Tiên Tuyệt

Chương 757-2: Cửu hùng tranh phong (Trung)




Trong chín đại cự đầu những người khác đều không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm món Phù Vận Tiên văn kia. Thiên Điểu Phượng và Lưu Lão Nông tranh cãi ầm ĩ mấy câu, một lão giả gầy gò trong đó cuối cùng mở miệng:

- Tiểu hữu, ta có thể xem lại món Phù Vận Tiên Văn này không?

Hắn không hỏi Phương Lộc Hiếu, mà trực tiếp hỏi Vũ La. Lấy đó biểu thị sự tôn trọng đối với người chế tác, đối với việc này, Phương Lộc Hiếu cũng không dám có ý kiến gì.

Vũ La khoát tay:

- Mời.

Có thể có cục diện hôm nay, nói thật cũng ở trong dự liệu của Vũ La, lại cũng ở ngoài ý liệu của hắn.

Tấm Phù Vận Tiên Văn này, ngay từ khi bắt đầu hẳn chính là cố ý mà làm. Tuy là lâm thời chế tạo ra, lại có thâm ý trong đó. Hội đấu giá như vậy, hắn đã sớm biết cao trào của ngày cuối cùng khẳng định sẽ có mấy nhân vật quan trọng đỉnh cấp chân chính đến mua. Tác phẩm này chính là chế tạo đặc biệt cho những người mua quan trọng này.

Thế nhưng vượt ngoài ý liệu của Vũ La chính là, không ngờ có nhiều người mua quan trọng như vậy tới.

Vũ La mỉm cười, chìa tay nói:

- Tiền bối, mời.

Lão giá gầy gò kia khác với những người khác, hắn là người duy nhất từ khi xuất hiện đến bây giờ trong tay luôn cầm binh khí, thanh bảo kiếm thon dài kia vẫn một mực nắm ở trong tay hắn, khi đi lại thì ở trong tay trái, khi ngồi xuống thì đặt ngang trên đầu gối.

Phương Lộc Hiếu cũng nói:

- Vọng Nguyệt tiên sinh mời!

Vọng Nguyệt tiên sinh gầy gò vẫn như trước kiếm không rời tay, đến bên cạnh tấm Phù Vận Tiên Văn kia, lại cẩn thận tỉ mỉ quan sát một lần, dùng thời gian đủ một nén nhang mới chậm rãi đứng thẳng người dậy, vê râu mép của mình một chút, gật đầu nói:

- Không thành vấn đề, kết cấu linh văn này không chỉ có thể đề thăng hơn một thành chiến lực, hơn nữa tiên nguyên có thể tiết kiệm cũng có thể đạt đến hơn một thành.

Lời này vừa nói ra, phụ tử Phương Lộc Hiếu rốt cuộc mới bừng tỉnh hiểu ra.

Tấm Phù Vận Tiên văn này, lẽ ra đối với tồn tại cấp bậc như chín đại cự đầu sẽ không có chỗ lợi gì, thế nhưng không biết Vũ La đã dùng dạng kết cấu linh văn tân kỳ gì, không ngờ đều có thể đối xử binh đẳng đối với tất cả người sử dụng, đạt được hiệu quả như nhau.

Nói cách khác, đối với Tiên Nhân cửu phẩm, tấm Phù Vận Tiên Văn này có thể tăng cường một thành chiến lực, tiết kiệm một thành tiên nguyên.

Đối với Tiên Nhân nhất phẩm cũng có thể tăng cường một thành chiến lực, tiết kiệm một thành tiên nguyên!

Thoạt nhìn, một tấm Phù Vận Tiên Văn này đối với Tiên Nhân cửu phẩm căn bản chính là gân gà, thế nhưng đối với dạng tồn tại như chín đại cự đầu, lại là trân bảo tuyệt thế!

Đến cấp bậc như chín đại cự đầu, cho dù là Phù Vận Tiên Văn tam phẩm cũng khó có thể đạt được hiệu quả như vậy, mà Phù Vận Tiên Văn trên tam phẩm, Cửu Giới Tinh Hà hôm nay căn bản không ai có thể chế tạo ra.

Thế nhưng một tấm Phù Vận Tiên Văn thất phẩm trung lại có thể đạt được hiệu quả như vậy, làm sao không khiến bọn họ giật mình?

Vọng Nguyệt tiên sinh nắm bảo kiếm, có chút hiếu kỳ, thuận miệng hỏi:

- Không biết tiểu ca rốt cuộc làm sao thực hiện cái hiệu quả này? A, là ta không đúng, không nên hỏi những vấn đề này...

Hắn vội vàng xua tay, ý bảo Vũ La có thể không trả lời.

Việc này liên quan cơ mật của Tam Phù Thiên Công, Tam Phù Thiên Công bình thường không chỉ không trả lời, ngược lại sẽ đột nhiên giận dữ.

Thế nhưng Vũ La lại không thèm để ý lắc đầu:

- Không có gì không thể nói. Các vị cũng là bị cái vỏ bên ngoài che mắt, tư duy theo quán tính. Trên thực tế, căn bản của Tam Phù vẫn là linh phù. Như ba tác phẩm này của ta, các vị thoạt nhìn sẽ thấy còn có sơ hở, thật ra điểm đáng chú ý không phải là ở chỗ phối hợp các bộ phận bên ngoài của Tiên Binh hay tiên văn, mà là năm ở linh phù hạch tâm.

Nói đến đây, chín đại cự đầu cuối cùng bừng tỉnh hiểu ra, Vũ La cũng không cần nói tiếp nữa.

Thiên Điểu Phượng cười khổ nói:

- Trong Cửu Giới Tinh Hà hôm nay, những Tam Phù Thiên Công kia, có người nào có thể suy nghĩ cẩn thận điểm này? Tất cả đều đang khổ công ở vòng ngoài, ngược lại đã quên căn bản chân chính.

Vũ La không giống những người đó, bởi vì ở Ngũ Phương Giới hắn chính là một vị phù sư. Đối với linh phù, hắn có kiến giải và nhận thức đặc biệt của mình. Hơn nữa sự tinh thông đối với linh văn và vu văn, pháp môn Thực Phù và Cửu Chuyến Luyện Phù hết sức thần kỳ, làm cho hắn có được ưu thế mà những phù sư khác khó có thể bằng được.

Vọng Nguyệt tiên sinh nói lời công bằng:

- Thực ra cũng không thể trách bọn họ, vô luận là ai biết mình có thể trở thành Tam Phù Thiên Công đều mừng rỡ như điên. Sau khi trở thành Tam Phù Thiên Công liền cảm thấy mình cao quý hơn so với phù sư, cũng vô ý thức không tiếp tục nghiên cứu linh phù, ngược lại theo đuôi những thứ nhỏ bé không đáng kể kia.

Bên cạnh cuối cùng có cự đầu khác không nhịn được, một cự đầu vóc người tráng kiện giống như một tòa núi đá nói:

- Các ngươi nói như vậy nửa ngày, món bảo bối này rốt cuộc thuộc về ai? Thực sự phải đấu giá sao?

Thiên Điểu Phượng lập tức bác bỏ:

- Thạch Long, ngươi vừa rồi đã mua được món Phù Hạch Tiên Binh thất phẩm thượng kia của tiểu ca, thứ này ngươi không nên tranh nữa chứ?

Thạch Long không thoái nhượng chút nào:

- Dựa vào cái gì? Ai nói ta không thể mua hai món?

- Mọi người bình tĩnh một chút, đừng nóng nảy.

Vọng Nguyệt tiên sinh lại làm người hòa giải:

- Tranh tới tranh lui như vậy sẽ không có kết quả, bằng không chúng ta vẫn dựa theo quy củ, đấu giá đi.

Phương Lộc Hiếu cân nhắc một chút, đứng ra nói:

- Các vị, các vị, mọi người có thể tới, Phương mỗ vạn phần cảm kích, đây là nể mặt của ta, trong lòng ta hiểu được. Mọi người đều là tới cổ động cho ta, nếu như bởi vì một vật mà tổn thương hòa khí cũng không tốt.

Thiên Điểu Phượng cười lạnh:

- Vậy phải xem là vật gì, thứ này tuyệt đối đáng giá!

Đề thăng một thành chiến lực, tiết kiệm một thành tiên nguyên, nghe qua dường như không nhiều lắm, thế nhưng đối với chín đại cự đầu này cũng có hiệu quả như vậy. Đến cảnh giới như bọn họ, đừng nói là một thành chiến lực, cho dù là nửa thành cũng có thể quyết định sự thắng bại của một trận đại chiến kinh thế. Lại thêm tiết kiệm một thành tiên nguyên, tấm Phù Vận Tiên văn này đối với chín đại cự đầu mà nói cũng là trọng bảo, cực kỳ thực dụng!

Chiến lực của chín đại cự đầu đều sàn sàn như nhau, nếu như chém giết chỉ sợ bảy ngày bảy đêm cũng khó phân ra thắng bại. Thế nhưng nếu như một bên nào đó có được tấm Phù Vận Tiên Văn này, thì tối đa hai canh giờ là có thể phân ra thắng bại, bên thu được thắng lợi tuyệt đối là bên có được Phù Vận Tiên Văn, điều này đối với tồn tại cấp bậc như bọn họ mà nói, chắc chắn là “giết chết trong nháy mắt” rồi.

Phương Lộc Hiếu cười khổ, Vọng Nguyệt tiên sinh khoát khoát tay:

- Thiên Điểu Phượng, đây là lòng tốt của Phương lão gia tử, ngươi nghe hắn nói hết có được hay không?

Thiên Điểu Phượng không nói nữa.

Phương Lộc Hiếu tiếp tục nói:

- Ý của cá nhân Phương mỗ là, các vị có thể đấu giá, nhưng chỉ có một cơ hội. Các vị đem giá cao nhất có thể trả cho tấm Phù Vận Tiên Văn này viết ra trên giấy, chúng ta cùng nhau mở ra, người ra giá cao nhất sẽ có thể đoạt được tấm Phù Vận Tiên Văn này, thế nào?

Mọi người suy nghĩ một chút, đây ngược lại là biện pháp tốt, chẳng qua đối với mọi người mà nói, tuyệt đối là một khảo nghiệm. Ra giá thấp sẽ vô duyên với bảo vật, ra giá quá cao lại tốn tiền vô ích, thật sự là một kỹ thuật sống.

- Được, ta đồng ý.

Vọng Nguyệt tiên sinh là người đầu tiên tỏ thái độ.

- Ta cũng đồng ý.

- Ta đồng ý...

Mọi người đều đã đáp ứng, Thiên Điểu Phượng bất đắc dĩ gật đầu:

- Ta cũng đáp ứng.

Phương Lộc Hiếu âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nếu như mấy vị này không hài lòng xảy ra tranh chấp ở đây, muốn hủy đi năm tầng Phù Đảo của hắn cũng rất có khả năng.

- Tốt lắm, xin các vị ra giá đi.