Tiên Tuyệt

Chương 792: Di tích dưới đáy hồ (Hạ)




Mặc dù hiện tại Vũ La chỉ có thể sư dụng mười tám trong bốn mươi chín đạo thần văn. Hơn nữa chỉ mới biết sơ qua nhưng hắn đã thấy hết bốn mươi chín đạo thần văn, cho nên chỉ cần nhìn qua là có thể nhận ra đây chính là một đạo thần văn mà từ trước tới nay hắn chưa từng sử dụng qua.

- Tiên sinh, rốt cục đây là cái gì?

Vũ La lắc đầu một cái:

- Cái này... Có giải thích các ngươi cũng không hiểu. Ta chỉ có thể nói, các ngươi biết không bằng không biết.

Mọi người càng cảm thấy mê hoặc không hiểu, nhưng cũng không dám hỏi nữa.

Bên dưới phiến đá này vẫn là Thái Âm Tinh Sa rất dày. Phiến đá này bất ngờ khảm vào giữa mỏ Thái Âm Tinh Sa... Tối thiểu theo bọn Lăng Hổ Quy thấy, chính là như vậy.

Nhưng sau khi Vũ La biết đây là một đạo thần văn, lập tức trong lòng xoay chuyển muôn vàn ý nghĩ. Hắn tìm theo phương hướng thần văn, sử dụng nguyên hồn tra xét, lần này tỏ ra cẩn thận vô cùng.

- Đi theo ta...

Dứt lời, Vũ La nhanh chóng tiến về phía trước. Mọi người cũng vội vàng đuổi theo.

Đi dưới nước về phía trước chừng ba ngàn trượng, Vũ La lại phát hiện ra phiến đá thứ hai trong bùn, trên đó cũng có một đạo thần văn. Lúc này, mọi người cùng mơ hồ cảm thấy không được bình thường.

Vũ La dựa theo manh mối này, tiếp tục truy tìm về phía trước.

Khi hắn tìm được phiến đá thứ sáu, sắc mặt khẽ biến. Sau khi gạt lớp bùn mấy chục trượng phía trên ra, phiến đá kia lập tức hiện ra trước mắt mọi người.

Mọi người cũng cảm thấy có cái gì không đúng, phiến đá này không nằm ngang như năm phiến đá trước, mà là đứng thăng giống như một tâm bia đá.

Mà Vũ La có thể nhìn ra được nhiều hơn, phiến đá này bị đảo ngược, thần văn chỉ xuống phía dưới.

Chẳng lẽ là...

Hắn trầm ngâm một chút, sau đó dặn dò:

- Đào xuống dưới, phải thật là cẩn thận, ngàn vạn lần không được mạo hiểm.

Lôi Quá cùng Dạ Huy tiến lên động thủ, Triệu Hiểu Hiểu ở lại sau lưng Vũ La, bọn Hoàng Hầu cũng tiến lên hồ trợ. Bọn họ rút phiến đá kia lên, sau đó chậm rãi đào xuống dưới. Bởi vì Vũ La đã nhắc nhở qua, mọi người đều rất cẩn thận, tốc độ tự nhiên chậm hơn rất nhiều.

Dù là như vậy, cũng chỉ đào được một canh giờ, đã tìm thấy thứ cần tìm.

- Tiên sinh, ngài xem...

Lúc này đáy hồ đã bị bọn họ đào ra một hố to sâu trăm trượng, đáy hố chỉ rộng một trượng, giữa bùn đất lộ ra một tấm bia đá đã hư hại.

Vũ La thận trọng phóng xuất nguyên hồn thăm dò, có thể “thấy” được đây là một di tích thật to, chôn giấu thật sâu dưới lòng đất.

Vũ La suy nghĩ một chút, triệu tập mọi người lại:

- Phía dưới này có một di tích. Sợ rằng đào bới sẽ có chút phiền phức, mọi người có biện pháp gì tốt hay không?

Nơi này dù sao cũng là đáy hồ, sử dụng tỵ thủy thuật mãi cũng bất tiện. Lương Mạt Vũ không nói nửa lời, tiện tay quăng ra một chiếc chén ngọc nho nhỏ. Chén ngọc bay ra nhanh chóng bành trướng, bao phủ mấy chục dặm xung quanh lại.

Miệng y lẩm bẩm, tiện tay bấm ra vài đạo tiên quyết, rất nhanh nước hồ nằm trong chén ngọc này đã bị đẩy ra ngoài sạch sẽ.

- Như vậy có được chăng?

Vũ La vỗ tay một cái:

- Được rồi, lập tức động thủ!

Tất cả bùn đất, đá đào lên, Vũ La thu lấy cho hết vào trong Thiên Phủ Chi Quốc. Tiến độ của mọi người rất nhanh, đào như vậy một ngày, lớp bùn cùng nham thạch dày trăm trượng bao phủ trên cả di tích đã bị bọn họ dọn sạch sẽ.

Đây là vì muốn bảo vệ di tích bên dưới, cho nên mọi người không dám sử dụng pháp thuật quá mức kịch liệt. Bằng không chỉ cần thi triển một tiên thuật, cả đáy hồ sẽ bị lột đi một lớp.

Không thể nhìn ra niên đại xây dựng di tích này, hiện tại đã đổ nát, thê thảm không nỡ nhìn.

Khắp nơi toàn là cột đá khổng lồ bị gãy thành mươi bảy, mười tám đoạn. Từ hoa văn xinh đẹp trên cột đá, có thể tưởng tượng ra được năm xưa di tích này cũng có quy mô rộng lớn, hết sức đường hoàng.

Cả di tích lớn hơn nhiều so với dự liệu của Lương Mạt Vũ. Vốn chén ngọc của y bao phủ phạm vi vài chục dặm, nhưng rốt cục không thể không khuếch trương thêm nhiều lần. Mãi đến cuối cùng mới biết, di tích này có diện tích khoảng chừng trăm dặm.

Di tích này đã chiếm khoảng một phần mười diện tích của Long Vĩ hồ.

Vũ La buông tiếng than dài, không biết những ai xây nên kiến trúc này, quả thật hết sức kinh người.

Cho dù là ở hiện tại, muốn xây dựng được một cung điện rộng lớn như vậy cũng không phải một chuyện dễ dàng.

Tìm ra được một di tích lớn như vậy, mọi người bắt đầu chia nhau tra xét, tìm kiếm hết sức tỉ mỉ giữa đống đổ nát hoang tàn. Vũ La đứng ở giữa di tích, lặng lẽ cảm nhận.

- Tiên sinh?

Triệu Hiểu Hiểu không nhịn được hỏi một câu:

- Thứ mà ngài cần tìm ở trong này sao?

Thần sắc Vũ La có vẻ hoang mang ngơ ngác, hắn cũng không biết được rõ ràng. Cảm giác của hắn với thiên địa Linh Vật cũng không rõ ràng như cảm giác với Long Hóa Thạch. Nhưng tới nơi này rồi, cảm giác rõ ràng mãnh liệt hơn so với lúc tới long mộ trước đó.

Những kẻ được phái ra đều lục tục trở lại, lúc trước dọn dẹp di tích cũng đã tra xét phần lớn địa phương, hiện tại bất quá chỉ là cẩn thận tìm tòi khắp các ngõ ngách một phen.

Bọn Hoàng Hầu cùng lắc đầu, không có phát hiện gì cả. Dạ Huy trở lại, nói với Vũ La có vẻ nghi hoặc:

- Tiên sinh, vì sao ở đây toàn là cột đá, không nhìn thấy gạch hay ngói gì vậy?

Y vừa nói như thế mọi người mới nhận ra, quả nhiên trong di tích này toàn là cột đá.

Những cột đá này có vuông có tròn, thậm chí còn có hình lục giác. Đường kính lớn có nhỏ có, to nhất e rằng có tới mười trượng, nhỏ nhất chỉ bằng một người lớn.

Nhưng liếc nhìn lại, quả thật không có gạch và ngói.

- Chẳng lẽ năm xưa xảy ra biến cố gì đó, vòm mái nơi này đã bị người dùng đại uy năng dỡ đi hết hay sao?

Lăng Hổ Quy phỏng đoán.

Vũ La quay đầu lại nhìn y một cái, bĩu môi nói:

- May mà Lương Mạt Vũ không có ở đây, nếu không chắc chắn y sẽ châm chọc ngươi nên tìm một cái lỗ đề chui vào.

Lăng Hổ Quy sửng sốt, Vũ La không chút khách sáo nói tiếp:

- Vốn là chuyện đơn giản, nhưng ngươi lại suy đoán thành chuyện phức tạp. Nơi này cũng không phải là một cung điện, mà là một tế đàn!

Tế đàn!? Mọi người giật mình, tế đàn có chu vi trăm dặm, chuyện này thật là vô cùng đáng sợ. Tế tự thế nào mà cần tới tế đàn có quy mô khổng lồ như vậy?

Vũ La nhìn quanh một vòng:

- Lương Mạt Vũ đâu, vì sao hiện tại vẫn chưa thấy trở lại?

- Ta ở đây.

Giọng Lương Mạt Vũ vang lên cách đó không xa, thân hình y xuất hiện sau nửa cột đá gãy, vẫy vẫy tay với Vũ La:

- Tốt nhất ngươi nên tới xem cái này.

Mọi người theo y đi sâu vào trong. Dọc trên đường đi Vũ La lưu ý, địa phương mà Lương Mạt Vũ dừng lại rõ ràng là trung tâm của cả di tích.

Lương Mạt Vũ chợt chỉ vào một đống loạn thạch:

- Ở bên kia.

Nơi đó là một cái đài so ra cao hơn xung quanh chừng nửa trượng, có hình tròn. Trên đài lại có ba bậc, tổng thể cao hơn nền đất chừng một trượng.

Những đoạn cột đá gãy lìa nằm ngôn ngang, chôn toàn bộ đài cao xuống đó. Nếu không nhìn kỹ, thậm chí không thể phát hiện ra.

Mà đến nơi này, những cột đá gãy đoạn kia lại hấp dẫn sự chú ý của mọi người. Chỗ khác nhau giữa cột đá nơi này với những nơi khác chính là, tất cả cột đá ở đây đều có độ lớn như nhau, đường kính chừng một trượng.

Vũ La nhìn một chút, sau đó vung tay lên, một cỗ Long Nguyên phun ra, nâng những đoạn cột gãy trên đài lên không, chậm rãi thử ráp chúng lại.

Những đoạn gãy rời này không tạo thành một cột đá hoàn chỉnh, nhưng cũng hợp thành một phần. Bấy nhiêu cũng đã đủ, bởi vì hoa văn điêu khắc trên đó chính là một đạo thần văn.

Là đạo thần văn trên những phiên đá trước đây.

Trong mắt bọn Lương Mạt Vũ, văn tự trên những cột đá này khác rất xa văn tự trên những phiến đá kia. Nhưng đối với Vũ La, hắn chỉ cần liếc mắt đã có thể nhìn ra, biến hóa chẳng qua là bề ngoài, bản chất của nó vẫn là đạo thần văn thứ mười tám kia.

Đạo thần văn này không xuất hiện ở những nơi khác trong di tích.