Tiên Tuyệt

Chương 649: Cổ Ngọc thế gia (Hạ)




Cốc Mục Thanh mỉm cười, dáng vẻ ngây thơ ít thấy:

- Dường như ngươi nghe kể chuyện hơi nhiều, cho nên muốn bắt chước Quan Công chém Hoa Hùng ư?

Vũ La nhún vai:

- Thời gian như vậy đủ rồi.

Đang nói hơi nước trong ấm nước kia trào ra càng nhiều, mắt thấy đã sắp sôi, hắn cũng vội vã phi thân lên:

- Hỏng bét, nước này sôi nhanh quá, phải đi nhanh, bằng không không thực hiện được lời hứa, ta đây chỉ có thể bêu xấu trước mặt người yêu.

Hắn tông cửa xông ra, phía sau truyền đến tiếng cười trong như chuông bạc của Cốc Mục Thanh.

Cửa chính của Ngũ Trang Quan đang mở rộng, đúng lúc Xiêm trưởng lão đến cửa.

Trên đường hắn đi tới đây, cực kỳ không gây chú ý, không ngờ đi qua bên cạnh những tu sĩ này, không ai phát hiện được sự tồn tại của hắn. Cho dù đã đến cửa, Mạnh Liên Ân liếc mắt nhìn qua lần đầu tiên vẫn có cảm giác trước cửa không có người, thế nhưng lần thứ hai lại phát hiện vị lão nhân này, nhất thời sắc mặt biến đổi.

Sự chú ý của mọi người đều tập trung trên đỉnh đầu, chỉ có Vũ La cảm giác được, địch nhân chân chính ở trên mặt đất.

Mạnh Liên Ân nhìn ra bên ngoài một chút, không riêng gì mình, tu sĩ của những môn phái này, thậm chí rất nhiều người đều là Đại Năng thành danh đã lâu, tất cả đều nhìn lên bầu trời.

Hắn âm thầm than thở, biết ở trên thế giới này chỉ sợ khó có người có thể tranh phong với Vũ La, cũng cảm thấy có chút may mắn, may mắn năm đó ở trong Đông Hồ địa cung, nhất thời tâm tình sáng suốt đứng cùng một chỗ với Vũ La.

- Đại sư, mời vào bên trong.

Đối mặt với đối thủ mà ngay cả Vũ La cũng phải thận trọng đối đãi, Mạnh Liên Ân tuyệt đối không dám thất lễ, khom người nhường đường mời hắn đi vào.

Xiêm trưởng lão có chút bất ngờ:

- Tiểu tử kia bảo ngươi ra nghênh tiếp ư?

Mạnh Liên Ân không vui:

- Tiểu tử kia trong miệng của đại sư là ai? Đại sư tuổi tác cũng không nhỏ rồi, Vũ Đại nhân vẫn một mực đợi, mệnhlệnh cho ta mở rộng cửa chính nghênh tiếp đại sư, chẳng lẽ đại sư không lấy lễ tương báo sao?

Xiêm trưởng lão sửng sốt lập tức cười ha ha:

- Tiểu tử ngươi cũng khá, tuy rằng tu vi kém cỏi nhưng lại rất có cốt khí. Được lắm, ngưu tầm mưu, mã tầm mã, xem ra tên Vũ La này cũng có chút đạo hạnh.

Mạnh Liên Ân hừ một tiếng:

- Mời vào...

- Không cần hắn tiến vào, ta tới rồi, nhanh nhanh nhanh, thời gian của ta rất gấp!

Vũ La cuốn một trận gió lao ra, mắt thấy sẽ đón đầu va chạm với Xiêm trưởng lão, lão đầu lại tỏ ra vô cùng ung dung tự tại, dường như hoàn toàn không phòng bị.

Thế nhưng Vũ La lại đột nhiên nhảy vọt lên, vù một tiếng bay lên trên bầu trời:

- Lão nhân gia, ngươi chờ một chút, ta xử lý tám tên phế vật này trước rồi nói.

Xiêm trưởng lão nhún vai, một bộ dạng không hề gì, dường như căn bản không lo lắng cho những bộ hạ này của mình. Hắn tùy tiện tìm một chiếc ghế đá bên trong Ngũ Trang Quan ngồi xuống:

- Không việc gì, ngươi cứ chậm rãi xử lý, lão nhân gia ta cũng phải nghỉ ngơi.

Hắn ngồi xuống, lập tức nhắm mắt, cả người lập tức không có nửa điểm sinh khí. Mạnh Liên Ân lúc này có một ảo giác, dường như lão nhân này đã hòa hợp một thể với ghế đá kia.

Trên bầu trời, Bát Đại Khôi Tướng nhìn thấy có người nghênh đón, đang định bày ra tư thái của Cổ Ngọc thế gia quát hỏi vài tiếng, người kia lại lộ vẻ vội vàng không dằn nổi:

- Bớt nói nhảm, tới thế nào thì cút về như thế.

Bát Đại Khôi Tướng đột nhiên giận dữ:

- Ngươi biết chúng ta là ai không?

Nói còn chưa xong, lực lượng cuồng bạo trong cơ thể của Vũ La bỗng bạo phát, lần này đây chính là thủ đoạn bạo liệt nhất của hắn. Bách Vạn Nhân Đồ làm chủ phù, Lực Bạt Sơn, Thái Thượng Kiếm Chú, Kỳ Lân Tí làm phụ, Phù Trận Tứ Đại Chinh phát động.

Bát Đại Khôi Tướng vốn mạnh ai nấy kéo theo một chiếc đuôi lửa cực lớn, đuôi lửa vẽ qua bầu trời, phát ra từng trận tiếng sấm kinh người. Tu sĩ phía dưới chính là nhìn thấy tám cái đuôi lửa thanh thế kinh người này mới khiến người người biến sắc.

Mà Phù Trận Tứ Đại Chinh vừa phát, trong phạm vi mấy vạn trượng trên trời đã nổ vang một tiếng thần lôi kinh thiên, lập tức lực lượng cuồng bạo một vòng tiếp một vòng phát động giống như nổ mạnh.

Năng lượng cường hãn đè ép, ở trên độ cao vạn trượng lẩy tốc độ cực nhanh đã hình thành một quả cầu màu trắng nhạt đường kính vượt quá ngàn trượng, đuôi lửa của Bát Đại Khôi Tướng bất luận là thanh âm hay là quy mô đều kém Phù Trận Tứ Đại Chinh quá xa.

Tám đạo hỏa diễm va chạm vào quả cầu cực lớn kia lập tức toàn bộ tắt ngấm, thậm chí không tạo thành chút ảnh hưởng nào đối với quả cầu.

Một cỗ khí tức cường hãn đến cực hạn hung hăng đánh lên người Bát Đại Khôi Tướng.

Bùng!

Tám người thật giống như bị một tòa núi lớn hoành không đánh trúng, ngay cả một tiếng hự cũng không có đã lộn ngược trở về, tốc độ còn nhanh hơn ba phần so với khi bay tới.

- Ta không cần biết các ngươi là ai, các ngươi cũng không đủ tư cách để ta biết.

Vũ La đánh bay Bát Đại Khôi Tướng xong đáp xuống, nhẹ nhàng rơi xuống trước mặt Xiêm trưởng lão.

Lúc này Mạnh Liên Ân mới phát hiện, hai mắt của Xiêm trưởng lão không biết đã mở ra khi nào, từng tia điện quang từ trong hai mắt bắn ra, xoay tán loạn xung quanh Xiêm trưởng lão.

Vũ La thưởng thức bộ Phù Trận Tứ Đại Chinh trong tay, chúng chuyển động theo ý niệm của hắn, phù trận tan rã, bốn đạo Thiên Mệnh Thần Phù luân phiên xuất hiện ở lòng bàn tay.

Năm ngón tay mang theo bốn tấm Thiên Mệnh Thần Phù chuyển động cực nhanh.

Mí mắt của Xiêm trưởng lão hung hăng giật một cái, lại vẫn lắc lắc đầu:

- Còn chưa đủ.

Vũ La mỉm cười, bổn tấm Thiên Mệnh Thần Phù kia biến mất không thấy, cổ tay hắn lại lật, một đạo Thiên Mệnh Thần Phù xinh xắn khác xuất hiện ở trên tay.

Thiên Hạ Đệ Nhất Trấn Phù Thiên Địa Tù Lao.

Xiêm trưởng lão có chút bất ngờ, liếc mắt nhìn Vũ La một cái thật sâu, nhưng vẫn lắc lắc

- Vẫn không đủ.

Vũ La bĩu môi, vươn tay vỗ lên vai của mình.

Một con rùa nhỏ còn buồn ngủ chậm chạp từ trong hư không đi ra, lười biếng ghé trên đầu vai của hắn. Trên mặt của Xiêm trưởng lão giống như bị người ta tát cho một cái.

Vũ La lại vỗ vỗ một vai khác của mình, con rùa nhỏ thứ hai đi ra.

Sắc mặt của Xiêm trưởng lão đại biến, nhìn chằm chằm hắn trong ba nhịp thở mới chậm rãi đứng dậy, đi về phía hắn. Mạnh Liên Ân nhất thời căng thẳng trong lòng, cho rằng sắp nghênh đón một trận đại chiến. Vũ La lại mỉm cười, cho hắn một ánh mắt ra dấu an tâm.

Sau đó, Xiêm trưởng lão cứ như vậy bất động thanh sắc đi qua bên người Vũ La, không nói nửa lời.

Đi tập tễnh ra ngoài cửa chính của Ngũ Trang Quan mới thi triển thần thuật Súc Địa Thành Thốn, trong nháy mắt biến mất không thấy.

- Đây...

Mạnh Liên Ân há hốc mồm:

- Vũ Đại nhân, đây là chuyện gì?

Vũ La mỉm cười:

- Người càng già càng sợ chết.

Nói xong nhanh chóng đi vào.

Ngay từ đầu Mạnh Liên Ân đã tỏ ra ngơ ngác, Vũ La không giải thích thì thôi, giải thích như vậy hắn lại càng không hiểu.

Nhưng Vũ La còn nhớ tới ấm nước kia, vô luận như thế nào hắn cũng là một nam nhân, không muốn đánh mất thế diện ở trước mặt người yêu của mình, xoay người chính là một trận gió, lao trở về viện của mình.

Sắc mặt Mạnh Liên Ân hết sức bất đắc dĩ.

Kỳ thực ý tứ của Xiêm trưởng lão rất rõ ràng: Chỉ bằng vào Phù Trận Tứ Đại Chinh, Vũ La muốn chiến thắng lão là không đủ.

Lại thêm Thiên Hạ Đệ Nhất Trấn Phù Thiên Địa Tù Lao, vẫn không đủ.

Thế nhưng lại thêm một con rùa nhỏ, như vậy đủ rồi.

Kết quả Vũ La lại phóng ra con rùa nhỏ thứ hai, nếu Xiêm trưởng lão còn động thủ, vậy hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

Vì vậy lão nhân gia tỏ ra thẳng thắn, cũng không đánh, quay đầu đi ngay tức khắc. Vũ La căn bản không cần lấy ra thêm gì nữa.

Cốc Mục Thanh đúng lúc kéo ống tay áo lên lộ ra một chiếc cổ tay trắng bóng như ngọc, rót nước sôi từ ấm nước vào trong chén trà.

Lá trà thu thành một luồng ở trong nước nhanh chóng nở ra thân thể của mình, hóa thành từng phiến lá xanh biếc chỉ lớn bằng hạt đậu tương.