Tiên Tuyệt

Chương 637-2: Bồi lễ tạ tội (Hạ)




Một tên ngục tốt trẻ tuổi lanh lợi tiến lên rót trà, sau đó ngoan ngoãn lui ra ngoài. Trong Vọng Sơn Các chỉ còn lại hai người Vũ La và Mục Tuyền Dương. Mục Tuyền Dương coi như hiểu biết v`Vũ La, đơn giản không hề vòng vo nói thẳng vào vấn đề:

- Ta đây là để đăng môn tạ tội.

Vũ La hiểu ý mỉm cười, làm cho Mục Tuyền Dương trên mặt có chút nóng lên. Vũ La vội vã xua tay:

- Tiền bối chớ trách.

Mục Tuyền Dương thở dài, mặc dù cảm thấy xấu hổ, thế nhưng tình thế người ta mạnh hơn, vô luận là Trường Bạch Sơn hay là Mục Tuyền Dương hắn, hôm nay đều không có vốn liếng gì để có thể làm giá.

- Chuyện lần này Trường Bạch Sơn chúng ta cũng bị cuốn vào. Cũng tại ta không thể khuyên được chưởng giáo sư huynh. Ài, Vũ Đại nhân có thể nể mặt Mục mỗ không tính toán nữa được không?

Hắn vừa nói vừa lấy lễ vật của chưởng giáo ra đưa lên:

- Đây là của chưởng giáo sư huynh chuẩn bị, chút lễ mọn không đủ thành ý, xin Đại nhân vui lòng nhận cho.

Mục Tuyền Dương thật sự không quen tặng lễ vật cho một vãn bối. Trên thực tế đời này đăng môn tặng lễ xin lỗi, đây cũng là lần đầu tiên của hắn, trước đây thật sự là không có người nào đáng để Cửu Đại Thiên Môn làm như vậy.

Vũ La nhìn khối Cổ Ngọc Băng Hồn lớn bằng nắm tay này, Vu lực màu vàng sẫm trong cơ thế bỗng nhiên nhộn nhạo một chút. Trong Minh Đường Cung, trên dòng sông màu vàng sẫm đã nổi lên từng vòng sóng gợn.

Hắn trầm ngâm một chút, giơ tay đặt lên trên khối Cổ Ngọc Băng Hồn kia.

Trong dòng sông màu vàng sẫm vang lên một tiếng sấm trầm lắng, hình thành một vòng xoáy cực lớn. Trong vòng xoáy, hai tầng ấn ký của Băng Chi Tổ Vu chất chồng chậm rãi hiện lên.

Vũ La lòng có tính toán, khi thu trở lại cũng sảng khoái thu Cổ Ngọc Băng Hồn lại.

- Nếu như tiền bối cũng đã ra mặt, ta sao thể không nể tình?

Vũ La nói:

- Thứ này ta nhận, tiền bối trở về cũng có thể bảo Trọng Tôn Nộ Đạt an tâm, ta không có ý dây dưa. Chẳng qua sau này Trường Bạch Sơn có chuyện gì cũng đừng tới tìm ta, ta cũng không có rộng lượng như vậy.

Trường Bạch Sơn và La Phù Sơn lúc trước đều trung lập, sau đó ngã sang Lâm Tuyệt Phong, hiện tại ngã sang Chung Nam sơn. Trong đó Vũ La nổi lên tác dụng then chốt.

Cho nên hai môn phái này phản bội, thật ra Vũ La cũng không quá tức giận, thế nhưng khẳng định trong lòng khó chịu. Không đi gây phiền phức cho các ngươi đã là rộng lượng rồi, sau này có chuyện gì muốn bảo ta hỗ trợ, đó là chuyện không có khả năng.

Mục Tuyền Dương không suy nghĩ nhiều, Trường Bạch Sơn dù sao cũng là Trường Bạch Sơn, một trong Cửu Đại Thiên Môn, có thể có chuyện gì cần Vũ La ngươi hồ trợ?

Mục Tuyền Dương đạt được mong muốn, vui mừng quá đỗi:

- Đa tạ Vũ Đại nhân!

Mục Tuyền Dương vui mừng trở về, hắn còn không biết Vũ La đã gài lại nước cờ này. Sau này thật sự có chuyện bản thân Trường Bạch Sơn không giải quyết được, hắn lại bán cái mặt già tới tìm Vũ La.

Trường Bạch Sơn trong lòng đã ổn định, nhưng môn phái khác lại không ổn định. Sau khi Mục Tuyền Dương trở về không bao lâu, các môn phái khác cũng đã biết, Vũ La cũng không phải là muốn đuổi tận giết tuyệt.

Tin tức này có thể nói là làm cho bọn họ trong lòng nhẹ nhõm, thế nhưng cũng làm cho bọn họ âm thầm lo lắng: Vũ La đã chịu thiệt thòi lớn, dưới cơn giận dữ ngay cả Trưởng lão hội cũng diệt, Long Hổ Sơn cũng đánh phá rồi, cũng không biết cơn tức giận này đã xả hết chưa? Nếu như chưa xả hết, vậy chí ít còn có một kẻ xui xẻo.

Kẻ xui xẻo này sẽ là ai?

Năm đại Thiên Môn, chín đại môn phái còn lại ai cũng không muốn là mình.

Gần như tất cả mọi người đều nghĩ tới, ai là người cuối cùng nhận được sự tha thứ của Vũ La, người đó chính là kẻ xui xẻo. Vì vậy bọn họ xuất động giống như ong vỡ tổ, mạnh ai nấy đi tìm phương pháp nhờ vả quan hệ, làm sao cũng không thể trở thành “người cuối cùng”.

Lúc này, “tội lớn” diệt Trưởng lão hội của Vũ La tuyệt đối không có ai dám nhắc tới.

Có người không có chuyện ngồi trong nhà, họa từ trên trời tới. Có người phẩm chất tốt, không có chuyện ngồi trong nhà, phúc từ trên trời tới.

Nói tỷ dụ như Mạnh Liên Ân.

Ngũ Dong Sư Cô gần đây bị đả kích chưa gượng dậy nổi, những môn nhân trước đây ân cần với nàng cũng đều tránh nàng như tránh ôn dịch.

Nhất mạch của Quan chủ Ngũ Liễu Đạo Nhân nở mày nở mặt, tư thế bước đi của cả đám đều không giống bình thường, ưỡn ngực ngẩng đầu, cái mông nhếch lên hận không thể nhảy nhót trong môn giống như gà trống.

Tất cả sư đệ, sư thúc đều tán tụng Mạnh Liên Ân lên tận mây xanh, hắn hiện tại một ngày ba bữa đều có người chuyện môn chạy đến thành trì cách mấy trăm dặm chọn tửu lâu tốt nhất, đầu bếp tốt nhất, làm thức ăn tại chỗ, sau đó mang về với tốc độ nhanh nhất.

Những sư muội có chút nhan sắc đều có chút ý tứ với hắn, trong thời gian ba ngày ngắn ngủi, đã thu được mười một bộ xiêm y, cộng thêm sáu cái hà bao, bảy chiếc đai lưng, bốn đôi giày vải của các sư muội tự tay làm.

Tối hôm qua không ngờ có ba vị sư muội mang nước rửa chân tới cho hắn.

Ba nàng bất ngờ chạm trán ở trong phòng của hắn, xấu hổ vô cùng. Mạnh Liên Ân đời này chưa từng hưởng qua đãi ngộ như vậy, vội vàng bỏ chạy trối chết.

Tuy nói những ngày gần đây sống thoải mái có chút quá phận, thế nhưng Mạnh Liên Ân lại luôn cảm giác có chút hoảng hốt. Lẽ ra đến tu vi như hắn, cho dù là không ngủ cũng sẽ không có gì không ổn. Thế nhưng mấy ngày gần đây hắn lại nảy sinh triệu chứng khác thường, giống như nắm mơ giữa ban ngày, trước mắt thường hiện lên một hình ảnh mê ảo.

Sau vài lần, hắn liền biết mình có chút không ổn rồi.

Suy nghĩ một chút, hắn ở trong Đông Hồ địa cung có tiếp xúc nhiều với những cổ trùng kịch độc kia, chỉ sợ là có chút không ổn, rất có khả năng đã trúng độc rồi.

Thế nhưng bản thân hắn nội thị mấy lần lại không có phát hiện gì.

Trong lòng hắn mặc dù hồ nghi, nhưng cũng không thể làm gì khác hơn là tạm thời áp chế sự lo lắng này xuống. Hắn biết, một khi mình nói ra, những sư thúc, sư huynh đệ trong môn đang lo không có cớ nịnh bợ mình, khẳng định sẽ như ong vỡ tổ kéo đến ân cần hỏi thăm, chỉ phiền phức thôi cũng có thể làm chết hắn.

Hắn muốn tìm một cơ hội đi thỉnh giáo Vũ La một chút, để hắn giúp mình xem thử, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.

Chuyện này dày vò hắn mấy ngày nay tâm phiền ý loạn, nói tới cũng kỳ quái, chỉ có ngồi ở bên bờ Hoài Sơn Hà, nhìn nước sông cuồn cuộn hắn mới có thể bình tĩnh lại.

Đây cũng là chỗ không giống với sư huynh đệ khác của Mạnh Liên Ân.

Hoài Sơn Hà chính là bãi luyện binh của Ngũ Trang Quan, đệ tử của Ngũ Trang Quan có ba phần đều tốn hại ở trong Hoài Sơn Hà. Nơi này có thể nói là nơi chôn xương của đệ tử Ngũ Trang Quan, đệ tử khác đối với nơi này không có chút tình cảm nào, chỉ có khi bất đắc dĩ nhận được mệnh lệnh chặn hung thú trong Hoài Sơn Hà lại mới có thể tới nơi này.

Chỉ có Mạnh Liên Ân cực kỳ có cảm tình với Hoài Sơn Hà, có thể nói rằng không có Hoài Sơn Hà sẽ không có Ngũ Trang Quan. Trước đây luận điệu này đã mang đến không ít ánh mắt đối địch, chỉ có sư tôn của hắn Ngũ Liễu Đạo Nhân âm thầm gật đầu.

Hôm nay, bầu trời Hoài Sơn Hà đã lóe lên một đạo độn quang sáng rực, giống như sao băng xẹt qua trên đỉnh đầu Mạnh Liên Ân, rơi xuống trong Ngũ Trang Quan.

Mạnh Liên Ân ngồi dưới một gốc cây liễu lớn, ngay cả đầu cũng không ngẩng lên một chút.

Độn quang kia đã đến trước cửa Ngũ Trang Quan vừa chuyển hóa thành một nam tử trung niên trang phục chỉnh tề, lưng đeo minh ngọc, khí độ bất phàm.

Hai tên đệ tử gác cửa của Ngũ Trang Quan không dám chậm trễ, cùng bước lên phía trước hỏi:

- Xin hỏi tôn tính đại danh của tiền bối, tới Ngũ Trang Quan chúng ta có gì chỉ giáo? Người kia hơi chắp tay:

- Tại hạ La Phù Biện Tây Lương, cầu kiến Ngũ Liễu Quan chủ.

Biện Tây Lương chính là Đại trưởng lão của La Phù, đại danh đỉnh đỉnh, thân phận không phải chuyện đùa, hai gã đệ tử không dám chậm trễ, vội vàng nói:

- Đợi ta lập tức đi bẩm báo Quan chủ, mời tiền bối vào quan uống trà...