau.
Lần này lại chia tay, nếu cô ấy khóc, mọi người còn nghĩ là bình thường, nhưng cô ấy không khóc, cũng không làm lớn chuyện, bình tĩnh như không có gì xảy ra.
Trịnh Miểu Miểu và Phùng Di nhìn nhau, tựa như đang nói thầm: Chia tay thật sao?
Mấy ngày liền, Trịnh Miểu Miểu như mắc chứng sợ xã hội, ngoại trừ đi học, cô ấy không đi đâu.
Tiết mục nói chuyện điện thoại mỗi tối cũng kết thúc, tắm xong lại lẳng lặng nằm trên giường xem phim truyền hình.
Giống như thất tình, nhưng cũng không giống lắm.
Bạch Chỉ lo lắng, tìm cơ hội đưa cô ấy ra ngoài.
“Cậu thì biết nơi nào vui chứ?” Trịnh Miểu Miểu bĩu môi, “Lúc nào cũng chỉ biết học, còn có thể đưa người khác ra ngoài chơi sao?”
“Theo tớ đi.” Bạch Chỉ không giải thích, chỉ kéo cô ấy đi.
–
Nơi Bạch Chỉ đưa Trịnh Miểu Miểu đến là ——
Sân vận động.
Trịnh Miểu Miểu chống hông, nhìn một vòng quanh nơi quái quỷ này, cuối cùng cũng mất bình tĩnh: “Cậu đưa tớ đến chỗ này à?”
Sắc mặt của cô ấy cực kỳ giận dữ, cực kỳ chống đối, cực kỳ hoang mang.
Bạch Chỉ không quan tâm, kéo cô ấy ra đường chạy: “Chạy một vòng, xem ai chạy nhanh hơn, nếu cậu thắng, cậu yêu cầu cái gì tớ cũng sẽ làm, cái gì cũng được.”
“Cái gì cũng được sao?” Trịnh Miểu Miểu nheo mắt nhìn cô, “Bảo cậu rời xa chú nhỏ của tớ được không?”
Thật sự quá đáng, nhưng Bạch Chỉ chỉ cười: “Vậy cậu nhất định phải thua.”
“Hứ.” Trịnh Miểu Miểu không phục, vượt lên chạy trước, “Hôm nay tớ sẽ cho cậu thua!”
Bạch Chỉ không tuột lại phía sau, nhanh chóng đuổi theo.
Chạy bộ giúp giải tỏa cảm xúc, bất kể là vui hay buồn, tất cả đều sẽ được giải tỏa giữa những hơi thở khi chạy bộ.
Trịnh Miểu Miểu chỉ chạy được nửa vòng.
“Ra bãi cỏ đi.” Bạch Chỉ kéo cô ấy ra bãi cỏ, ngồi xuống đối diện với cô ấy, đưa cô ấy một tờ khăn giấy, “Lau nước mắt đi, cái này là giấy tốt đấy.”
Trịnh Miểu Miểu không nhịn được nữa, vừa khóc vừa cười, giật lấy khăn giấy: “Cậu xấu tính quá!”
Bạch Chỉ ôm đầu gối, cười: “Sao lại chia tay?”
Rốt cuộc cũng quyết định buông bỏ à?
Trịnh Miểu Miểu lau nước mắt, hít một hơi, nhìn nhóm người gảy đàn guitar ở phía xa xa, ánh mắt bình tĩnh tuyệt vọng.
“Tớ không chịu được nữa, anh ấy không thật sự yêu tớ.”
“Cậu biết không, thật ra ban đầu tớ không hề ghét cậu.” Nói đến đây, Trịnh Miểu Miểu hít mũi, ngại ngùng cười một cái, “Là vì anh ấy nói, trông cậu rất ngoan, làm người ta muốn che chở.”
“Một người kiêu ngạo như tớ, làm sao mà chịu được, đương nhiên là ghét cậu rồi, trẻ con hết sức.”
Bạch Chỉ nghe thấy lời này, chỉ muốn cười: “Tớ oan muốn chết, còn chưa nhìn thấy bạn trai cậu trông thế nào, đã bị cậu ghét rồi.”
“Vậy…” Trịnh Miểu Miểu bĩu môi, “Tất nhiên là tớ không trách cậu, vậy nên, xin lỗi cậu.”
“Không sao.”
“Tớ nghĩ kỹ rồi, tớ không thèm quan tâm đến anh ấy nữa.” Trịnh Miểu Miểu hít một hơi thật sâu, nắm tay Bạch Chỉ, chân thành nhìn cô, “Bạch Chỉ, chúng ta làm bạn đi.”
Bạch Chỉ ngây người.
Chưa từng gặp cảnh tượng kết giao bạn bè mà lại trang trọng như tỏ tình thế này.
Thấy cô không đồng ý ngay, Trịnh Miểu Miểu chớp chớp mắt, sắp khóc: “Tớ biết mà, cậu không muốn.”
“Không phải!” Bạch Chỉ gật đầu, “Tớ đồng ý, chúng ta là bạn bè.”
“Thật sao?”
“Tất nhiên.” Bạch Chỉ vỗ lưng cô ấy an ủi, “Đừng buồn, sẽ qua nhanh thôi, cậu sẽ gặp một người cậu thích.”
“Không bao giờ.” Trịnh Miểu Miểu bật khóc, “Không bao giờ.”
“Người như tớ, nhìn thì thấy giàu sang phú quý, gia cảnh tốt, không thiếu cơm ăn áo mặc, tùy tâm sở dục (*), nhưng vậy thì sao chứ?”
(*) Thích gì thì làm nấy, lại còn làm rất dễ dàng.
“Tớ không được tùy tâm sở dục mà yêu đương, đến thời điểm thích hợp, bất kể tớ muốn thế nào thì vẫn phải kết hôn.”
“Người như chú nhỏ của tớ cũng vậy thôi.”
Dù cho đã biết sự thật là như vậy, nhưng nghe thấy lời này, Bạch Chỉ vẫn cảm thấy khó tiếp thu.
Truyện cổ tích đã viết, cô bé Lọ Lem và hoàng tử sống bên nhau hạnh phúc mãi mãi về sau.
Kết cục thật tốt đẹp, khiến người ta khao khát.
Nhưng hiện thực không giống cổ tích.
Thế gian này, mạnh được yếu thua, từ thời xa xưa, người ta đã biết liên kết đồng minh, kẻ mạnh cũng phải ngưỡng mộ kẻ mạnh hơn, ai lại cam tâm tình nguyện buông bỏ tất cả đến đứng dưới đáy xã hội?
Giống hệt thời khắc biệt ly trên sân ga, ai cũng biết sẽ sớm chia xa, nhưng vẫn đắm chìm mãi trong những phút giây còn lại.
Mãi đến khi tiếng tàu xé gió vang lên.
Con tàu tiến vào sân ga, lăn bánh trên đường ray.
Phải làm gì để tìm được nơi dừng chân vĩnh viễn?