Chỉ nghe ầm một tiếng, sóng nước mạnh mẽ vỗ lên bờ sông, toàn bộ bờ sông đều bị lực lượng của hai con sóng nước này đẩy lui về phía sau, toàn bộ dòng sông đen đã rộng gấp đôi!
Trong Minh Đường Cung lại là một mảnh an bình, dường như cũng không bởi vì sự “tạo phản” của Vu lực màu vàng sẫm mà có phản ứng gì. Vô luận là Linh Long trong huyết sắc cự tháp, hay là Phong Thần Bảng cao cao tại thượng đều trấn định tự nhiên.
Có lẽ đối với Cửu Long Thôn Nhật Đại Pháp và Phong Thần Bảng mà nói, đẳng cấp của Vu lực màu vàng sẫm quá thấp, căn bản khó có thể khiến chúng coi trọng.
Nhưng Vũ La biết, Vu lực màu vàng sẫm đã đề thăng một cảnh giới lớn, chí ít trong khoảng thời gian này, Vu lực màu vàng sẫm sẽ không ngăn cản sự đề thăng cảnh giới của mình
Thế nhưng lý giải của hắn đối với Vu lục thực sự có hạn, cũng không biết mình hiện tại rốt cuộc là cảnh giới gì.
Thu công tỉnh lại, Vũ La nhìn Cổ Ngọc Băng Hồn trong tay một chút, ba mươi sáu điểm hàn tinh màu lam đã có ba điểm ảm đạm gần như không nhìn thấy.
Vũ La thầm giật mình: Trọng Tôn Nộ Đạt thật sự đưa tới bảo bối tốt nha, Vu lực màu vàng sẫm đề thăng một cấp không ngờ chỉ tiêu hao ba điểm hàn tinh, xem ra thứ này có thể sử dụng lâu đây.
Hắn vui mừng để Cổ Ngọc Băng Hồn vào trong Thiên Phủ Chi Quốc, sau đó giải phong ấn của mật thất, muốn làm chuẩn bị một phen, sau đó tiếp tục bế quan xung kích cảnh giới Đạo Cảnh Đan Đằng.
Thế nhưng hắn vừa ra khỏi cửa đã được Kiều Hổ báo cho biết: Mạnh Liên Ân đã đợi hắn một ngày rồi.
Vũ La có chút bất ngờ, Mạnh Liên Ân tìm mình có chuyện gì? Chẳng qua đối với chiến hữu đã từng cùng chung hoạn nạn, Vũ La vẫn rất nhân hậu. Hắn chỉnh lại quân áo một chút, bảo Kiều Hổ mời người tới.
Mạnh Liên Ân tới một mình, nhìn thấy Vũ La, trên khuôn mặt vuông vắn lộ vẻ tươi cười, nhưng sau đó lại thở dài, hắn cũng không gạt Vũ La, đem chuyện phát sinh trong Ngũ Trang Quan lần lượt nói ra, sau đó nói:
- Ta hiện tại thực là hưởng vinh quang của Vũ Đại nhân ngươi, nếu không ở trong môn nói không chừng sẽ rất thảm.
Loại chuyện này Vũ La đã thấy nhiều rồi, chỉ không ngờ rằng Ngũ Dong Đạo Cô làm lộ liễu như vậy. Hắn xua tay nói:
- Ngươi cũng là bị ta liên lụy.
Mạnh Liên Ân cũng cười khổ, do dự một chút vẫn nói thẳng:
- À... Biện Tây Lương đã tìm đến Ngũ Trang Quan chúng ta, hắn muốn gặp ngươi.
Vũ La cười khẩy một tiếng:
- Thật là hao hết tâm tư!
Mạnh Liên Ân không dám trực tiếp dẫn người đến, tự mình đi vào Nhược Lô Ngục, Biện Tây Lương một mực chờ trong Yên sơn bên ngoài.
Vũ La nhìn Mạnh Liên Ân một chút:
- Hắn hứa cho Ngũ Trang Quan ích lợi gì?
Mạnh Liên Ân thành thành thật thật nói:
- Hắn không nói với ta, chỉ nói với sư phụ của ta, chuyện dự khuyết Cửu Đại Thiên Môn của Ngũ Trang Quan, hắn nhất định hỗ trợ.
Vũ La vừa ý chính là sự ổn trọng và thành thực của Mạnh Liên Ân, nghe hắn nói xong, suy nghĩ một chút, trong lòng không khỏi hiện lên bóng dáng của khối Cổ Ngọc Băng Hôn kia.
Hắn đã chiếm được một bảo bối của Trường Bạch Sơn, trong lòng không khỏi nổi lên chờ mong đối với La Phù Sơn.
Sáu đại Thiên Môn, chín đại môn phái liên hợp phản đối hắn, trong lòng Vũ La rất rõ ràng, chẳng qua là tranh giành quyền lực. Ớ trong mắt người ngoài, mình chính là một quân cờ quan trọng nhất trong tay Chu Thanh Giang, nhưng bọn họ nào biết rằng, Chu Thanh Giang làm sao có thể sai khiến được mình?
Nếu như là tranh giành quyền lực không thể trộn lẫn nhân tố tình cảm cá nhân, vậy cũng chính là nói tất cả đều có thể thương lượng, chỉ cần La Phù Sơn cũng có đủ “thành ý”.
- Được rồi, ngươi bảo hắn vào đi.
Mạnh Liên Ân thở phào nhẹ nhõm, có chút cảm kích gật gật đầu:
- Ta đây lập tức đi gọi hắn.
Đây là lần đầu tiên Biện Tây Lương gặp Vũ La.
Ấn tượng của Vũ La đối với đệ tử La Phù Sơn cũng không tồi, La Phù Sơn thanh tú, các đệ tử đều có một cỗ ngạo khí, thế nhưng lúc này Biện Tây Lương không dám biểu hiện ra ở trước mặt Vũ La.
Hắn phong trần tuấn lãng, dáng vẻ bất phàm, thái độ vốn hẳn là không kiêu ngạo không xiểm nịnh, thế nhưng đối mặt Vũ La lại vô cùng khiêm tốn. Tuy là tiền bối, nhìn thấy Vũ La lại vẫn chắp tay hành lễ trước:
- Vũ Đại nhân!
Vũ La gật đầu, rất tùy ý đáp lễ:
- Biện trưởng lão.
Biện Tây Lương khác với Mục Tuyền Dương, Vũ La không có giao tình gì với hắn, không đáng để khách khí.
Biện Tây Lương không hiểu Vũ La bằng Mục Tuyền Dương, vòng vòng vo vo tán gẫu với Vũ La, nói toàn là những chuyện lặt vặt, uống xong một chén trà nhỏ Vũ La đã cảm thấy không hài lòng.
- Nếu Biện trưởng lão không có chuyện gì, vậy mời trở về đi, trong Nhược Lô Ngục ta còn có chút sự vụ cần xử lý, không thể phụng bồi. Kiều Hổ, thay ta tiễn khách!
Vũ La đứng dậy chắp tay, không để cho Biện Tây Lương có cơ hội nói, xoay người đi ngay tức khắc.
- Ài...
Biện Tây Lương đang định đuổi theo, Kiều Hổ đã bước ra chặn ở trước mặt hắn, làm một thủ thế:
- Biện trưởng lão, mời!
Kiều Hổ cũng biết chuyện của sáu đại Thiên Môn, đối với Biện Tây Lương cũng không ưa. Biện Tây Lương bất đắc dĩ, nhìn về phía Mạnh Liên Ân xin giúp đỡ. Mạnh Liên Ân biết tính tình của Vũ La, cười khổ nói:
- Trở về trước đã.
Biện Tây Lương cực kỳ buồn bực đi theo Mạnh Liên Ân, dưới sự áp giải của Kiều Hổ đi ra khỏi Nhược Lô Ngục. Đường đường là Đại trưởng lão của La Phù Sơn, đã bao giờ chịu qua cơn giận vô cớ như vậy chứ? Thế nhưng hắn lại không dám phát tác. Chiên tích huy hoàng của Vũ La, đến hiện tại đã không còn ai dám hoài nghi chiến lực của hắn.
- Ài...
Vừa ra khỏi Nhược Lô Ngục, Biện Tây Lương lại thở dài một tiếng.
- Mạnh thiếu hiệp, đây... Đây rốt cuộc là có ý gì?
Mạnh Liên Ân lúc này nói cũng không khách khí:
- Ngươi là tới cầu hòa, cần gì phải bày ra tư thái thanh cao chứ? Đi thẳng vào vấn đề nói rõ ý đồ đến, chịu nhận lỗi không phải là được rồi sao? Nói lan man nhiều như vậy làm gì.
Biện Tây Lương nhớ lại một chút, trong lòng cũng hiểu ra, mình đích thật là bất tri bất giác phạm vào tật xấu thanh cao. Thế nhưng hắn có chút không phục:
- Chỉ là bởi vì ta nói nhiều hai ba câu đã đuổi ta ra sao? Dù sao ta cũng là tiền bối của hắn.
Manh Liên Ân muốn nói nhưng nén nhịn, cảm thấy nói ra dường như hơi ác, nhưng rốt cục cũng không nhịn được:
- Biện trưởng lão, hiện tại không phải là lúc ngươi ỷ mình là tiền bối. Lúc các vị đối địch Vũ La, vì sao không nghĩ tới cảm nhận của hắn? Hiện tại hắn chịu gặp mặt các vị đã là hết sức khoan dung rồi.
Biện Tây Lương á khẩu không trả lời được, cuối cùng thở dài:
- Ài, là ta suy nghĩ không chu toàn, xin Mạnh thiếu hiệp hãy nghĩ giúp biện pháp, dù sao cũng giúp Vũ Đại nhân gặp ta một lần. Ta bảo đảm đi thẳng vào vấn đề, có gì nói đó.
Mạnh Liên Ân quay đầu nhìn Nhược Lô Ngục một chút:
- Chỉ có thể chờ ngày mai rồi.
Mạnh Liên Ân dẫn Biện Tây Lương tới biệt viện Yên sơn ở, khi vào cửa Biện Tây Lương thấy người trông cửa kia có chút quen mắt, nhịn không được chắp tay hỏi một câu:
- Thực là Tào huynh ở Long Hổ Sơn ư?
Tào Long Báo ngược lại rất khiêm tốn:
- Tào Long Báo đã bị Long Hổ Sơn trục xuất khỏi sơn môn, trên đời chỉ có người trông cửa Tào Long Báo, không có Tào Long Báo của Long Hổ Sơn.
Biện Tây Lương yên lặng nhìn Tào Long Báo làm hết phận sự trông coi đại môn của tòa biệt viện này, hồi lâu sau vẫn chưa thích ứng được. Long Hổ sơn mặc dù đã rách nát, thế nhưng Tào Long Báo lại là cường giả đỉnh cấp hàng thật giá thật, không ngờ ở nơi này làm người trông cửa cho người.
Sau chuyện này, điểm ngạo khí cuối cùng trong lòng Biện Tây Lương cũng ngoan ngoãn thu lại.
Manh Liên Ân còn không có tư cách đi gặp mấy người Hướng Cuồng Ngôn, ba đồ đệ của Hướng Cuồng Ngôn đều là nữ hài từ không tiện xuất đầu lộ diện, không thể làm gì khác hơn là Đường Từ Phong đứng ra xã giao một chút.