Kiếp trước, Vũ La chính là dựa vào thiên hạ đệ nhất hung phù Hạn Bạt Huyết Phần lập nghiệp, truyền thuyết Hạn Bạt Huyết Phần là linh phù phong ấn thượng cổ hung thần Hạn Bạt Tố Sư, đã trải qua không biết bao nhiêu vạn năm, đã hút vào một thân tinh huyết của Hạn Bạt, đã thành tựu nghiệp vị thiên hạ đệ nhất hung phù.
Hạn Bạt là gì? Tổ tông của cương thi thiên hạ!
Cho nên Vũ La vô cùng hiểu rõ về cương thi, mà khí tức trong cái kén rễ cây kia rõ ràng chính là một bộ cương thi!
Hơn nữa tuyệt đối không phải cương thi bình thường, chỉ dựa vào thi độc bị động tĩnh tán ra, đã có thể làm ô nhiễm Bích Ngọc Đằng vạn năm, cấp bậc của bộ cương thi này, ngay cả Vũ La cũng phán đoán không rõ.
Chính vì vậy khi hắn phát hiện bộ cương thi này, liền không chút do dự thu cả nó và Bích Ngọc Đằng vào trong Thiên Phủ Chi Quốc, dù cho khả năng bởi vậy bại lộ thực lực cũng không tiếc.
Bích Ngọc Đằng không có khả năng tự mình di động, thuyết minh Bích Ngọc Đằng đã sống vô số vạn năm ở cấm địa Yên Sơn.
Bộ cương thi này có thể ô nhiễm Bích Ngọc Đằng, chỉ sợ năm tháng tồn tại càng dài hơn so với Bích Ngọc Đằng, Bộ cương thi này rốt cuộc là đẳng cấp gì? Thi Vương? Thi Đế? Hay là Thi Thần trong truyền thuyết!
Vũ La đè nén tâm tình kích động của mình xuống, đồng thời càng thêm cẩn thận đề phòng- trời mới biết bộ cương thi này có thể là một tiên sinh tính tình tốt hay không, vạn nhất là ngủ bị quấy rối, mang theo tức giận rời giường, đánh đập lung tung một lần, Vũ La hắn hiện tại chính là không chịu nổi.
Phù Cổ chậm rãi tới gần cái kén rễ cây cực lớn kia, đang muốn thẩm thấu đi vào.
Lúc trước Vũ La chỉ là nhìn thoáng qua, lúc này quan sát tỉ mỉ, mới phát hiện thì ra rễ cây quấn vô cùng có chú ý, hắn khống chế Phù Cổ quay xung quanh cái kén cực lớn này vài vòng, bỗng nhiên cảm giác có chỗ có chút kỳ lạ.
Từ bất cứ một góc độ nào nhìn cái kén rễ cây này, hình dạng của nó đều giống nhau.
Vũ La lại nhìn một hồi, bỗng nhiên cảm giác nhìn có chút quen mắt, chợt thất kinh: nếu như nhìn một cách trừu tượng, không ngờ có chút tương tự với một đạo phù văn- Là đạo phù văn mà Vũ La quên mất, đạo phù văn thứ mười ba quay xung quanh phù văn Quang Mang Thái Dương.
Vũ La cũng không cho rằng chỉ là trùng hợp, liên tưởng đến sự cẩn thận của lão ma đầu khi đối diện với tổ phù văn này, Vũ La cũng không dám không cẩn thận.
Hắn do dự nhiều lần, cuối cùng vẫn chịu không nổi mê hoặc “Có thể khống chế một bộ cương thi hùng mạnh như vậy”, tâm thần khẽ động, Phù Cổ chui vào rễ cây.
Cùng lắm thì mất rừng Bồng Kinh Thần Mộc và Ngọc Trúc này đóng Thiên Phủ Chi Quốc lại, mặc cho bộ cương thi kia ở trong đó làm ầm ĩ.
Cái kén rễ cây không trở ngại chút nào, Phù Cổ trực tiếp chui vào.
Chiếc kén rễ cây này to lớn vô cùng, rộng đủ mười lăm trượng, Vũ La đoán cương thi trong này chỉ sợ cũng không phải con người, quá nửa sẽ là một loài nào đó đã diệt tuyệt từ xưa.
Thế nhưng sau khi Phù Cổ tiến vào, cảnh tượng nhìn thấy vẫn làm cho hắn có chút ngoài ý muốn.
Không gian trong cái kén rễ cây cũng rộng mười bốn trượng, một mảnh hắc ám, ở giữa lăng lặng lơ lửng một kim quan cực lớn.
Kim quan dài tám trượng, rộng bốn trượng, cao cũng có ba trượng, trên mặt khắc đầu các loại vật tổ thần bí, bất luận là thực vật hay là động vật miêu tả trong đó, Vũ La đều chưa từng thấy qua, hiển nhiên những loài này đã diệt tuyệt không biết bao nhiêu năm.
Mà ở trên kim quan, ứng với vị trí đầu của cương thi trong quan, có khắc một đạo phù văn cực lớn: Quang Mang Thái Dương!
Đạo phù văn thần bí này lại lần nữa xuất hiện, Vũ La không khỏi càng thêm cẩn thận, Phù Cổ sau một lát do dự, cuối cùng chậm rãi bay vào hư không, bay về phía kim quan cực lớn kia.
nhưng mà vừa mới tới gần kim quan, đã có một cỗ lực lượng vô cùng bá đạo bỗng nhiên kéo đến, trong nháy mắt xuyên qua Phù Cổ truyền vào trong óc của Vũ La.
Một mảnh khí tức sát phạt cực kỳ thảm khốc, Vũ La dường như đặt mình trong một trường chém giết tanh máu nhất trong thiên hạ, xung quanh đều là binh sĩ điên cuồng xung phong liều chết, tiếng hét vang vọng thiên địa!
Vũ La bỗng nhiên cả kinh, Phù Cổ bay nhanh lui lại phía sau, bỗng nhiên thoát khỏi cỗ sát ý đủ để cả người lạnh giá kia.
Vũ La xuyên qua Phù Cổ cẩn thận xem kỹ kim quan kia, chỉ là vừa rồi tiếp xúc gián tiếp một lần, Phù Cổ đã trở nên uể oải không phấn chấn, bị thương không nhẹ.
Vũ La không khỏi sợ hãi than thầm: cương thi trong kim quan này rốt cuộc đã từng trải qua những gì? ở thời đại thuộc về hắn kia, chỉ sợ cũng là đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, không ai có thể ngăn đường, mà nay lại lẳng lặng nằm ở trong kim quan này, chôn sâu dưới đất. Nếu như không phải mình may mắn phát hiện, nhân vật từng oai phong một cõi này cũng cứ như vậy im hơi lặng tiếng, bị người lãng quên.
Vũ La thở dài một tiếng, không dám để Phù Cổ đi mạo hiểm nữa. Có lẽ chờ sau khi Phù Cổ cắn nuốt Độc Long Đan mới có tư cách đi mở kim quan kia, về phần hiện tại, xông lên chỉ có chịu chết.
Vũ La không biết làm thế nào đành đi ra, trong lòng thầm than đáng tiếc.
Chẳng qua kim quan này và Bích Ngọc Đằng đều ở trong Thiên Phủ Chi Quốc của mình, sớm muộn gì cũng là của mình,
Mặc dù Bích Ngọc Đằng đã bị thu vào Thiên Phủ Chi Quốc, thế nhưng Vũ La một mực khống chế, khí độc vẫn không ngừng rót vào trong sương mù độc chướng như trước, ở bên ngoài nhìn qua dường như không có biến hóa gì.
Ban ngày cứ trôi qua như vậy, Vũ La yên lặng tu luyện pháp quyết Cửu Long Thôn Nhật, trong cấm địa Yên Sơn linh khí dư thừa, tốc độ tu luyện càng nhanh hơn so với ở trong Nhược Lô Ngục.
Đến buổi tối, Vũ La như có như không tản ra khí tức của mình, dẫn dụ Thập Phương Quỷ Độn. Chỉ cần tấm Thiên Mệnh Thần Phù này ở trong phương viên trăm dặm, chắc chắn có thể cảm giác được.
Ngoài năm dặm, Bạch Thắng Kiếp ẩn nấp ở phía sau mọi người, địch ý của hắn đối với Vũ La cũng chỉ có mấy người Cốc Mục Thanh mới có thể cảm giác được.
Bạch Thắng Kiếp ở ngoài mặt vẫn biểu hiện nho nhã lễ độ vô cùng khôn khéo, hắn khác với Mộc Dịch Trạc, kiến thức, ánh mắt, trí tuệ đều cao hơn một bậc. Nếu là Mộc Dịch Trạc, lúc này chỉ sợ đã nhảy ra chỉ trích Vũ La không toàn lực phóng ra khí tức của mình, là đang lười biếng.
Bạch Thắng Kiếp lại biết đây là chỗ cao minh của Vũ La, khống chế giống như tự nhiên phát ra, nếu như là toàn lực phóng ra, với sự giảo hoạt của Thập Phương Quỷ Độn sẽ lập tức nhìn ra điểm không thích hợp, chạy xa bao nhiêu hay bấy nhiêu.
Bạch Thắng Kiếp cũng chỉ khi không có ai thấy mới nhìn về phía Vũ La, hận ý trong mắt không kìm nén nữa, thiêu đốt hừng hực giống như liệt hỏa.
“Địch nhân như vậy mới xứng đáng đánh một trận, Tuyệt vời nhất là đã đánh bại người, còn có thêm phần thưởng Cốc Mục Thanh- ta có chút chờ không nổi muốn nếm thử mùi vị đôi chân dài kia của nàng quấn ở trên lưng...”
Thời gian một đêm cứ như vậy bất tri bất giác trôi qua, Thập Phương Quỷ Độn lại không có xuất hiện. Khi mặt trời mọc lên, Hổ Mãnh nhịn không được phun ra một ngụm trọc khí, chuẩn bị khời động thân thể cứng ngắc một chút, lại bị một tiếng “Đừng nhúc nhích” của Diệp Trọng Lạc chèn ép xuống, ngoan ngoãn nằm xuống cử động cũng không dám.
Trên lông mi của Diệp Trọng Lạc nổi lên một tầng mồ hôi, hiện tại mọi người đều đã biết, đây là di chứng do lão nghịch thiên vận chuyển Đại Diễn Thần số.
- Thập Phương Quỷ Độn đã tới, còn chưa xuất hiện, chắc chắn là đang âm thầm quan sát, tất cả mọi người không được nhúc nhích, thu liễm khí tức, ngàn vạn lần không thể để nó nhìn ra cái gì!
Không ai hoài nghi lời nói của Diệp Trọng Lạc, đệ nhất nhân Đại Diễn Thần số tu chân phe Chính đạo, hao phí dương thọ suy tính ra kết quả tuyệt đối không có sai.
Vũ La vốn nghĩ là Hổ Mãnh hoặc là Thác Bạt Thao Thiên nhịn không được sẽ tới hỏi mình mấy câu, hắn đứng lên hoạt động gân cốt một chút, đợi hồi lâu vẫn không có ai tới, nhìn qua phương hướng mọi người mai phục, không có ai đứng lên, Vũ La liền biết sự tình không thích hợp rồi.