Nhưng cũng có người không nhìn rõ, tức giận bất bình ở một bên giận dỗi không nói lời nào.
Lam Thạch tiến lên phía trước nói:
- Đại nhân yên tâm ngài đã nói như vậy tự nhiên chúng ta làm theo. Đợi khi tìm được con Thảo Mộc cổ này các huynh đệ ở bên cạnh vây bắt đừng để cho nó chạy, giúp cho Hồng Lôi huynh đệ thu phục nó.
- Đa tạ!
Vũ La mỉm cười.
Hồng Lôi nhìn mọi người xung quanh, không ngừng hành lễ:
- Đa tạ mọi người tương trợ.
Con Thảo Mộc cổ này chính là cổ trùng hoang dã hiện tại đã không thể thu vào bên trong cơ thể tiến hành nuôi nấng, nhưng thu phục cổ trùng hoang dã làm tọa kỵ vẫn là một trợ lực không kém hùng mạnh.
Hơn nữa sau khi thuần phục, cổ trùng đẻ trứng, chủ nhân có thể trực tiếp thu lấy.
Hiện tại Hồng Lôi chính là Vu Sĩ nhất phẩm, y đang điều khiển cổ trùng nhị phẩm. Nếu chuyến này hành sự êm xuôi, Vũ La ban thưởng cho viên Vu đan trân quý kia khiến cho y có thể bước vào cảnh giới Vương cấp, như vậy chuyện tìm một con cổ trùng nhất phẩm đã trở thành nhiệm vụ thiết yếu.
Thảo Mộc Cổ cực kỳ hiếm thấy, lại là nhất phẩm, thật sự là một lựa chọn rất tốt. Nếu thu phục được con Thảo Mộc cổ này, chờ sau khi nó đẻ trứng, vấn đề cổ trùng của Hồng Lôi sẽ được giải quyết hết sức dễ dàng.
Bên Thảo Hải bộ lạc tự nhiên không có ý kiến gì cho dù là Cương Chuy, Thiểm Điện cũng ngoan ngoãn nghe theo an bài của Vũ La. Đa số người Hải Thiên bộ lạc cũng không có ý kiến, nhưng Vũ La chú ý thấy một tên tu sĩ nhất phẩm lẫn phía sau mọi người, thần sắc trên mặt tỏ ra tức giận bất bình.
Vũ La cũng không thèm để ý: Ta đã đưa ra quyết định, các ngươi phục tùng là được, về phần trong lòng ngươi có chịu hay không... Ngươi căn bản không có tư cách không chịu.
Muốn bắt được con Thảo Mộc cổ này còn phải dựa vào Vũ La hỗ trợ, những người khác căn bản không tìm được Thảo Mộc Cổ kia ở nơi nào. Vũ La đã muốn trợ giúp Hồng Lôi, tự nhiên không còn đắn đo gì nữa, lập tức phóng xuất nguyên hồn, cẩn thận cảm ứng vị trí của Thảo Mộc Cổ kia.
Mọi người đi theo phía sau hắn, tiến về phía trước trong rừng rậm quanh co khúc khuỷu. Mới vừa đi được mấy trăm trượng, con Thảo Mộc cổ kia đã không kiên nhẫn được nữa, nó cũng có một chút thông minh, rõ ràng thấy đám người này đang tới tìm mình.
Tuy rằng nó chính là nhất phẩm, nhưng trong đội ngũ này cho dù đã ẩn giấu đẳng cấp thật sự, vẫn còn vài Vu Sĩ nhất phẩm, nếu bị bao vây chỉ có một con đường chết.
Rầm!
Một tràng tiếng động vang lên loạn xạ, trong rừng có cự thú nào đó húc gãy đại thụ, cướp đường mà chạy.
- Ở nơi đâu, mau đuổi theo!
Đám Vu tộc ùa lên một lượt, giống như một đám dã nhân vây săn, gào thét bao vây cự thú kia lại. Cự thú xông loạn khắp xung quanh tìm đường chạy trốn, nhưng đâu đâu cũng có người chặn đường.
Mắt thấy Thảo Mộc cổ kia đã không còn đường nào có thể trốn thoát, Hồng Lôi rất là hưng phấn, không nhịn được xoa xoa hai tay, toàn thân toát ra tầng tầng dao động Vu lực, hào quang của Vu văn chói sáng.
Y bước tới giữa vòng vây, chuẩn bị động thủ thuần phục con Thảo Mộc cổ này. Tuy nói có mọi người hỗ trợ, nhưng dù sao cũng là một con cổ trùng nhất phẩm, nhất định là một cuộc ác chiến đang đợi chờ Hồng Lôi.
Thảo Mộc Cổ kia tựa hồ hết sức không cam lòng, điên cuồng hét lên một tiếng, chấn động lá cây kêu rào rào, thình lình xông về một phía.
Phía này đã có một tên Vu tộc đứng chặn từ sớm. Lam Thạch thấy Thảo Mộc cổ xông về hướng kia, lập tức thét lớn:
- Cuồng Vũ, ngăn nó lại!
Cuồng vạ hừ lạnh một tiếng, bỗng nhiên thân thể nhích sang bên nhường lối, mặc cho Thảo Mộc Cổ kia từ bên cạnh y dễ dàng chạy ra khỏi vòng vây.
Rào...
Cây cối kêu lên rào rào một trận, Thảo Mộc cổ viễn độn mà đi, ngoài mấy dặm chính là một con sông lớn. Thảo Mộc cổ nhảy ùm xuống sông, chỉ trong thoáng chốc đã không thấy bóng dáng.
Đám Vu tộc trợn mắt há mồm, nhìn Cuồng Vũ chằm chằm, không sao hiểu được vì nguyên nhân gì Cuồng Vũ lại thả cho Thảo Mộc cổ nhất phẩm trân quý chạy đi. Hồng Lôi cũng ngơ ngẩn, vì sao lại như vậy?
Lam Thạch giận dữ, xông lên quát mắng Cuồng Vũ một trận:
- Ngươi đang làm gì đó? Ngươi có biết ngươi vừa làm gì không? Tiểu tử ngươi điên rồi sao?
Cuồng Vũ hừ lạnh một tiếng, liếc nhìn Vũ La ở xa xa một cái, lớn tiếng nói:
- Ta không điên! Thảo Mộc cổ nhất phẩm trân quý vô cùng, vì sao hắn nói một câu, chúng ta lại phải tặng cho Hồng Lôi? Cho dù là tặng cho Hồng Lôi, tại sao chúng ta phải động thủ hỗ trợ? Ta không hiểu chuyện này, ta không muốn!
Vũ La nhìn lại, quả nhiên là tên Vu Sĩ vừa rồi tỏ ra tức giận bất bình. Trong lòng hắn thở dài, thầm nghĩ ngươi đã nhảy ra, vậy cũng chỉ có thể bắt ngươi khai đao rồi.
Đội ngũ này đích xác là hùng mạnh, nhưng người quá nhiều, khó có thể bảo đảm tất cả mọi người đều là một lòng. Vũ La đã sớm cảnh giác trong lòng, đang lo không có cơ hội lập uy thu phục lòng người, Cuồng Vũ nhảy ra vào lúc này, đối với Vũ La mà nói quả thực là vô cùng đúng lúc, phối hợp kín kẽ như áo trời. Giống như hắn đang buồn ngủ, Cuồng Vũ lập tức đem tới một cái gối, còn đắp chăn cho hắn.
Vũ La muốn khai đao giết người, Cuồng Vũ lập tức giơ cổ mình ra ngay dưới đao Vũ La.
Lam Thạch bị Cuồng Vũ chọc giận, tức tối vô cùng:
- Ngươi là tên khốn kiếp, ngươi có biết mình đang nói gì không? Nếu không nhờ có Vũ Đại nhân, ngươi có thể trở thành Vu Sĩ nhất phẩm được sao? Quả là vong ân phụ nghĩa...
Cuồng Vũ không chút khách sáo cắt dứt lời Lam Thạch:
- Ngươi không cần phải nói nữa, hắn giúp chúng ta gia tăng cảnh giới, làm như vậy là vì cái gì? Còn không phải là muốn cho chúng ta bảo vệ hắn sao? Các ngươi cho là hắn có hảo tâm như vậy, vô duyên cớ giúp chúng ta ư? Nói không chừng còn có âm mưu gì đó...!
- Đã từ lâu, Vu Văn sư có địa vị vô cùng cao quý, nhưng bọn họ quên rằng Vu Sĩ chúng ta mới là lực chiến đấu căn bản nhất. Vu Văn sư đúng là hùng mạnh, nhưng nếu như không có Vu Sĩ chúng ta, Vu Văn sư bọn họ cũng không bằng cái rắm!
Lam Thạch tức tối cả người phát run:
- Ngươi... Tên khốn kiếp ngươi muốn chết thật rồi...
Y đang muốn xuất thủ, Cuồng Vũ đã lui về phía sau một bước:
- Lam Thạch Đại nhân, ta không đánh với ngài, ta không ưa tên kia. Ta để cho con Thảo Mộc Cổ kia chạy thoát, cũng là cố tình nhằm vào hắn, không có quan hệ gì tới ngài.
Hồng Lôi giận tím mặt:
- Vong ân phụ nghĩa, vô sỉ cực kỳ! Hôm nay lão tử không dạy dỗ ngươi một trận, làm sao làm người được nữa!
Vu lực trên người Hồng Lôi đã bắn ra, ba đạo Vu văn lóng lánh hào quang gia tăng lực lượng tới cực hạn. Y đang định xông tới, bất ngờ bị một cánh tay âm thầm lặng lẽ kéo lại.
Vũ La đứng ở bên cạnh y, Hồng Lôi lập tức hiểu Vũ Đại nhân có sắp xếp khác, không dám nhiều lời lui qua một bên:
- Đại nhân.
Vũ La nhìn về phía Cổ Mô:
- Cổ Mô, theo bà, Vu Văn sư cần có Vu Sĩ bảo vệ sao?
Cổ Mô cũng bị những lời của Cuồng Vũ làm cho tức cả người phát run, gương mặt già nua âm trầm tưởng chừng như có thể vắt ra nước:
- Thánh Chủ, tiểu tử kia đánh rắm như vậy, ngài không cần để ý tới y! Vu Văn sư cần Vu Sĩ bảo vệ từ bao giờ vậy? Ngươi cảm thấy bây giờ mình là Vu Sĩ nhất phẩm, bản lĩnh lớn lắm phải không? Để lão thân đánh với ngươi, để xem thử là ngươi lợi hại hay là ta hùng mạnh!
Hiện tại trong lòng Cổ Mô, Vũ La chẳng khác nào thần linh. Tiểu tử Cuồng Vũ này chẳng những trực tiếp nhằm vào Thánh Chủ, hơn nữa còn buông lời xằng bậy, đắc tội với cả tầng lớp Vu Văn sư. Cổ Mô là lão Vu Văn sư, làm sao có thể chịu được chuyện này?
Cuồng Vũ vội vàng giải thích:
- Tam Thần Tế, ta không nói ngài, ta muốn nói hắn. Ngài không thấy sao, kể từ khi hắn xuất hiện vẫn tỏ ra ung dung tự tại, chắc chắn chỉ là giả vờ. Tên này chắc chắn là trói gà không chặt, chỉ trông cậy vào chúng ta bảo vệ hắn mà thôi. Ngài đừng quá khách sáo với hắn như vậy...