Trên thực tế yêu vật hệ thực vật tu luyện, hơn một nửa thời gian đều hao ở phương diện ôn dưỡng linh thức.
Không có linh thức, không có lực lượng hùng mạnh có thể làm gì? Vũ La không thèm xung đột chính diện với nó, hắn phóng Phù Cổ ra, yên lặng không một tiếng động từ dưới mặt đất chui vào.
Độc chướng bảy màu kia vô cùng đáng sợ, cho dù là hiện tại Phù Cổ dính vào, chỉ sợ cũng phải dùng Độc Long Đan mới có thể hóa giải độc tính.
Chẳng qua Phù Cổ trốn dưới mặt đất ba mươi trượng, tất cả độc tố đã sớm cắt đứt rồi.
Vũ La đưa nguyên hồn chìm vào trong Phù Cổ, hiện tại mắt của Phù Cổ chính là mắt của hắn, tai của Phù Cổ chính là tai của hắn, mũi của Phù Cổ chính là mũi của hắn.
Một đường dễ dàng lướt qua khí độc, chui ra khỏi mặt đất, Vũ La liền bị cảnh tượng trước mắt dọa đến ngây người.
Trong làn sương mù độc chướng hình cầu đường kính ba mươi trượng kia, Độc Đằng bên trong cao chừng hai mươi trượng.
ở tình huống thông thường, Độc Đằng thường sẽ dựa vào một gốc cổ thụ vạn năm, thế nhưng gốc Độc Đằng này lại ngoại lệ, cành cây màu lục giống như ngọc bích, rậm rạp sinh sôi ra, mỗi một cành đều lớn bằng bắp đùi người trưởng thành, trong lúc đan chéo lẫn nhau ôm thành một đoàn, giống như một tổ chim ngọc bích cực lớn.
ở trên mặt mỗi một cành đều hiện ra từng tia khí độc bảy màu, không ngừng tản ra, dung nhập vào trong sương mù độc chướng hình cầu cực lớn bên ngoài kia.
Rễ của Độc Đằng cực lớn này cắm thật sâu vào trong mặt đất, thậm chí bám lên cả nham thạch, đất đai đã nổi lên, hình thành một gò đất nhỏ.
Đây căn bản không giống như một cây độc vật giết người, ngược lại giống như một tác phẩm nghệ thuật kiệt xuất của tự nhiên.
nhưng mà làm cho Vũ La giật mình lại không phải vẻ mỹ lệ kinh người của nó, mà là gốc cây vạn năm này căn bản không phải Độc Đằng, mà là Bích Ngọc Đằng, thánh vật giải độc trong truyền thuyết.
Mặc dù Bích Ngọc Đằng cũng có thể dễ dàng giải các loại kịch độc như độc chướng thâm sơn, thất bộ độc xà. Cây Bích Ngọc Đằng trước mặt này to lớn không cách nào tưởng tượng, mặc dù chưa chắc có bảy vạn năm hỏa hầu, thế nhưng ba vạn năm vạn năm chắc chắn là có.
Một cây Bích Ngọc Đằng như vậy đã có thể tính là thiên địa Linh Vật rồi, chỉ sợ viên Độc Long Đan mình cất giữ trong Thiên Phủ Chi Quốc, hiệu quả giải độc cũng chưa chắc đã tốt hơn cây Bích Ngọc Đằng này.
nhưng thánh vật giải độc như vậy không ngờ bị độc chướng ô nhiễm, đã hóa thành một cây Độc Đằng.
Điều này nói rõ cái gì? Nói rõ độc vật đã ô nhiễm Bích Ngọc Đằng này càng phải độc hơn ngàn lần, vạn lần so với Huyết Vĩ Chu Vương.
Vũ La lưu lại Độc Long Đan, vốn là muốn cho Phù Cổ cắn nuốt, Phù Cổ một nửa là Thiên Mệnh Thần Phù, một nửa là Cổ Trùng, Cổ Trùng trời sinh cắn nuốt độc vật tiến hóa, thứ càng độc Cổ Trùng cắn nuốt có ích lợi càng lớn.
Độc vật ô nhiễm Bích Ngọc Đằng này, với người khác xem ra vô cùng nguy hiểm, nhưng Vũ La xem ra, lại là thực vật tốt nhất của Phù Cổ.
Tâm niệm của hắn khẽ động, Phù Cổ liền chui qua tầng tầng lớp lớp cành bích lục tiến vào.
Hắn dọc trên đường đi vô cùng cẩn thận, khí độc dày đặc bên ngoài hiện tại cũng không dám trêu chọc, càng đừng nói bên trong.
Thế nhưng Vũ La tìm kiếm trong Bích Ngọc Đằng một lần cũng không tìm thấy nơi phát ra độc tố, hắn lập tức thôi thúc Phù Cổ theo rễ của Độc Đằng chui vào.
Độc Đằng này trên mặt đất cao chừng hai mươi trượng, thế nhưng phần dưới mặt đất lại càng khổng lồ, Phù Cổ chui xuống dưới đất ba mươi trượng, bộ rễ vẫn rậm rạp như trước.
Mãi cho đến sáu mươi trượng, xung quanh còn có năm cái rễ cây to khỏe, chỉ là chùm rễ ít đi rất nhiều.
Tiếp tục xuống dưới đến khoảng trăm trượng, cuối cùng chỉ còn lại một chiếc rễ chính to khỏe, lớn chừng thắt lưng người trưởng thành, thẳng tắp xuống dưới, dường như dính dáng đến thứ gì đó,
Phù Cổ lại tiếp tục xuống dưới, trong lỗ mũi khổng lồ của Vũ La đã ngửi được một chút mùi, mặc dù qua Phù Cổ nhưng cũng làm cho hắn choáng đầu hoa mắt một trận, vội vã lấy Độc Long Đan ngậm ở trong miệng.
Lại đi xuống ba mươi trượng, bùn đất ở đây đã biến thành đen kịt như mực, hiển nhiên đều là bị độc tố ăn mòn làm ra.
Chiếc rễ kia cuối cùng đến phần cuối, nhưng cũng không có biến nhỏ, mà là từng vòng từng vòng quấn thành một cái kén cực lớn, bên trong bao vây lấy vật gì đó.
Phù Cổ không dám tới gần điều tra, bởi vì một khi tới gần lập tức sẽ bị độc tố ăn mòn. Thế nhưng Vũ La căn bản không cần nó tới gần, chỉ là khí tức kia, Vũ La đã biết trong đó là thứ gì, hắn đã biết trong cái kén rễ cây kia bao bọc lấy thứ gì, liền lập tức hiểu được vì sao ngay cả Bích Ngọc Đằng cũng bị ô nhiễm, nhất thời giật mình há hốc miệng, ngay cả Độc Long Đan từ trong miệng rơi ra cũng không phát giác.
Hồi lâu sau, Vũ La mới từ trong khiếp sợ khôi phục lại, Hắn vội vàng đem Độc Long Đan một lần nữa nhét vào trong miệng, tâm niệm khẽ động, từ trong Độc Long Đan rút ra một tia khí mát lạnh đưa vào trong cơ thể Phù Cổ.
Có một tia linh khí giải độc này bảo vệ, Phù Cổ không hề sợ hãi độc tố trên Bích Ngọc Đằng như vậy nữa, vừa chui vào trong một chiếc rễ to khỏe của Bích Ngọc Đằng.
Rất thuận lợi tìm được chỗ Nguyên Tâm của Bích Ngọc Đằng, Phù Cổ không cần tốn nhiều sức đã khống chế một tia linh thức kia của Bích Ngọc Đằng.
Đây chính là bi ai của yêu vật hệ thực vật, linh thức quá mức nhỏ yếu, trước khi tu thành hình người, một khi có người có thủ đoạn công kích linh thức, chúng nó không hề có sức phản kháng.
Đương nhiên rồi, đây cũng là bởi vì bản thân Vũ La có Phù Cổ. Cổ Trùng vốn chính là chuyên môn khống chế linh thức, nếu như đối thành người khác, cho dù là có thủ đoạn công kích linh thức, cũng khó có thể đột phá một cửa khí độc bảy màu kia, căn bản không cách nào thu phục Bích Ngọc Đằng.
Dù sao cũng là hung vật đã sống mấy vạn năm, thủ đoạn bảo mệnh luôn có vài thứ.
Phù Cổ một khi đã khống chế Bích Ngọc Đằng, liền lập tức phát ra chỉ lệnh, Bích Ngọc Đằng không thể chống cự, Vũ La phát lực lăng không hút một cái, toàn thân Bích Ngọc Đằng cực lớn run lên, đột ngột rút từ trong lòng đất ra.
Vũ La lại mở Thiên Phủ Chi Quốc, đem nó trồng vào.
Yêu vật hệ thực vật không thể tự di động, Vũ La quả thực mất không ít sức lực mới gieo trồng thành công.
Lại nói dường như động tĩnh quá lớn, trên thực tế thủ đoạn của tu sĩ không giống bình thường, bên ngoài lại có khí độc bảy màu yểm hộ, cho nên cũng không có kinh động đám người Diệp Trọng Lạc ở ngoài năm dặm.
Đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu vẫn là do mấy người Diệp Trọng Lạc thu liễm nguyên hồn của mình, cho nên cảm giác kém đi rất nhiều.
Vũ La thu Bích Ngọc Đằng vào Thiên Phủ Chi Quốc, tấm Thiên Mệnh Thần Phù này hiệu dụng phi phàm, có tác dụng gia tăng đối với sự sinh trưởng của động thực vật, Bích Ngọc Đằng cắm rễ ở nơi này, Vũ La rõ ràng cảm giác được “sự vui mừng” của nó.
Cây lão đằng không biết đã sống mấy vạn năm này, lập tức phát tán bộ rễ ra ngoài, chẳng qua chỉ trong chốc lát, xung quanh gốc cây sinh trưởng ra mảng lớn mầm cây. Nếu có thời gian, nhất định sẽ thành bảo bối.
Rừng cây Bồng Kinh Thần Mộc, rừng Ngọc Trúc, Bích Ngọc Đằng hình thành thế chân vạc.
Trong rừng Ngọc Trúc đã có ngọc duẩn (măng ngọc) chậm rãi phát tán ra ngọc quang nhàn nhạt, hiển nhiên bên trong đang tích lũy Ngọc Duẩn Tủy Tương.
Mà ba gốc Thần Miêu Bồng Kinh Thần Mộc đã chỉ còn lại hai, tranh đoạt cường giả chân chính bắt đầu. Hai cây thần miêu lúc này đã cao gấp đôi so với Thần Mộc bình thường, thân cây to khỏe, mười người ôm mới hết. Trong khe hở của vỏ cây loang lổ, thỉnh thoảng lóe lên một tia điện quang ngân sắc, ngân quang điểm điểm, giống như bầu trời đầy sao,
Còn chưa thành tựu vương vị cũng đã có uy thế như vậy, sau khi Thụ Vương chân chính sinh ra, tiền đồ không thể hạn lượng!
Vũ La kiểm tra qua loa rừng cây Bồng Kinh Thần Mộc và rừng Ngọc Trúc, sau đó tập trung lực chú ý một lần nữa vào thân Bích Ngọc Đằng, Trong cái kén rễ cây kia là vật gì, Vũ La quá rõ ràng rồi.