Tiên Tuyệt

Chương 662-2: Long Não Thạch Kiều (Trung)




Mạnh Liên Ân tựa hồ có vẻ không muốn nói, nội tâm tranh đấu một lúc lâu, mới chậm rãi nói:

- Vũ huynh, cảm giác này... Cảm giác này lại tới nữa...

Vũ La cau mày:

- Cảm giác gì vậy?

Mạnh Liên Ân lộ ra vẻ rất lưu luyến:

- Vừa phức tạp, yên lặng, quen thuộc, nhưng cũng vừa nguy hiểm, đáng sợ!

Y không khỏi nhìn về phía Cửu Trủng Liên Hoàn:

- Noi đó... Hết sức đáng sợ, các ngươi... Các ngươi đừng đi qua có được hay không? Trong lòng Vũ La lập tức nảy sinh nghi hoặc:

- Không qua... Vậy còn ngươi, ngươi có đi hay không?

Mạnh Liên Ân cười khổ:

- Đã đến nơi này, ta nghi ngờ rằng ta không thể khống chế được chính mình, ta nhất định là phải đi qua đó.

Nói tới đây, dường như có quỷ thần xui khiến, Mạnh Liên Ân thình lình giơ tay ra chỉ vào con đường lát đá dưới chân:

- Chúng là tế phẩm...

Sau đó chỉ vào ngực mình:

- Ta cũng là tế phẩm!

Vũ La thất kinh, bởi vì hắn thấy rất rõ ràng, lúc Mạnh Liên Ân nói ra những lời này, ánh mắt hết sức mê man mờ mịt.

Sau khi y nói xong, ánh mắt khôi phục thanh tĩnh trở lại, bản thân y cũng cảm thấy ngạc nhiên:

- Ta... Ta vừa làm gì vậy?

Vũ La cất tiếng thở dài, biết Mạnh Liên Ân không tránh thoát được, bèn vỗ vỗ vai y:

- Đừng nói gì nữa, đi thôi.

Dường như trong vô minh có thứ gì đó chỉ dẫn, thúc giục Mạnh Liên Ân, thi triển mọi thủ đoạn làm cho y tiến vào Tiên mộ Hoài Sơn hà. Đã đến nơi này, thật sự không tránh thoát được nữa.

Tuy rằng Mạnh Liên Ân do dự, nhưng hai chân y cũng không đừng được, đặt lên con đường dùng Thần Long làm tế phẩm này.

Chuyện khiến cho người ta cảm thấy bất ngờ chính là, ường lát đá thật dài này lại vô cùng yên tĩnh không có gì lạ. Vốn mọi người cũng cảm thấy có gì đó không đúng, cảm thấy cần phải hết sức đề phòng, nhưng đi đến cuối đường vẫn không thấy xảy ra nguy hiểm gì, khiến cho mọi người cảm thấy khó lòng tin được.

Cuối con đường lát đá là một mảng sương mù màu xanh nhạt, trong đó mơ hồ lộ ra vật gì đó, Vũ La cùng Xiêm trưởng lão đồng thời tiến lên.

Màn sương mù màu xanh nhạt khuấy động không theo quy tắc nào cả, hai người mới vừa nhích tới gần, Xiêm trưởng lão đã nhướng mày:

- Ngươi có cảm giác được gì không?

Nguyên hồn Xiêm trưởng lão cực kỳ hùng mạnh, dù sao lão cũng đã đạt tới cấp độ cường giả tối cao của Nhân tộc.

Nhưng Xiêm trưởng lão lại cảm thấy hết sức bất ngờ, dường như Vũ La cũng không yếu hơn mình. Lão vừa định lên tiếng hỏi, Vũ La chợt gật đầu:

- Quả thật như có thứ gì đang chảy trong đó...

Xiêm trưởng lão bất ngờ liếc nhìn Vũ La một cái, chậm rãi nói:

- Không sai.

Những người còn lại cũng đã đi tới, Xiêm trưởng lão nhắc nhở một câu:

- Mọi người cẩn thận.

Sau đó giơ lên cánh tay khô héo như nhánh xương rồng trên sa mạc của lão, hướng về phía trước nhẹ nhàng đẩy tới.

Giống như có một bức tường vô hình từ từ đẩy màn sương mù màu xanh nhạt kia lui về phía sau.

Bỗng nhiên một vệt sáng màu đỏ máu đập vào mắt mọi người.

A...

Mọi người giật mình kinh hãi, Xiêm trưởng lão lại không hề biến sắc, tiếp tục đẩy lui màn sương màu xanh nhạt. Rốt cục sau khi màn sương hoàn toàn thối lui, thì ra cuối con đường lát đá chính là một con sông máu rộng chừng mười trượng.

Nước sông chậm rãi chảy xuôi, cực kỳ yên tĩnh, không thể nghe được tiếng nước chảy chút nào.

Nhưng chính vẻ yên tĩnh này phối hợp với một con sông máu như vậy, càng làm cho người ta cảm thấy rùng mình, lông tóc dựng đứng. Chu Cẩn vô cùng sợ hãi, không khỏi nắm chặt cánh tay Vũ La, nhìn bóng tối xung quanh chăm chú, dường như trong bóng tối có vô số trảo chết chóc đen sì đang chộp về phía bọn họ.

Xiêm trưởng lão chỉ bức lui sương mù màu xanh xung quanh mọi người trong phạm vi trăm trượng, sông máu kia không biết bắt nguồn từ đâu, kết thúc từ đâu, thần bí vô cùng.

Nhưng trên con đường lát đá đối diện sông máu xuất hiện một chiếc cầu đá rộng rãi dày nặng.

Cầu đá có chiều rộng năm trượng, cũng không có lan can, bất quá Ở hai bên có hai gờ đá cao hơn mặt cầu ba thước, rộng một thước.

Hai gờ đá này được chạm khắc hoa văn rong rêu đơn giản.

Trừ chuyện này ra, cả cầu đá hết sức bình phàm, không có chỗ nào là kỳ lạ.

Vũ La cũng đang nhìn chăm chú vào bên dưới cầu đá.

Không gian dưới này là bóng tối. Lúc trước trên quảng trường, có Vân Thượng Niệm Hỏa trên tế đàn chiếu sáng. Sau khi Vân Thượng Niệm Hỏa bị Vũ La thu đi, chỉ còn lại một mảng sáng mờ mờ. Mảng sáng này cũng không biết từ đâu mà đến, chỉ có thể giúp cho người thấy rõ tình huống xung quanh mà thôi, những chi tiết nhỏ rất khó quan sát rõ.

Tự nhiên cũng khó mà thấy được mố cầu, trụ cầu bên dưới.

Vũ La bước tới, nhẹ nhàng điểm ra một cái. Một điểm linh quang từ đầu ngón tay hắn bay ra, giống như một con đom đóm chậm rãi bay xuống dưới cầu.

Sau khi điểm sáng này chiếu sáng gầm cầu, tất cả mọi người đều thất thanh kinh hô:

- A!

Cho dù là Vũ La cũng phải thất thần, ngón tay run lên, khống chế điểm sáng kia lập tức mất đi hiệu lực. Linh quang vừa chui vào sông máu lập tức tắt trong nháy mắt.

Dưới cầu lại rơi vào bóng tối như trước.

Hiên Viên Vấn Kính khó có thể tin nói:

- Phải chăng ta nhìn lầm rồi?

Không có ai trả lời, trong lòng mọi người cũng lấy làm kinh ngạc. Vũ La trầm giọng nói:

- Ngươi không nhìn lầm!

Hắn lại phóng xuất điểm sáng ra một lần nữa, bay xuống dưới gầm cầu. Điểm sáng chiếu khắp không gian, lần này thật sự nhìn rất rõ ràng.

Sông máu này rộng mười trượng, cầu đá này dài mười hai trượng. Nhưng bên dưới chiều dài mười hai trượng của nó có chín trụ cầu rất lớn.

Mà những trụ cầu này không phải là bằng đá, chính là chín đầu lâu rất lớn. Không phải là đầu người, mà là đầu rồng!

Chín đầu rồng khổng lồ chống đỡ cả cây cầu đá này.

Mỗi một xương đầu rồng như vậy dữ tợn vô cùng, dường như chết trong đau đớn.

Đây cũng là chín con Thần Long thật sự.

Mặc dù Vũ La từng nhìn thấy một bộ hài cốt Thần Long ở Đông Thổ, nhưng một lần nhìn thấy tới chín xương đầu rồng như hiện tại, cũng làm cho hắn sợ hết hồn.

Ngay cả Xiêm trưởng lão cũng không nhịn được nuốt nước bọt một cái, định nói gì đó. Nhưng lão lại cảm thấy nói ra lúc này quá mức đả kích tinh thần, cho nên nhịn không nói nữa.

Vũ La bước tới một bước đứng ở đầu cầu, vừa nhìn qua lập tức hiểu ra. Ở khoảng cách Long Não Thạch Kiều chừng trăm trượng có một ngôi mộ màu xanh rất lớn, hai bên cổng vòm bằng đá xanh khổng lồ, mỗi bên có một dãy năm tượng đá hung thú.

Mà cửa đá này là do những tảng đá xanh to chừng một trượng xây thành.

Vũ La nhìn Long Não Thạch Kiều, không nhịn được khẽ cau mày.

Hắn quay đầu lại nhìn mọi người hỏi:

- Các ngươi cảm thấy thế nào?

Những người khác tiến lên, đến chỗ Vũ La đứng chỉ có Xiêm trưởng lão gật đầu, những người khác vẫn tiếp tục đi thẳng về phía trước, mỗi người đều có tu vi bất đồng, tu vi càng thấp, càng phải đến gần cầu đá mới có thể cảm nhận được.

- Chín cái đầu rồng dưới cầu đá này dường như đã chịu lời nguyền, áp chế lực lượng thần linh có huyết mạch Thần Long.

Xiêm trưởng lão nói.

Vũ La gật đầu:

- Thế nhưng trong cơ thể Nhân tộc lại có huyết mạch Long tộc.

Rốt cục Nhân tộc ra đời như thế nào, đến bây giờ cũng không có một giả thuyết nào. Nhưng chuyện giữa Nhân tộc và Long tộc trước đây có muôn vàn liên hệ cũng đã quá rõ ràng.

Nhân tộc cúng bái Long tộc, xem như đồ đằng Thần Thú, mà mỗi lần tới thời khắc mấu chốt, Long tộc cũng giúp Nhân tộc một tay.

Mà Vũ La sau khi trải qua tao ngộ ở Thần Hoang hải, hiểu rõ rằng trong cơ thể Nhân tộc có ẩn chứa huyết mạch Long tộc.

Trong lúc bọn họ nói chuyện, bỗng nhiên Vũ La nhìn thấy trên Long Não Thạch Kiều có hai người đang đứng. Hắn nhớ rõ ràng lúc mình nhìn sang vừa rồi, cầu đá không có gì cả, vì sao chỉ trong thoáng chốc đã có hai người xuất hiện?

Hắn quay đầu lại nhìn Xiêm trưởng lão một cái, sắc mặt của lão cũng có chút khó coi:

- Không phải là trận pháp, tựa hồ là một loại không gian pháp thuật. Pháp thuật này có thể lặng lẽ không tiếng động truyền tống hai con rối tới đây ngay dưới mắt chúng ta, quả nhiên là thủ đoạn của Tiên Nhàn.