Biện Tây Lương cũng không làm bộ, cười hiền lành nói:
- Mời dẫn đường.
Ngữ Liễu Đạo Nhân nghe nói Biện Tây Lương tới cũng có chút bất ngờ, suy nghĩ một chút, Ngũ Trang Quan của hắn cũng không có qua lại gì với La Phù Sơn.
Nghĩ không ra ý đồ tới đây của Biện Tây Lương, Ngũ Liễu Đạo Nhân mặc một thân đạo bào màu vàng đỏ chính thức đứng dậy đi ra gặp Biện Tây Lương.
Đệ tử trong quan biết nặng nhẹ, đặc biệt phái người đi vào sâu trong Hoài Sơn Hà lấy nước, pha cho Biện Tây Lương cũng là loại trà Vân Vụ Mao Tiêm cao cấp nhất hái từ sâu trong Yên sơn.
Ngũ Liễu Đạo Nhân mang theo một tiếng cười sang sảng đi vào:
- Biện huynh, cửu ngưỡng đại danh!
Biện Tây Lương nhanh chóng đứng dậy, không có chút dáng vẻ gì của Đại trưởng lão Thiên Môn:
- Ngũ Liễu sư huynh, ta đây ác khách không mời tự đến, đến nhà quấy rầy, vẫn xin thứ tội!
Ngũ Liễu Đạo Nhân trong lòng kỳ quái, người của La Phù Sơn ai nấy đều có ngạo khí, Biện Tây Lương này trước đây cũng gặp qua hai lần, một lần trước không phải là mũi vênh lên trời, đối với bất kỳ ai cũng tỏ ra lạnh nhạt, hôm nay như vậy là làm sao?
Hắn mặt không đổi sắc, mỉm cười liên tục nói không dám, sau khi khôi lại mời Biện Tây Lương ngồi xuống. Hai người uống trà, thưởng thức bánh ngọt của Ngũ Trang Quan tự làm, bánh ngọt này hôm nay chính là do môn hạ Ngũ Dong phụ trách làm ra, Ngũ Dong rốt cuộc triệt để bị biếm vào lãnh cung, mặc dù nàng không cam lòng, nhưng cũng không biết làm thế nào.
Hai lão cáo già trò chuyện trên trời dưới đất hồi lâu, Biện Tây Lương cuối cũng không chịu nổi nói:
- Ngũ Liễu sư huynh, nghe nói trong quý môn có một vị thiếu hiệp tên là Mạnh Liên Ân, ở trong Đông Hồ cũng từng đại triển quyền cước, có việc này không?
Ngũ Liễu Đạo Nhân cau mày liếc mắt nhìn Biện Tây Lương. Người sau sắc mặt như thường, chỉ có trong mắt hiện lên một tia bất an. Ngũ Liễu mơ hồ đã đoán được chuyện gì rồi.
Trong lòng tính toán một chút, Ngũ Liễu Đạo Nhân cười ha hả, phất tay nói với bên ngoài
- Một người đi gọi Mạnh Liên Ân về đây.
Ngoài cửa có đệ tử đáp lời, sau đó vang lên tiếng bước chân đi xa.
Mạnh Liên Ân kỳ quái:
- Tìm ta ư?
- Đúng vậy, sư huynh, mau trở về, chưởng giáo đặc biệt phân phó.
Mạnh Liên Ân gật đầu, từ trên cây liễu nước nhảy xuống, bước nhanh trở về.
Ngũ Liễu Đạo Nhân bảo hắn bái kiến Biện Tây Lương, sau đó ngồi xuống một bên không thèm nói nữa. Biện Tây Lương mặt dày hỏi:
- Nghe nói Mạnh thiếu hiệp quan hệ không tồi với Vũ La Đại nhân?
Cách xưng hô “Mạnh thiếu hiệp” này làm cho Mạnh Liên Ân có chút không quen, hắn có chút sượng sùng gật đầu:
- Đích xác là quen biết.
Biện Tây Lương nhìn hắn chắp tay, kiên trì hỏi:
- Xin Mạnh thiếu hiệp dẫn kiến một chút, Biện mỗ muốn đi gặp mặt Vũ Đại nhân.
Chuyện này ngay cả Mạnh Liên Ân cũng biết được, hắn vội vàng ngẩng nhìn sư tôn. Ngũ Liễu Đạo Nhân lại bưng chén trà lên uống một ngụm không nói gì, ý tứ là tự ngươi làm chủ.
Tính tình của Mạnh Liên Ân cuối cũng là ổn trọng ôn hòa, suy nghĩ một chút, vẫn cảm thấy oan gia nên giải không nên kết, nếu như mình có thể đứng giữa điều đình, hóa giải tràng ân oán này cũng là một chuyện tốt.
- Được rồi, ta dẫn ngươi đi.
- Đa tạ Mạnh thiếu hiệp!
Biện Tây Lương vô cùng vui mừng:
- Ngũ Liễu sư huynh, xin yên tâm, chuyện Ngũ Trang Quan bổ sung vào Cửu Đại Thiên Môn, La Phù Sơn ta nhất định tận lực ủng hộ.
Vũ La đoạt được Cổ Ngọc Băng Hồn liền gác lại tất cả những việc khác, lập tức bế quan.
Từ Đông Hồ địa cung đến Long Hổ Sơn, một đường đánh giết, trong lòng Vũ La có cảm ngộ, tự cảm thấy mình sắp đề thăng lần nữa, thế nhưng hết lần này đến lần khác bị kẹp ở Đan Thành đỉnh phong, cũng chính là Long Đan đỉnh phong của Cửu Long Thôn Nhật Đại Pháp, chỉ kém một bước là sẽ tiến vào cảnh giới Đan Đẳng, nhưng hết lần này đến lần khác kẹt lại ở nơi này không thể đi tới.
Cho dù là hắn dùng Thần Huyết Thạch trợ giúp cũng vẫn không thể đột phá.
Khoảnh khắc khi tay của hắn chạm vào Cổ Ngọc Băng Hồn, hắn bỗng nhiên hiểu ra: Mình không thể đề thăng chính là bị Vu lực màu vàng sẫm liên lụy.
Một thân tu vi của hắn hiện này có ba bộ phận cấu thành: Cửu Long Thôn Nhật Đại Pháp chính là căn bản, Mộc Thần Lực chính là lợi dụng thần lực thảo mộc trong Thiên Phủ Chi Quốc bắt chước mà thành, Vu lực màu vàng sẫm xem như là thu hoạch ngoài ý muốn.
Thế nhưng Vu lực màu vàng sẫm đã tiến vào chiếm cứ Minh Đường Cung, khác với Mộc Thần Lực, Vu lực màu vàng sẫm là một bộ phận tu vi thực sự của hắn.
Cửu Long Thôn Nhật Đại Pháp của hắn tiến bộ thần tốc, thế nhưng lại bị Vu lực màu vàng sẫm ngăn chặn cảnh giới, cho nên mới không cách nào tiếp tục đột phá.
Mà khối Cổ Ngọc Băng Hồn này chính là cơ duyên đột phá của hắn.
Hắn cầm Cổ Ngọc Băng Hồn bế quan, ở trong mật thất khoanh chân ngồi xong, dùng chín đạo linh văn cực lớn phong ấn bốn phía, sau đó hai tay khép lại một điểm, kích phát một cỗ Vu lực màu vàng sẫm rơi lên trên Cổ Ngọc Băng Hồn.
Khối Cổ Ngọc Băng Hồn tam thập lục tinh giống như sống linh hoạt bay lên không trung. Sau đó, hai tay Vũ La tách ra hình thành hình thái cực, khối Cổ Ngọc Băng Hồn kia liền lơ lửng ở trong hai tay.
Tách tách tách...
Từng đạo điện quang cực nhỏ màu vàng sẫm từ hai tay của Vũ La phóng ra tiến vào trong khối Cổ Ngọc Băng Hồn kia, lấy ra từng chút lực Băng Hàn bên trong dung nhập vào trong Vu lực màu vàng sẫm.
Toàn bộ quá trình cực kỳ chậm rãi, nhưng gọn gàng ngăn nắp.
Ở trong Minh Đường Cung của hắn, Vu lực màu vàng sẫm hình thành một dòng sông đen, sóng nước dập dờn, tiếng sấm nổ vang, một vòng xoáy cực lớn hình thành ở trung tâm dòng sông đen.
Trong vòng xoáy, hai tầng ấn ký Băng Chi Tổ Vu chất chồng, Băng Hải U Linh chậm rãi dâng lên, theo chấn động của sóng nước Băng Hải U Linh phiêu động như có như không giống như sống lại.
Từng tia lực Băng Hàn bị Vũ La hút vào trong cơ thể, những lực Băng Hàn này đến từ lực lượng bản nguyên lúc ban sơ, so ra cùng một cấp bậc với Huyền hoàng khí, đối với Vu lực màu vàng sẫm có bố ích rất nhiều, thế nhưng đối với kinh mạch của Vũ La mà nói lại là một gánh nặng cực lớn.
Loại năng lượng này hẳn phải gọi là Băng chi nguyên lực (nguyên lực của băng), từ sau khi chảy trong kinh mạch của Vũ La, thật giống như vô số lưỡi đao sắc bén xẹt qua trong kinh mạch của hắn vô cùng đau nhức. Nếu như không phải thân thể của Vũ La vốn đã cường hãn đến trình độ biến thái, lại thu được năng lực Phục Nguyên, sợ rằng chỉ là tu luyện lần này đã làm cho kinh mạch toàn thân của hắn tốn hại toàn bộ.
Từng tia Băng nguyên lực ở trong thống khổ cực độ của Vũ La hội tụ tới trong Minh Đường Cung, ở trong này, những Băng nguyên lực này biển hiện thành từng đạo ngân ti (chỉ bạc) màu lam. Chúng giống như những con linh xà, ùa vào dòng sông đen do Vu lực màu vàng sẫm hình thành một lượt.
Vu lực màu vàng sẫm vốn mang thuộc tính của cương phong, đã là một loại thuộc tính lực lượng hung tàn cực độ. Băng nguyên lực dung nhập vào trong đó, lực phá hoại của Vu lực màu vàng sẫm nhất định càng thêm đáng sợ.
Những Băng nguyên lực này có khoảng một phần ba dung nhập vào trong Vu lực màu vàng sẫm, còn lại toàn bộ dung nhập vào trong vòng xoáy cực lớn trong dòng sông đen kia.
Sau đó liền thấy từng tia Băng nguyên lực bay lên đều dung nhập vào trong ấn ký của Băng Chi Tổ Vu.
Bất tri bất giác ấn ký kia càng ngày càng ngưng thực...
Toàn bộ quá trình đối với Vũ La mà nói cực kỳ đau đớn. Mặc dù Băng nguyên lực không thể tạo thành thương tổn thực chất đối với kinh mạch, thế nhưng đau đớn phản ánh ở trong thần kinh của Vũ La cũng không ít hơn chút nào.
Vũ La cảm giác thời gian trôi qua quá chậm, dưới sự dày vò đau đớn này thời gian khoảng chừng nửa ngày, Băng Chi Tố Vu phía trên vòng xoáy dòng sông đen đã hoàn toàn biến thành màu lam, quang mang lóng lánh rực rỡ.
Ầm!
Một tiếng nổ lớn phát ra từ dưới đáy dòng sông đen, trên mặt nước lấy vòng xoáy làm điểm bắt đầu, một vết rách nhanh chóng kéo dài về phía hai bên, xuyên qua toàn bộ dòng sông đen, sau đó từ vết rách cực lớn này dấy lên hai con sóng nước hướng về hai bên bờ sông, càng tới gần bờ càng cao lớn.