Cổ Mô có chút cảm động trong lòng. Vu văn sư địa vị cao quý, ai cũng mắt cao hơn trán. Mình đắc tội Vũ La như vậy, nhưng hắn rất khiêm tốn, chủ động lấy lòng mình, chỉ riêng phần khí độ này đã không hổ là Vu Văn sư Thánh cấp.
Cổ Mô lại càng không dám trì hoãn, vội vàng đứng dậy đi theo Lam Thạch.
Thật ra thì Vũ La không có hảo tâm như vậy.
Mấy ngày qua hắn một mực nghiên cứu Vu Văn, nhưng tư liệu Vu Văn mà hắn biết được hầu như không có.
Hắn rất không ưa Cổ Mô, không muốn nhờ tới bà ta. Nhưng nếu so sánh giữa bà và Ca Nguyệt, mặc dù Ca Nguyệt cấp bậc cao hơn nhưng vẫn còn trẻ. Vũ La hiểu rất rõ ràng muốn tìm hiểu một môn kỹ xảo, cần phải tìm người có quá trình từng trải, tích lũy lâu dài.
Cho nên hắn mới phái người đi mời Cổ Mô, hắn là phù sư, chuyện theo đuổi quy tắc lực lượng vượt trên tất cả.
Hắn biết Cổ Mô nhất định sẽ tới, bởi vì Cổ Mô là Vu Văn sư.
Quả nhiên Lam Thạch đi không bao lâu đã quay trở lại:
- Đại nhân, Tam Thần Tế Đại nhân tới.
Cổ Mô bên ngoài hầm cát quỳ sụp xuống nói:
- Cổ Mô ngu xuẩn vô tri, cầu xin Đại nhân chỉ điểm!
Vũ La đã biểu hiện thiện ý trước, làm cho Cổ Mô thấy được hắn vô cùng “rộng lượng”. Tự nhiên Cổ Mô vô cùng sợ hãi, còn chưa gặp Vũ La đã biểu hiện nhún nhường trước.
Sau đó trao đổi cũng rất thuận lợi. Thật ra Vũ La cũng không biết, mình làm bừa như vậy lại coi như phù hợp với truyền thống Tây Vực. Ở nơi này, quan niệm đối với sư thím hết sức mỏng manh. Giữa hai Vu Sĩ với nhau, chỉ cần cả hai bên bằng lòng, hoàn toàn có thể trao đổi kỹ xảo của mình.
Vu Văn sư cũng vậy.
Vũ La vô cùng uyển chuyển nói rằng mình muốn xem điển tịch Vu Văn sư của Cổ Mô. Cổ Mô lập tức cho là Vũ La là muốn tiến hành trao đối kỹ năng, mặc dù không rõ đường đường Vu Văn sư Thánh cấp, vì sao lại coi trọng điển tịch Vu Văn của mình, nhưng bà vẫn rất hưng phấn đem toàn bộ điển tịch Vu Văn của mình ra cho Vũ La.
Vũ La cũng không thể nào không biểu hiện thành ý một phen, cho nên chỉ điểm cho Cổ Mô chút đỉnh. Tuy rằng Vũ La chẳng qua chỉ nói đơn giản mấy câu, nhưng nhờ mấy câu này, Cổ Mô nhất thời thông suốt, được ích lợi không nhỏ, vô cùng cảm tạ Vũ La.
Sau khi Cổ Mô đi rồi, cả ngày Vũ La cũng không ra khỏi hầm, một mực ở bên trong nghiên cứu Vu Văn.
Vũ La cảm thấy may là mình đã tìm tới Cổ Mô. Tuy rằng tính tình lão Vu bà này đáng ghét, nhưng tích lũy Vu Văn lại hết sức bao la. Vũ La chỉ đọc qua một lượt, sau đó ghi lại tất cả những điển tịch này vào trong một ngọc giản. Sau hai lần như vậy, hắn đã có hiểu biết hết sức cụ thể về tổng thể Vu Văn.
Vũ La lại bắt đầu suy nghĩ làm thế nào để dung hợp Vu Văn, linh văn và trận pháp lại với nhau, lúc này cảm thấy như nước chảy thành sông. Rất nhiều nghi vấn lúc trước không hiểu được, lúc này cũng giải quyết dễ dàng.
Một ngày một đêm trôi qua, Vũ La thu hoạch cực kỳ to lớn.
Sáng sớm hôm sau, giọng Hồng Lôi vang lên ngoài động:
- Đại nhân, Ca Nguyệt Đại nhân muốn gặp ngài.
Vũ La kêu một tiếng:
- Mời nàng vào đi.
Ca Nguyệt ở bên ngoài nói một tiếng “Đa tạ Đại nhân”, sau đó lập tức tiến vào. Vũ La cảm giác được rõ ràng, ngoài động trừ Ca Nguyệt cùng Hồng Lôi ra còn có người thứ ba, nhưng chỉ có một mình Ca Nguyệt vào đây, hắn không khỏi nhìn Ca Nguyệt một cái.
Ca Nguyệt thở dài, nói:
- Đại nhân, tình cảnh chúng ta bây giờ không ổn, ta nghĩ ta không nói ngài cũng biết.
Vũ La thản nhiên nói:
- Là tình cảnh của các ngươi không ổn.
Ca Nguyệt vô cùng ảo não, chỉ có thể thừa nhận:
- Ngài nói rất đúng, tình cảnh chúng ta không ổn, Đại nhân ngài... Có thể ra đi bất cứ lúc nào.
Thừa nhận điểm này, tư thái của Ca Nguyệt càng hạ thấp hơn nữa. Lại thêm mấy ngày qua tiếp xúc với Vũ La, đã hiểu phần nào về hắn, Ca Nguyệt nghiến răng một cái, quyết định đánh cuộc một phen:
- Đại nhân, ta muốn van xin ngài hỗ trợ.
Vừa nói, Ca Nguyệt vừa quỳ dưới đất vái lạy.
Vũ La không đỡ nàng dậy, vẫn ngồi bất động như núi.
Tiền kiếp hắn là Nam Hoang Đế Quân cao quý, được người quỳ bái như vậy đã trở thành thói quen, không hề vừa nhìn thấy người quỳ bái mình đã cảm giác không chịu nổi, vội vàng tiến tới đỡ dậy. Tư thái như vậy cũng không phải là ai cũng có được, còn phải xem là người nào.
- Nói thử ta nghe, muốn ta giúp chuyện gì?
Ca Nguyệt kể rõ ràng khốn cảnh hiện tại của Hải Thiên bộ lạc, sau đó cúi đầu vái lạy lần nữa:
- Cầu xin Đại nhân trợ giúp ta!
Vũ La trầm ngâm một chút, hỏi:
- Theo lời nàng nói, e rằng Hải Thiên bộ lạc đã xong rồi, nàng còn miễn cưỡng chống đỡ làm gì nữa? Nàng và Cổ Mô gia nhập bất cứ bộ lạc nào khác, không phải là sẽ được đối xử trọng vọng hay sao?
Ca Nguyệt nghiến răng nghiến lợi nói:
- Mối thù diệt tộc bất cộng đái thiên, Ca Nguyệt tuyệt sẽ không chung sống với cừu nhân dưới gầm trời này, nếu không phải là y chết, chính là ta mất mạng! Quyết không thỏa hiệp!
Vũ La cảm thấy bất ngờ, đi tới Tây Vực mấy ngày qua, hắn cũng đã nhìn ra lòng trung thành ở nơi này khác với Trung Châu. Nơi đây Vu tộc thực tế hơn nhiều, tỷ như trong ái tình, nếu như một người qua đời, mặc dù người kia cũng đau lòng, nhưng sẽ không thủ tiết cả đời giống như những nữ nhân si tình ở Trung Châu, mà chỉ cần gặp phải Vu tộc khác làm cho họ động lòng, lập tức sẽ tiếp tục tình duyên.
Mà đối với bộ lạc của mình, nếu là tồn tại, tự nhiên trung thành hết sức, nhưng nếu như bộ lạc bị hủy diệt, bọn họ cũng đã thành Vu tộc lưu lạc, chỉ cần có bộ lạc khác chiêu dụ cũng sẽ hớn hở gia nhập.
Ca Nguyệt tỏ ra kiên trinh như vậy, ở Tây Vực chắc chắn là cá biệt.
Vũ La không khỏi có chút thưởng thức đối với nàng.
- Nói thử ta nghe, nàng muốn cho ta trợ giúp nàng thế nào?
Ca Nguyệt mừng rỡ:
- Đại nhân ngài đáp ứng rồi sao?
Vũ La còn cần những người này, hơn nữa cũng thấy thưởng thức nữ nhân này, cho nên cũng đáp ứng:
- Ta đáp ứng rồi, nói đi.
- Đa tạ Đại nhân!
Ca Nguyệt Ta nói thật nhanh:
- Ta dẫn Kiêu Ưng đến đây, y chính là Vu Sĩ nhị phẩm, thực lực cường hãn, y là kẻ bị thương nhẹ nhất trong mọi người. Trong thời gian một ngày qua, ta đã cho y dùng Vu đan trân quý nhất để cho y nhanh chóng phục hồi như cũ, hiện tại y đã là một vị Vu Sĩ khỏe mạnh. Ta muốn xin Đại nhân ngài xuất thủ, trợ giúp hắn gia tăng cấp bậc.
Vũ La gật đầu:
- Nói cách khác, nếu Mộc Thác trở lại lần nữa, trong đội ngũ chúng ta sẽ xuất hiện một Vu Sĩ nhất phẩm, khiến cho y bất ngờ chứ gì?
Ca Nguyệt cười tủm tỉm nói:
- Chính là ý này.
Vũ La lắc đầu:
- Không tốt.
Ca Nguyệt vô cùng thất vọng:
- Đại nhân...
- Bất ngờ này quá nhỏ, ánh sáng của nó chỉ như đom đóm, không có ý nghĩa gì nhiều.
Ca Nguyệt sửng sốt:
- Ý của ngài là...
Vũ La sờ sờ cằm, lộ ra một nụ cười quỷ quyệt:
- Nếu Mộc Thác đánh tới lần nữa, tự cho là dẫn tới đại quân nắm chắc sẽ tiêu diệt bọn ta, kết quả lại phát hiện mỗi người trong đội ngũ chúng ta ít nhất cũng tăng lên một cấp, nàng thử nghĩ xem đây là một bất ngờ tới mức nào? Bất ngờ này hẳn cũng giống như bắn pháo hoa, hào quang sáng soi vạn trượng...
Ca Nguyệt vui mừng quá đỗi:
- Như vậy dĩ nhiên là tốt nhất, nhưng ngài..
Vũ La khoát tay:
- Ta đã nói ra như vậy, nhất định có thể làm được.
Ca Nguyệt mừng rỡ không dứt, nhưng rất nhanh lại trở nên buồn bã:
- Thế nhưng trong đội ngũ chúng ta có rất nhiều người bị thương chưa khỏe, không có cách nào chịu đựng khắc họa Vu Văn...
Vũ La tiện tay lấy ra một bình linh đan đưa cho nàng:
- Phát cho mỗi người một viên, ta bảo đảm tới sáng mai, bọn họ sẽ hoàn toàn khỏe lại.
Ca Nguyệt há hốc mồm, mùi thuốc xông vào mũi khiến cho nàng cảm thấy toàn thân thoải mái. Mặc dù những “Vu đan” này nhìn qua không giống như những Vu đan thông thường, nhưng mùi thơm như vậy hẳn là không sai được.
Ca Nguyệt ngơ ngác hồi lâu mới lên tiếng hỏi:
- Đại nhân, không gì ngài không làm được ư, chẳng lẽ ngài còn là Vu đan sư?