Tiên Tuyệt

Chương 799: Nhiệm vụ diệt vong (Thượng)




Liêu Tồn Nghĩa đã chuẩn bị há miệng mắng to, nhiệm vụ giống như tiêu diệt Lôi thị Tiên tộc, tối đa cùng chỉ được vài trăm vạn tiên ngọc, căn bản không đạt tới tiêu chuẩn quy định tối thiểu của Tiên Ma thương hành. Nhưng y vừa định thóa mạ, chợt ngừng lại:

- Ngươi nói cái gì, thù lao nhiệm vụ là cái gì, ngươi lặp lại lần nữa...

Lão Hắc trong lòng dương dương đắc ý:

- Lục phẩm hạ, một đạo Phù Vận Tiên Văn.

Liêu Tồn Nghĩa cũng hít một hơi khí lạnh, Phù Vận Tiên Văn lục phẩm hạ! Thứ này trân quý tới mức nào, không ai biết rõ hơn những người công tác ở Tiên Ma thương hành.

Tiên Ma thương hành là đệ nhất thương hành trên Cửu Giới Tinh Hà, mối mua bán lớn như vậy, hàng năm trải qua tay vượt qua vạn ức, nhưng hàng năm có được bao nhiêu tác phẩm Tam Phù lưu thông qua tay bọn họ?

Tiên Ma thương hành từng có thống kê, kỷ lục cao nhất là năm món.

Năm món này bao gồm cả mới lẫn cũ, tất cả Phù Linh Tiên Đan, Phù Hạch Tiên Binh, Phù Vận Tiên Văn đều có trong đó.

Mà mỗi loại chia đều số lượng là bao nhiêu? Một năm hai món.

Mà hai món này thông thường chỉ là Phù Hạch Tiên Binh cùng Phù Linh Tiên Đan. Có thể xuất hiện một đạo Phù Vận Tiên Văn, thu hoạch kinh doanh một năm này coi như là rất khá.

Huống chi còn là một món cấp bậc không thấp: Lục phẩm hạ...

Sau khi Liêu Tồn Nghĩa sửng sốt một chút, lập tức phản ứng lại, tức giận nói:

- Các hạ là ai, phải biết là Tiên Ma thương hành chúng ta không phải là dễ bị người bắt nạt. Truyền âm trên bình đài này có khả năng truy tung ngược lại, nếu ngươi trêu chọc chúng ta để làm vui, nhất định Tiên Ma thương hành chúng ta sẽ không bỏ qua chuyện này!

Lão Hắc không hiểu:

- Ngươi nói như vậy là có ý gì, vì sao lúc nào ngươi cũng nghi ngờ là ta muốn trêu chọc ngươi?

Liêu Tồn Nghĩa tim đập thình thịch, thầm nhủ chẳng lẽ lão tử đã tới lúc chuyển vận, cho nên mới gặp phải chuyện tốt như vậy?

Y hít một hơi thật sâu, âm thầm dặn dò mình phải trấn tĩnh, phải trầm trụ, phải ổn định...

- Nói như vậy nhiệm vụ tiêu diệt Lôi thị Tiên tộc này, các hạ thật muốn trả thù lao là một đạo Phù Vận Tiên Văn lục phẩm hạ sao?

- Không sai, ta biết thù lao như vậy đối với nhiệm vụ này có hơi đắt giá, nhưng chủ nhân nhà ta muốn chính là hiệu quả này. Có đạo Phù Vận Tiên Văn này, Cửu Giới Tinh Hà nhất định chen chúc nhau đuổi giết người của Lôi thị Tiên tộc. Chủ nhân nhà ta nói, cần phải làm cho Lôi thị Tiên tộc gà chó không còn!

Liêu Tồn Nghĩa nói:

- Được, Tiên Ma thương hành chúng ta có thể ban bố nhiệm vụ ủy thác này. Ngươi có biết quy củ hay không, trước hết mang thù lao treo thưởng tới đây, sau khi chúng ta nghiệm chứng xong mới có thể báo lên trên. Sau đó ở trên sẽ ban bố treo thưởng cho ngươi.

Y dùng một chút, sau đó nói tiếp:

- Ngươi chờ một chút, theo quy định nội bộ của Tiên Ma thương hành, lúc tiếp nhận nhiệm vụ ban bố treo thưởng, nhất định phải có hai người trở lên có mặt tại chỗ.

Lão Hắc đáp ứng một tiếng, bắt đầu chờ.

Trên tinh cầu Cô Nguyệt Giáp, trước hết Liêu Tồn Nghĩa cắt đứt truyền âm cùng Lão Hắc, sau đó sau đó lấy tay đặt lên ngực mình, chỉ cảm thấy trái tim nhảy lên thình thịch vô cùng mãnh liệt. Từ lúc mình tiến vào Tiên Ma thương hành tới nay, kỳ ngộ lớn nhất đang hiện ra trước mắt.

Y hít ra thở vào thật sâu ba hơi, sau đó mở ra truyền âm mới, cơ hồ rống lên:

- Tôn Tiểu Thất, ngươi mau mau cút tới đây cho ta!

- Liêu Tồn Nghĩa ngươi bị làm sao vậy, chẳng lẽ hóa điên rồi?

- Bớt nói nhảm, mau tới đây, chuyện tốt bằng trời, ngươi không đến ta coi như không đợi ngươi!

Nói xong, Liêu Tồn Nghĩa lập tức cắt đứt truyền âm.

Tôn Tiểu Thất chính là người có quan hệ tốt nhất cùng Liêu Tồn Nghĩa trong số những người xung quanh. Cho nên có chuyện tốt bậc này, người đầu tiên mà Liêu Tồn Nghĩa nghĩ tới chính là Tôn Tiểu Thất.

Chỉ trong thoáng chốc, Tôn Tiểu Thất đã chạy vội tới:

- Liêu Tồn Nghĩa, rốt cục là có chuyện gì?

Trước hết Liêu Tồn Nghĩa đóng cửa lại, sau đó tỏ vẻ thần bí nói với Tôn Tiểu Thất:

- Có người muốn ban bố nhiệm vụ.

Tôn Tiểu Thất nhanh nhạy quỷ quái, lập tức giống như ruồi đánh hơi được thức ăn xông lên:

- Nhiệm vụ gì? Treo thưởng là cái gì?

Y hỏi thẳng tới điểm mấu chốt.

Liêu Tồn Nghĩa khoát tay:

- Nhiệm vụ rất bình thường, nhưng thù lao lại vô cùng đáng sợ, là một đạo Phù Vận Tiên Văn lục phẩm hạ...

- Ngươi nói cái gì!

Tôn Tiếu Thất lập tức nhảy dựng lên:

- Thật ư? Mau mau, bảo người kia truyền tống tới đây, nếu như là thật, con bà nó, lần này tiểu tử ngươi có thể phát tài rồi!

Liêu Tồn Nghĩa bình tĩnh hơn nhiều, cười híp mắt nói:

- Chuyện tốt này không phải là ta nghĩ tới ngươi trước tiên hay sao?

Tôn Tiểu Thất cười ha hả, đập vào vai y một cái thật mạnh:

- Hảo huynh đệ, rất có nghĩa khí!

Liêu Tồn Nghĩa lại kết nối truyền âm cùng Lão Hắc một lần nữa:

- Các hạ, ngài có thể truyền tống Phù Vận Tiên Văn tới đây.

Không bao lâu sau, đạo Phù Vận Tiên văn này đã xuất hiện trên tay hai người. Liêu Tồn Nghĩa nói một tiếng “xin chờ”, lại cắt đứt truyền âm, cẩn thận tra xét đạo Phù Vận Tiên Văn này.

Đây chính là hai người lần đầu tiên tiếp xúc với Phù Vận Tiên Văn, bảo vật trong truyền thuyết đang ở trên tay mình, có thể tưởng tượng được hai người kích động tới mức nào.

Liêu Tồn Nghĩa tỏ ra thận trọng hơn:

- Hãy xem thử rốt cục là thật hay giả.

Hai người trợn mày trừng mắt một lúc lâu, cũng không ai phân biệt được. Nhưng thứ này vừa phức tạp vừa thâm ảo, cầm trong tay là có thể cảm giác được sự bất phàm của nó, trong lòng hai người đã có tám thành nắm chắc vật này là thật.

- Con bà nó, hai ta thật là may mắn!

Tôn Tiếu Thất văng tục, có thể tưởng tượng được trong lòng y kích động tới mức nào.

Liêu Tồn Nghĩa khẽ cắn răng, tỏ ra bất đắc dĩ nói:

- Vẫn phải cầm đi cho lão bà kia xem qua một chút, nghĩ đến chuyện công lao lần này phải chia cho mụ ta một nửa, ta cảm thấy không cam lòng...

Tôn Tiếu Thất cũng tỏ ra bất đắc dĩ, an ủi y:

- Được rồi, đây là chuyện không có cách nào khác, mau đi đi, đừng để cho bên kia chờ lâu không tốt.

Hiện tại trong lòng bọn họ, Lão Hắc là một vị khách nhân tôn quý tới mức không thể nào quý hơn được nữa, tự nhiên không thể để cho y chờ lâu.

Liêu Tồn Nghĩa thận trọng cho đạo Phù Vận Tiên Văn này vào trong hộp, nâng trên tay đi ra ngoài, Tôn Tiêu Thất đi theo phía sau y, hai người bước nhanh ra khỏi cửa đi gặp Mộ Già Vân. Ngày thường Mộ Già Vân vẫn ngồi trên một ngôi lầu trúc nhỏ cách đó không xa, trên lầu trúc có tiên trận, có thể khuếch tán tiên hồn của nàng đi xa gấp mấy lần, giám thị nhất cử nhất động của mỗi một thủ hạ xung quanh.

Hành động của Liêu Tồn Nghĩa cùng Tôn Tiểu Thất tự nhiên không qua mắt được nàng.

Hôm nay Mộ Già Vân quả thật rất khó chịu, tối hôm qua nàng coi trọng một thiếu niên Tiên Nhân, kết quả người ta không chút khách sáo nói cho nàng biết mình không có hứng thú với cô già. Thế nhưng với thân phận của thiếu niên kia, bằng vào Mộ Già Vân không chọc nổi. Sáng sớm hôm nay nàng lập tức lôi tất cả những người có thể mắng được ra mắng qua một lượt, nhưng vẫn cảm thấy chưa trút hết cơn giận trong lòng, đang rầu rĩ không tìm được cớ tiếp tục thóa mạ. Lần này có hai người dâng lên tới cửa, Mộ Già Vân ngồi trên lầu trúc, miệng nở một nụ cười tàn nhẫn.

- Mộ đại nhân...

Hai người Liêu Tồn Nghĩa lên tới lầu trúc, cung kính lên tiếng.

Mộ Già Vân âm trầm cười một tiếng:

- Liêu Tồn Nghĩa, Tôn Tiểu Thất, cút vào đây cho ta.

Hai người trợn trắng mắt, nhưng cũng chỉ có thể bắt đắc dĩ chịu đựng.

Sau khi đi vào, hai người quỳ xuổng làm lễ ra mắt. Tôn Tiểu Thất phủ phục xuống đất, Liêu Tồn Nghĩa cũng giơ hai tay lên thật cao, nâng đạo Phù Vận Tiên Văn kia lên cao quá đầu.

- Liêu Tồn Nghĩa, tốt nhất ngươi phải có lý do thật hay giải thích, vì sao ngươi không làm việc, còn cùng Tôn Tiêu Thất giở trò quỷ quái gì đó, lại quấy rầy bản tọa thanh tu, chạy lên lầu trúc của ta như vậy?