Tiên Tuyệt

Chương 746-2: Nguy cơ ẩn giấu (Trung)




Trong không gian xung quanh lơ lửng những đốm sáng giống như đom đóm, lập lòe lúc sáng lúc tắt. Ánh sáng yếu ớt như vậy đối với bóng tối nơi đây quả thật như muối bỏ biển, tuy rằng cố gắng chiếu sáng, nhưng bị bóng tối dày đặc bao vây.

Lão Hắc thở ra một hơi thật dài, trên người y toát ra ánh sáng màu đỏ mờ mờ, nhưng ánh sáng này càng ngày càng mãnh liệt, giống như ngọn lửa dần dần bốc cháy lên, thắp sáng cả mật thất.

Mật thất cơ hồ không có vật gì, chỉ có ở trung ương đặt một bộ giáp.

Bộ giáp này toàn thân đen bóng, giống như được sơn một lớp sơn đen.

Bộ giáp được đặt ở chỗ này không ai sử dụng, nhưng vẫn khiến cho người ta có cảm giác như sát ý đập vào mặt. Hình dáng của nó kỳ dị, từ đầu tới cuối toàn là gai nhọn mọc ngược, lộ ra vẻ đe dọa hết sức rõ ràng.

Lão Hắc đi tới phía trước bộ giáp, ánh mắt mơ màng nhớ lại, dường như đang hoài niệm những tháng ngày bộ giáp này bầu bạn bên mình.

Một lúc lâu sau, y cất tiếng thở dài vung tay lên, một cái màn rất lớn từ giữa không trung rơi xuống trùm lên bộ giáp.

Lão Hắc chấn chỉnh tinh thần lại, sau đó khoát tay đánh ra một đạo hào quang, bắn vào vách đá đối diện.

Vách đá lập tức sáng lên, chiếu rọi cả mật thất sáng ngời.

Trên vách hiện ra những hình ảnh to bằng đầu người.

Những hình ảnh này đại biểu cho từng loại tài liệu, dưới mỗi loại đều có ghi chú giá tiền.

Lão Hắc vung chỉ điểm cách không, kéo hình ảnh từng loại tài liệu mà mình cần xuống. Sau khi chọn lựa xong, Lão Hắc vỗ vào vách đá một cái, màn sáng kia vù một tiếng biên mất, thay vào đó là một lỗ đen cao bằng người xuất hiện.

Lão Hắc lấy tất cả tiên ngọc của mình cho vào lỗ đen, nhưng lỗ đen vẫn không biến mất. Dường như Lão Hắc đã sớm biết sẽ có kết quả này, lại lấy thêm một ít tài liệu trân quý cho vào lỗ đen.

Những tài liệu này chính là thu hoạch của Ngọc Thiết lâm trường mấy ngày nay. Tuy rằng Lão Hắc không dám lấy, nhưng cũng có thể mượn đỡ một thời gian, chỉ cần bán được món Phù Hạch Tiên Binh kia, bổ sung vào con số này hết sức dễ dàng.

Chỉ trong thoáng chốc, trong lỗ đen kia bay ra một chiếc hộp sắt, bên trong chính là những tài liệu mà Vũ La yêu cầu.

Lão Hắc thu hộp sắt lại, lui ra khỏi mật thất.

Màn sáng vừa rồi chính là một hệ thống giao dịch vượt không gian của thương hành lớn nhất trên Tiên giới: Tiên Ma thương hành. Hệ thống này xuất hiện trên Tiên giới đã vài ngàn năm, sử dụng hết sức ổn định. Nguyên lý của nó là thông qua thông đạo không gian mở ra tạm thời để tiến hành giao dịch, hết sức dễ dàng, vả lại rất an toàn.

Vũ La không ngờ rằng Lão Hắc kiếm đủ tài liệu nhanh chóng như vậy. Lão Hắc vẫn nở nụ cười, hỏi một câu làm lộ ra tâm trạng y:

- Chuẩn bị đủ tài liệu rồi, lúc nào có thể xong tác phẩm thứ hai?

Y đang nôn nóng.

Vũ La suy nghĩ một chút:

- Ta còn chưa quen tay, nhanh nhất cũng phải mười ngày sau.

Sắc mặt Lão Hắc đại biến, Vũ La cau mày hỏi:

- Vì sao vậy, chậm quá ư?

Lão Hắc cười không được tự nhiên:

- Không có chuyện gì, ngươi cứ từ từ làm.

Lão Hắc không nói một lời đi ra ngoài, trong lòng kêu to một trận: Còn chưa quen tay, nhanh nhất cũng phải mười ngày... Nếu để Tam Phù Thiên Công khác biết chuyện này, chắc chắn bọn họ sẽ mua đậu hủ về đập đầu mà chết.

Cho dù là Tam Phù Thiên Công cấp Đại sư, muốn hoàn thành một tác phẩm tối thiểu cũng phải mất mười lăm ngày. Vũ La chỉ mất mười ngày đã có thể hoàn thành, hơn nữa đó là vì chưa quen tay...

Lão Hắc càng bị đả kích nặng nề hơn.

Thật ra trúc giản kia trân quý vô cùng, lúc này trình độ nghiên cứu linh văn và Vu Văn của Vũ La, quét nhìn cả Tiên giới cùng được liệt vào hàng đầu.

Hơn nữa hắn tu luyện Cửu Long Thôn Nhật, chính là Tiên quyết cấp bậc yêu nghiệt. Long Nguyên cường hãn vô cùng, hùng hậu khôn cùng, có được thành tựu như hôm nay cũng không có gì là bất ngờ.

Về phần những nguyên nhân sâu xa khác, hiện tại Vũ La cũng không thể nghĩ ra.

Hắn thu tài liệu xong, trở vào bên trong thạch thất của mình bế quan lần nữa.

Sau khi Lão Hắc đi ra, chợt thấy xa xa trước mặt có một điểm tiên quang đang bay tới, y ngẫm nghĩ một phen, sau đó quyết định tiến tới nghênh đón.

Lôi Ba đã trở về, nhiệm vụ lần này quả thật không dễ dàng gì, làm mất rất nhiều thời gian của y.

Sau khi trở về Lôi thị Tiên tộc phục mệnh, y lập tức chạy tới Hồng Lang Tinh.

- Hắc huynh...

Lôi Ba thấy sắc mặt Hắc Vô Mệnh có vẻ nghiêm trọng, lập tức lộ vẻ lo lắng:

- Có chuyện gì vậy?

Hắc Vỏ Mệnh không nói gì, chỉ vẫy tay với y một cái, dẫn y đi vào nhà đá của mình.

Sau khi đóng cửa chặt, Hắc Vô Mệnh giơ tay ra mời:

- Lôi huynh, mời ngồi trước đã.

Lôi Ba bị thái độ trịnh trọng của y làm cho cảm thấy khẩn trương:

- Hắc huynh, rốt cục xảy ra chuyện gì vậy, Vũ La đâu, không phải là hẳn đã xảy ra chuyện chứ?

Hắc Vô Mệnh mời ngồi, nhưng Lôi Ba nóng nảy, cũng không ngồi:

- Ngươi nói mau đi, ngươi muốn làm ta gấp đến chết sao?

Lão Hắc Vô cùng thận trọng lấy món Phù Hạch Tiên Binh kia ra, hai chân Lôi Ba mềm nhũn, suýt chút nữa ngồi phệt xuống đất.

Lão Hắc biết điều bí mật này không giấu được Lôi Ba, nếu đã là như vậy, không bằng mình cứ nói ra thoải mái. Trong chuyện Vũ La, y và Lôi Ba có quan hệ hợp tác, cùng hợp tác có lợi, phân ra thì có hại.

Quan hệ giữa y và Vũ La hiện tại còn thân mật hơn cả Lôi Ba, Lão Hắc cũng không còn gì phải lo lắng nữa.

- Cái này... Phù Hạch Tiên Binh... Lão Hắc ngươi lấy được từ đâu? Chằng lẽ là đào được từ Ngọc Thiết lâm trường, sao hả, ngươi muốn nuốt riêng sao?

Lôi Ba kinh nghi bất định hỏi dồn dập.

Phù Hạch Tiên Binh thật sự là quá mức trân quý, có thể nói mà không sợ khoa trương, món Phù Hạch Tiên Binh này đủ làm cho những gia tộc hùng mạnh xuất thủ diệt Lôi thị Tiên tộc mười lần.

- Bình tĩnh, đừng nôn nóng...

Lão Hắc cảm thấy đắc ý trong lòng, vừa rồi bảo ngươi ngồi xuống, ngươi không chịu...

- Đây là tác phẩm của Vũ La.

- Ngươi nói cái gì?

Lôi Ba giật mình kinh hãi:

- Ngươi lặp lại lần nữa, nhất định là ta đã nghe lầm.

- Ngươi không có nghe lầm, đây thật sự là tác phẩm của Vũ La, Vũ La không chỉ là một vị phù sư, còn là một vị Tam Phù Thiên Công. Lần đầu tiên hắn luyện chế Phù Hạch Tiên Binh đã thành công, hơn nữa ta đã thử qua, đây là một món Phù Hạch Tiên Binh thất phẩm trung.

Lôi Ba có vẻ phản ứng không kịp, vịn bàn chậm rãi ngồi xuống, một lúc lâu sau mới cất tiếng thở dài:

- Lão Hắc, ngươi nói chúng ta thật sự nhặt được bảo bối, hơn nữa còn là bảo tàng tuyệt thế hay sao?

- Nói đúng!

- Ha ha ha!

Lôi Ba mừng như điên dại, cười to một trận.

Lão Hắc bèn đem dự định của mình muốn bán món Phù Hạch Tiên Binh này nói cho y nghe, hơn nữa nói rõ, Vũ La đang chế luyện món Phù Hạch Tiên Binh thứ hai.

Sau khi Lôi Ba nghe xong bèn gật đầu:

- Ta cũng đã nghe danh tiếng của Thập Phương thương hành, có thể coi như thương hành nhất lưu. Hơn nữa ngươi có quan hệ, bọn họ có thể giữ bí mật cho chúng ta, chuyện buôn bán của chúng ta cũng sẽ không bị lan truyền quá mức, tránh cho người khác chú ý, rất tốt.

Lão Hắc thấy y đồng ý, lúc này mới lên tiếng nói:

- Vậy chúng ta hãy thương lượng một chút, thu hoạch chia như thế nào.

Ý của Lão Hắc là chia cho Vũ La một phần, hơn nữa phần của Vũ La cũng không thể ít.

Tương lai sớm muộn gì Vũ La cũng biết tác phẩm của mình bán được bao nhiêu tiền, nếu chia không công bằng, đến lúc đó trong lòng Vũ La không vui, e rằng khó lòng nghịch chuyển tình thế. Lão Hắc đã quyết định dựa vào Vũ La, đây chính là kế hoạch của y.

Nghe lời Lão Hắc, Lôi Ba cũng gật đầu:

- Đúng là phải chia cho hắn, có thể phần chúng ta ít một chút, nhưng đây là chuyện về lâu về dài, lợi ích lâu dài vẫn hết sức khổng lồ.

Hai người thương nghị xong xuôi, lúc nay thình lình một chiếc vòng ngọc đen mà Lão Hắc đeo ngang lưng kêu lên leng keng.

Đây là vòng ngọc truyền âm của Tiên, hai vòng ngọc liên lạc với nhau là có thể ghi chép lẫn nhau, có thể trực tiếp trò chuyện cho dù cách xa vài Tinh Vực. Thủ đoạn này Ngũ Phương giới không cách nào tưởng tượng.