Cửa động nằm trên sườn của ngọn sơn phong này, hai bên núi này còn có hai ngọn sơn phong khác cũng có độ cao tương tự, ở giữa hình thành một cái thung lũng.
Có lẽ nguyên nhân là vì địa hình, bên dưới vô cùng ẩm ướt, thảm thực vật rậm rạp khắp nơi đều có cổ thụ ngàn năm dây leo tráng kiện đã lâu năm, trông có vẻ um tùm hỗn loạn.
Tiếng động quái dị kia vang lên từ rừng già bên trong thung lũng, mọi người nhìn thoáng qua nhau, biết là hung thú cường hãn nào đó vừa đi qua, cảm thấy yên lòng. Thình lình vào lúc này, một tiếng thét kinh hãi truyền đến.
A...
Là thanh âm của nữ nhân, chính là từ phương hướng tiếng động quái dị khi nãy vọng lại, vẻ mặt mọi người trở nên nghiêm nghị. Vào thời gian này ở Ngự Xạ Tinh, nhiều người tới tìm kiếm thiên địa Linh Vật, mọi người gặp mặt chính là địch nhân, tình huống không có gì lạc quan.
- Hắc hắc hắc..
Một tràng tiếng cười lạnh truyền đến, thì ra không chỉ có một người. Thanh âm nữ nhân kia giận quát:
- Nhan Thế Hổ, các ngươi muốn làm gì? Các ngươi đã lấy tiền của ta rồi kia mà!
Tên Nhan Thế Hổ kia nghe xong lời này, lại cười lạnh:
- Chúng ta đã lấy tiền của ngươi, đáp ứng đi theo ngươi một chuyến, nhưng trừ ngươi cùng chúng ta ra, còn ai khác biết chuyện này?
- Ngươi... Các ngươi muốn thế nào?
- Nơi này là Ngự Xạ Tinh, là nơi đại tiểu thư của ta. Chúng ta giết ngươi, bảo vật trên người ngươi sẽ là của chúng ta, không có người nào biết, một vốn bốn lời. Ngươi nói ta nghe thử, chúng ta có lý do mà nào không làm? Hơn nữa ngươi đã trúng Túy Tiên châm của ta, ngay cả đầu ngón tay cũng không thể động đậy...
Vũ La lấy mắt ra hiệu, ba người Dạ Huy âm thầm lặng lẽ theo sau hắn ra ngoài động. Dưới một gốc đại thụ nghiêng nhìn ra ngoài mơ hồ có thể thấy được, bên trong thung lũng có sáu tên Tiên Nhân đang vây quanh một người.
Người nọ có thân hình bé nhỏ gầy nhom, ngã lăn ra đất, bất quá nhìn diện mạo là một nam nhân.
Vũ La vừa nhìn rõ mặt người kia, cảm thấy có vẻ quen quen. Bỗng nhiên hắn nhớ ra đây không phải là nữ nhân vội vã gặp bên ngoài quán trà trên Cô Lang Tinh sao? Lúc ấy nàng đang vội vã tìm người đi cùng đến Ngự Xạ Tinh, xem ra là tìm được rồi, tuy nhiên hiển nhiên những người này không phải người lương thiện.
- Nhan Thế Hổ, ngươi cũng biết ta là ai? Ngươi dám làm gì ta, không bao lâu sau sẽ có tai vạ đến nơi, ta cam đoan toàn tộc các ngươi sẽ chết không có chỗ chôn!
Quả nhiên là giọng nói của nữ nhân.
Vũ La âm thầm lắc đầu, Dạ Huy phía sau cũng khẽ bĩu môi một cái: Vào lúc này nói những lời này, chỉ có thể làm cho Nhan Thế Hổ càng thêm kiên định giết nàng mà thôi!
Quả nhiên, Nhan Thế Hổ lại cười lạnh một tiếng:
- Hừ, ngươi đừng quên, không ai biết ngươi thuê chúng ta, cũng sẽ không tra xét được rốt cục là ai giết ngươi. E rằng ngươi chết ở nơi này, người thân của ngươi cũng không biết được. Cho nên ngươi dùng chuyện này uy hiếp ta quả thật là hết sức nực cười.
Nhan Thế Hổ liếc nhìn đám huynh đệ xung quanh một lượt:
- Ai động thủ đây?
- Lão Đại, đừng có gấp...
Một tên Tiên Nhân béo tròn như một con heo thình lình chạy ra, buông một tràng cười dâm đãng hắc hắc:
- Nhường ta lên trước đi, đã mấy tháng rồi không chạm tới nữ nhân, hắc hắc hắc!
Một tên khác bên cạnh cau mày hỏi:
- Sơn Trư, nữ nhân này bộ dạng khó coi như vậy, ngươi cũng có hứng thú sao?
Sơn Trư vung tay lên:
- Bạch lão nhị ngươi biết cái gì, nữ nhân này rõ ràng là dịch dung, thủ đoạn cũng không tệ lắm, phỏng chừng là trên người mang theo Tiên Khí thay đổi ngoại hình gì đó. Nữ nhân như vậy căn cứ theo kinh nghiệm của ta, có bảy thành trở lên chính là mỹ nữ. Hắc hắc, để lão Trư ta xem thử nàng trốn ở nơi nào, hắc hắc hắc...
Dứt lời bèn xoa xoa đôi bàn tay béo núc ních, tiến về phía nàng kia.
Dạ Huy nhìn lại Vũ La, Vũ La gật đầu:
- Cứu.
Từ trước tới nay Dạ Huy chỉ biết chấp hành, không hỏi nguyên nhân. Vũ La nói cứu, y không cần suy nghĩ, vung tay lên lập tức mang theo Lôi Quá cùng Triệu hiểu Hiếu xuống dưới.
Ba người lăng không rớt xuống, tiếng gió chợt nổi.
Sáu người Nhan Thế Hổ giật mình kinh hãi:
- Người nào rảnh rỗi dám quản chuyện của chúng ta?
Đáng tiếc y gặp phải Dạ Huy, căn bản không thèm trả lời y, sau khi Dạ Huy rơi xuống đất bèn vỗ mạnh vào Hộ Tâm Kính trước ngực một cái, một bộ Thái Cực Đồ thật lớn dâng lên sau lưng. Thiết kiếm Dạ Huy ra khỏi vỏ, xuất ra hai đạo kiếm quang thật dài đánh về phía sáu người.
Nhan Thế Hổ nổi giận:
- Chỉ là tứ phẩm thượng, cũng dám kiêu ngạo như thế!
Y vung tay lên, một đạo kiếm quang như từ dưới đất mọc lên, khí tiên linh cuồn cuộn như sóng thần ập tới. Kiếm quang sắc bén vô cùng, làm dậy lên ngân quang mênh mông đầy trời quét về phía Dạ Huy.
Tu vi Nhan Thế Hổ chính là tam phẩm trung, cao hơn hai cấp so với Dạ Huy. Mà trong năm huynh đệ phía sau y có bốn người là tứ phẩm trung, còn có một người kém hơn một chút, là tứ phẩm hạ. Cao hơn rất nhiều so với ngũ phẩm hạ của Lôi Quá, ngũ phẩm trung của Triệu Hiểu Hiểu.
Lẽ ra trận quyết đấu này không cần động thủ, kết quả nhất định ba người Dạ Huy phải thua không thể nghi ngờ.
Nhưng Dạ Huy không chút hoang mang, không có vẻ gì là muốn phòng ngự.
Lôi Quá ở phía sau y thình lình vung tay lên, đồng tiền bay vút lên cao. Gần như cùng lúc, trọng giáp hào quang cũng từ trên trời giáng xuống, bao phủ thân thể y. Y tiến lên một bước, ngăn trước mặt hai người, cùng lúc đó trên ngực Lôi Quá thình lình bắn ra một luồng hào quang chói mắt. Phù Vận Tiên Văn phát huy tác dụng, lực lượng Lôi Quá không ngừng tăng lên, hào quang mãnh liệt chảy xuôi theo Phù Hạch Tiên Binh của y.
Lực lượng Phù Vận Tiên Văn cùng Phù Hạch Tiên Binh chồng lên nhau, sinh ra biến hóa khó tin.
Lôi Quá hoành thân, nâng cánh tay trái lên, một đạo hào quang dũng mãnh bắn ra, ngưng kết thành một lá thuẫn hào quang rất lớn trên cánh tay trái y.
Nhan Thế Hổ đường đường tu vi tam phẩm trung, kiếm quang như nước, hung hăng bổ mạnh vào lá thuẫn hào quang của Lôi Quá.
Ầm!
Một tiếng nổ vang lên, hào quang phóng lên cao.
Lá thuẫn của Lôi Quá tan tác, nhưng trọng giáp hào quang trên người y vẫn nguyên vẹn không tổn hao gì. Mà bản thân y cũng chỉ lui về phía sau nửa bước, bình yên vô sự.
Công kích hùng mạnh của tam phẩm trung lại bị ngũ phẩm hạ cản lại. Chuyện này nói ra e rằng không có ai tin tưởng, đây là uy lực lớn lao của Tam Phù.
Lăng Hổ Quy trong lòng hâm mộ vô cùng, vốn bất kể thế nào Lôi Quá cũng không thể nào đỡ được một đòn này của Nhan Thế Hổ. Cho dù là Lôi Quá có được một món Phù Hạch Tiên Binh, một đạo Phù Vận Tiên Văn cũng không được.
Nhưng Phù Hạch Tiên Binh cùng Phù Vận Tiên Văn chồng lên, sinh ra hiệu quả gia tăng đặc biệt kỳ lạ, gia tăng lực phòng ngự của Lôi Quá lên một cấp.
Đây là ích lợi của việc đo ni đóng giày, nhờ Vũ La đặc biệt làm theo thân thể Lôi Quá.
Mà toàn bộ Cửu Giới Tinh Hà, ngoài Vũ La ra, không còn có một Tam Phù Thiên Công nào có thể khắc Phù Vận Tiên văn lên Phù Hạch Tiên Binh. Nói cách khác, hiệu quả chồng lên như vậy, chỉ có thể sinh ra trong tay Vũ La.
Lăng Hổ Quy hâm mộ suýt chút nữa phát cuồng, nhưng Lương Mạt Vũ thấy xa hơn nữa.
Vào lúc lá thuẫn hào quang của Lôi Quá hoành ngang chặn một kiếm tam phẩm trung toàn lực, Lượng Mạt Vũ phát hiện Vũ La kín đáo gật đầu một cái. Y không kìm nổi hừ lạnh một tiếng: Tiểu tử này giả vờ thật là khéo, rõ ràng chính là làm cho ta lão nhân gia xem.
Tuy rằng trong lòng y khinh thường Vũ La giảo hoạt, nhưng y cũng thật sự thập phần khiếp sợ: Gia tăng hiệu quả như vậy hiển nhiên là do Vũ La cố ý làm ra. Chuyện này thật là đáng sợ, hắn trở thành Tam Phù Thiên Công chưa được bao lâu, đã có thể có được sáng ý kinh người như vậy...
Bắt đầu từ lúc này, Lương Mạt Vũ mới nghiêm túc cán nhắc đề nghị lúc trước của Vũ La.
Quả thật gia tăng hiệu quả như vậy là do Vũ La cố ý làm, trước mắt xem ra hiệu quả cũng không tệ lắm. Lúc hắn thiết kế Phù Vận Tiên Văn, đã hy sinh cấp bậc, chính là vì muốn phối hợp tốt hơn với đặc điểm bản thân ba người.