Tiên Tuyệt

Chương 725: Chân Long phong vân (Thượng)




Mất hết một ngày Vũ La mới đi tới khu vực trung tâm nhất.

Một mảng mây tía mờ nhạt bao phủ khu vực trung tâm nhất, kim quang ôn hòa dường như lay động theo gió. Xuyên qua màn kim quang mông lung mờ mịt kia. Có thể nhìn thấy bên trong đúng là có một cánh cổng cao lớn hùng vĩ đang đứng sừng sững.

Hắn thở dốc một hơi vẫn phong ấn toàn bộ linh lực trong cơ thể đi bộ tiến vào.

Đi vào màng kim quang kia giống như vừa đi xuyên qua một màn mưa Xuân mờ ảo. Có một loại lực lượng rất nhỏ khó lỏng nhận ra quét qua trên mặt một cái nhưng ngay sau đó biến mất.

Nhưng trong lòng Vũ La lại tỏ ra cảnh giác.

Cơ hồ trong khoảnh khắc hắn tiến vào kim quang kia. Trong lòng bỗng nhiên dâng lên một cảm giác kiêu ngạo: Nỗi kiêu ngạo của kẻ tới gần thiên môn như vậy có cơ hội trở thành đệ nhất tu sĩ phi thăng trong vài ngàn năm qua.

Tâm trạng như vậy vốn là bình thường, nhưng đối với Vũ La mà nói chính là không bình thường.

Hắn vô cùng nhạy cảm lập tức ý thức được: Không ngờ rằng thiên môn này lại có thể ảnh hưởng tới tình cảm con người!

Từ trước tới nay Vũ La chưa bao giờ gặp tình huống như thế. E rằng thủ đoạn này chỉ có Tiên Nhân thượng giới mới có thể làm được, nhưng tại sao Tiên Nhân muốn đạt được hiệu quả như vậy?

Thật ra thì căn bản không cần thủ đoạn này tất cả người tu chân Ngũ Phương giới đều có tâm tư như vậy. Dùng thủ đoạn này không khỏi có chút vẽ rắn thêm chân, khiến cho Vũ La càng thêm nghi ngờ ý nghĩa chân chính sau lưng thiên môn rộng mở này.

Ta mặc kệ ngươi, không để ý tới là xong.

Vũ La mới vừa giơ lên một chân, đang muốn tiếp tục đi về phía trước, bỗng nhiên một thanh âm vang lên từ sau lưng. Nhưng cước bộ Vũ La không bị ngăn cản vẫn kiên định đặt xuống.

Sau đó hắn mới xoay người lại, lông mày giương lên. Hỏi:

- Có chuyện gì?

Xuyên thấu qua màn kim quang nhàn nhạt này nhìn trở lại giống như cách một màn mưa. Người bên ngoài chắp hai tay sau lưng, toàn thân toát ra khí chất cô đơn mà cao ngạo, chậm bước đi tới.

- Ta tên là Ngọc Thanh Ca.

- Ta là đường đệ của Ngọc Cửu Long bị ngươi giết chết.

- Ngươi giết Ngọc Cửu Long rất hay.

Ngọc Thanh Ca đứng đối diện Vũ La mỉm cười chậm rãi nói ba câu.

Vũ La gật đầu. Không bị vẻ cô ngạo lạnh lùng của y cảm nhiễm, vẫn sử dụng nhịp điệu của mình:

- Có lẽ người như Ngọc Cửu Long không làm cho ngươi thích, có phải không?

Trong lúc Ngọc Thanh Ca định lộ ra vẻ mặt “tri kỷ Vũ La bỗng nhiên vỗ đầu một cái làm ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ:

- Ôi ta nói ngược, hẳn là người như ngươi như vậy. Có lẽ không làm cho Ngọc Cửu Long thích mới phải...

Nhất thời vẻ mặt Ngọc Thanh Ca sượng lại, vẻ lạnh lùng cô ngạo mới vừa rồi nhất thời trở thành thần sắc sượng sùng lúng túng.

Y á khẩu nghẹn lời, một lúc lâu sau mới bình phục lại hậm hực nói:

- Con người ngươi ta cũng không thích...

Vũ La phất tay áo không thèm để ý tới y.

- Nói thật nếu ta là ngươi, ta sẽ không tiến vào.

Dường như Ngọc Thanh Ca rất có hảo cảm với chuyện Vũ La giết chết Ngọc Cửu Long, gật đầu khen ngợi:

- Mấy tháng trước còn có lời đồn đãi thủy chung ngươi không thể đột phá cảnh giới Đại Năng, hiện tại đã là Phụng Thiên đỉnh phong rồi, quả nhiên không đơn giản.

Chợt y xoay chuyển giọng điệu:

- Nhưng chỉ còn thời gian sáu tháng, căn bản ngươi không còn kịp nữa.

- Ngươi tới đây rồi đến lúc đó trơ mắt nhìn người khác phi thăng, trong lòng sẽ có mùi vị thế nào? Từ lúc ngươi xuất đạo đến nay ở mọi phương diện, không người nào có thể ngăn được, nhuệ khí mười phần. Ngươi cũng biết nhuệ khí cũng là một loại thực lực, nếu nhuệ khí bị áp chế ở chỗ này e rằng sau này khó lòng gượng dậy được.

Vũ La khẽ mỉm cười, hỏi y:

- Ngươi là cảnh giới gì? Vấn Thiên trung cấp ư?

Sắc mặt Ngọc Thanh Ca có hơi mất tự nhiên, Vũ La nhìn rất chuẩn, rất nhiều thủ đoạn che giấu của y trước mặt Vũ La hoàn toàn vô dụng. Bị một kẻ thấp hơn mình hai cảnh giới lớn nhìn thấu, bất kể là ai cũng không thích thú gì.

- Tuổi còn trẻ, có thể có tu vi như thế cũng thật là rất khá, quả nhiên cổ tộc ẩn thế nhân tài đông đúc.

Lời Vũ La nói ra hết sức già dặn, bề ngoài hắn trẻ hơn Ngọc Thanh Ca quá nhiều như vậy vốn sẽ có chút ít quái dị, nhưng Vũ La nói ra khỏi miệng cực kỳ tự nhiên, ngay cả Ngọc Thanh Ca cũng chỉ hơi ngẩn ra một chút, không cảm thấy có cái gì không ổn.

- Ngọc Cửu Long đã chết, ngươi chính là nhân tuyển cho chức gia chủ đời sau của cổ Ngọc thế gia phải không? Thấy ngươi cũng là người tự biết mình, lại vô cùng tự tin, vậy ngươi có biết tự tin cũng là một loại thực lực, nếu tự tin bị đánh mất ở chỗ này, e rằng sau này khó lòng gượng dậy được.

- Sẽ vô cùng bất lợi với chuyện cạnh tranh chức gia chủ của ngươi sau này.

Vũ La cơ hồ trả lại tất cả lời nói khi nãy lại cho Ngọc Thanh Ca, chuyện này khiến cho Ngọc Thanh Ca vô cùng tức tối, tiện tay rút trong tay áo ra một chiếc quạt bằng ngà voi, chỉ Vũ La:

- Ngươi...

Vũ La gạt cây quạt sang bên:

- Ta tục hay không tục? Ngươi lấy quạt ra làm gì, nóng lắm hay sao, quạt cho ai xem vậy?

Ngọc Thanh Ca trợn mắt há mồm. Vũ La nói lung tung loạn xạ, hoàn toàn không theo đường lối nào cả, khiến cho y nhất thời không thể hạ đài.

- Ngươi, ngươi... Ngươi... Không chịu thừa nhận cũng vô dụng, lần này ngươi nhất định phải thua, hừ!

Ngọc Thanh Ca vung tay áo xoay người rời đi, rốt cục cũng lặng lẽ thu chiếc quạt ngà vào trong tay áo.

Vũ La nhìn theo bóng lưng Ngọc Thanh Ca, lộ ra một nụ cười cổ quái.

Sâu trong Yên sơn giống như mọi người tưởng tượng hay sao, hay là tất cả người trên Tu Chân Giới đều nghĩ như vậy?

Đây là phi thăng, không phải là đánh nhau. Chiến lực cao tới mức nào cũng là vô dụng, cảnh giới không tới, Thiên kiếp không giáng xuống, than thở có ích gì? Có lẽ các tu sĩ của những đại môn phái đã bị Vũ La áp chế bao nhiêu năm qua đang khoái chí trong lòng: Tiểu tử ngươi ngông cuồng đã quen, hiện tại thế nào, phải chăng là trợn tròn mắt? Tu chân là so tu vi cảnh giới với nhau, kẻ nào cuối cùng có thể phi thăng, kẻ đó mới thật sự là người thắng!

Ngọc Lục Hợp mấy ngày qua thu cờ xếp trống, tự nhiên là cũng có suy nghĩ như vậy.

Đợi đến sáu tháng sau, những người này sẽ lớn tiếng cười nhạo Vũ La, không chút lưu tình.

Vũ La không bị Ngọc Thanh Ca ảnh hưởng. Sau khi y tức tối bỏ đi, hắn vẫn không nhanh không chậm, theo tốc độ chậm rãi như trước đi về phía thiên môn.

Tiến về phía trước thêm ngàn trượng, rốt cục Vũ La đã nhìn thấy rõ thiên môn thần bí này.

Quả nhiên là hùng tráng khôi vĩ đến cực độ, cao ba ngàn trượng, rộng bốn trăm trượng, kim quang chói lọi. Mà cảm giác đầu tiên của Vũ La khi nhìn thấy thiên môn này không phải là khiếp sợ, mà là kinh ngạc.

Bởi vì vừa thấy Vũ La đã lập tức phát hiện, hắn không thể nào dùng ngôn ngữ để miêu tả thiên môn này. Hắn nhắm mắt nhớ lại, nhưng phát hiện ra trong thời gian mình nhắm mắt đã hoàn toàn không nhớ được hình dáng thiên môn ra sao. Bất quá chỉ có cảm giác chấn động vẫn còn ăn sâu trong lòng hắn.

Vũ La mở mắt ra một lần nữa, thiên môn vẫn còn trước mắt hắn, chân thật vô cùng.

Lần nữa nhắm mắt lại, lại không thể nhớ ra hình dáng thế nào.

Vũ La thầm hiểu trong lòng, cho dù cuối cùng những tu sĩ hiện tại canh giữ ở thiên môn này có thể rời khỏi, cũng không có cách nào tả lại thiên môn cho hậu bối bọn họ.

Hắn khẽ cau mày nghĩ ngợi một hồi, sau đó tiến tới thêm một quãng nữa, cơ hồ đứng sát với thiên môn. Sau đó nhắm mắt lại, yên lặng cảm thụ dao động linh khí xung quanh.

Sau chừng nửa canh giờ, rốt cục Vũ La chán nản bỏ cuộc, hoàn toàn không thu hoạch được gì.

Hắn cũng đã hoàn toàn hiểu được, thượng giới là thứ mà hiện tại hắn hoàn toàn không thể chạm đến.

Mặc dù Vũ La chiến lực kinh người, có thể nói vô địch Ngũ Phương giới. Mặc dù người người trên thượng giới thấy Huyết Hải Ngọc Sát lệnh đều phải ngoan ngoãn thần phục, nhưng dù sao thượng giới cũng là thượng giới, thủ đoạn trên đó không phải là một tu sĩ hạ giới như hắn có thể tính toán.