Tuyết rơi đã che lấp hoa văn chạm khắc trên rường cột của sơn môn, chỉ có thể nhìn thấy một đám hình vuông, hình tháp, hình trụ... Liên miên không dứt.
Dường như cảm thụ được hàn ý, mỗi một nếp nhăn trên mặt của Trọng Tôn Nộ Đạt đều nhanh chóng co rút lại, làm cho khuôn mặt hắn càng thêm gầy gò.
- Ài...
Hắn thở dài một tiếng, thản nhiên nói:
- Sư đệ, ngươi tới rồi sao?
Trên bậc thang hơi nghiêng của đại điện, một người không biết đã đứng đó từ khi nào, là sư đệ Mục Tuyền Dương của Trọng Tôn Nộ Đạt.
Khi Trọng Tôn Nộ Đạt muốn liên thủ với Long Hổ Sơn, Mục Tuyền Dương đã từng cực lực khuyên can, kết quả là Mục Tuyền Dương bị “biếm vào lãnh cung”, đã hơn mười ngày chưa gặp qua chưởng môn sư huynh Trọng Tôn Nộ Đạt.
Lần này là Trọng Tôn Nộ Đạt chủ động mời hắn tới.
Mục Tuyền Dương thản nhiên nói:
- Trương Thiên Tuyệt thật sự bại rồi?
Trọng Tôn Nộ Đạt cười khổ:
- Đâu chỉ thất bại, Trương Thiên Tuyệt cùng với chín đại Thần Tướng không một ai sống sót, đệ tử Long Hổ sơn thiệt hại hơn ba phần, có người nói đây còn là vì tiểu tử kia khi lên núi trong lòng vẫn còn thiện niệm, chưa từng đuổi tận giết tuyệt, bằng không chỉ sợ Long Hổ Sơn chó gà không tha...
Mục Tuyền Dương mặc dù có lòng tin đối với Vũ La, nhưng cũng không ngờ rằng kết quả không ngờ kinh người như vậy. Hắn khe khẽ thở dài:
- Quả nhiên, trong thời gian này chiến lực của hắn lại đề thăng không ít.
Mục Tuyền Dương nhìn Trọng Tôn Nộ Đạt, sư huynh gọi mình tới, trong lời ngoài lời đều có ý tứ chịu thua, hắn cũng không muốn tính toán chuyện lúc trước, đi tới sóng vai cùng đúng với Trọng Tôn Nộ Đạt. Trước mắt chính là sơn môn của Trường Bạch Sơn, chí ít vào lúc này lập trường của hai người là nhất trí.
- Sư huynh tìm ta tới có sai phái gì?
Trọng Tôn Nộ Đạt đắn đo một chút:
- Lẽ ra tiểu tử kia không đến mức đuổi tận giết tuyệt sáu đại Thiên Môn, như vậy gây thù hằn rất nhiều. Thế nhưng tiểu tử này dám hạ độc thủ giết sư đồ Trịnh Tinh Hồn, dám một mình giết chết Lâm Tuyệt Phong, dám thâm nhập Nam Hoang chém giết Quỷ Lệ Danh, dám hủy Long Hổ Sơn, ai biết hắn có thể đầu óc nóng lên tìm tới chúng ta gây phiền phức hay không?
Mục Tuyền Dương trong lòng thầm nói ngươi còn không biết Vũ La, hắn làm việc nhìn như lỗ mãng, nhưng trên thực tế bản thân hắn đều có nắm chắc tuyệt đối.
Nhưng hiện tại hắn sẽ không nói với Trọng Tôn Nộ Đạt.
- Ta nghĩ, sư đệ ngươi với Vũ La coi như là có chút giao tình, không bằng ngươi đi Yên sơn một chuyến, làm quan hệ hòa hoãn một chút, cứ nói chúng ta cũng là bị Trương Thiên Tuyệt hiếp bức.
Mục Tuyền Dương da mặt giật giật, không nhanh không chậm nói:
- Nói như vậy, người ta có thể tin sao?
Trọng Tôn Nộ Đạt cũng rất hiểu điểm này, xua tay nói:
- Không cần biết mượn cớ gì, chủ yếu là thái độ của chúng ta.
Mục Tuyền Dương gật đầu:
- Được, ta đi.
Trọng Tôn Nộ Đạt nói:
- Ngươi chờ một chút, ta chuẩn bị một ít lễ vật, ngươi mang đi biểu đạt thành ý.
Trên thực tế lễ vật có giá trị nhất của Trường Bạch Sơn chính là các loại dược liệu trân quý sinh ra trong băng thiên tuyết địa. Sâm Trường Bạch Sơn chính là dược liệu cực phẩm nổi danh cùng Thiên Sơn Tuyết Liên.
Thế nhưng Trọng Tôn Nộ Đạt cũng biết Vũ La ở Đông Thổ thu được không ít bảo bối, khẳng định sẽ không để ý những dược liệu này, chuẩn bị lễ vật thực sự mất một phen tâm huyết.
Hắn lục tìm trong thời gian rất lâu trong bảo khố của Trường Bạch Sơn, vẫn cảm thấy không hài lòng.
Tuy nói hắn có bảy thành nắm chắc Vũ La sẽ không đuổi tận giết tuyệt với năm đại Thiên Môn khác, thế nhưng không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất. Ngẫm lại một mình Vũ La đã giết chết Trương Thiên Tuyệt và chín đại Thần Tướng, Trọng Tôn Nộ Đạt lại cảm thấy sống lưng lạnh buốt, dường như thần kiếm của Vũ La sắp sửa chém xuống.
Hắn thầm nói trong lòng, xem ra lần này phải bỏ vốn gốc rồi.
Chỉ là rốt cuộc lễ vật gì mới có thể làm cho Vũ La động tâm đây? Hắn quan sát chung quanh trong bảo khố, cuối cùng ánh mắt rơi vào một loạt ô trống trên tường đá.
Một loạt ô trống này chính là được tạc trực tiếp ở trên tường đá, tổng cộng có bảy ô, nhưng chỉ có ba ô bên trong có vật. Ánh mắt của Trọng Tôn Nộ Đạt lần lượt đảo qua.
Hai vật trước, vật thứ nhất chính là một đạo Thiên Mệnh Thần Phù nhị phẩm. Đây là vật áp đáy hòm của Trọng Tôn Nộ Đạt, chuẩn bị lưu cho đệ tử quan môn của mình. Mấy tên đệ tử hiện tại của hắn, khi thu nhận môn hạ đều cảm thấy tư chất, nhân phẩm chính là lựa chọn tốt nhất, thế nhưng thời gian gần gũi sau đó đều cảm thấy không được hài lòng, không định truyền y bát xuống.
Món thứ hai chính là một món Thần khí siêu việt pháp bảo nhất phẩm thượng.
Hai món này chỉ sợ đều khó có thể đả động Vũ La.
Hắn không thể làm gì khác hơn là nhìn món thứ ba. Vật ở trong ô vuông này vừa nhìn còn tưởng rằng chính là một khối Ngọc Tủy bình thường, thế nhưng nhìn kỹ liền có thể phát hiện, ở sâu trong khối Ngọc Tủy này ẩn giấu điểm điểm hàn tinh.
Hàn tinh ở sâu trong Ngọc Tủy chừng nửa tấc, chi chít dày đặc, ít nhất cũng có hơn ba mươi điểm, tản ra một loại hàn quang làm cho người ta cảm thấy lạnh giá toàn thân.
Nếu như có người của Bắc Thú quân ở đây, nhất định có thể nhận ra đây là Cổ Ngọc Băng Hồn mà ngay cả Bắc Cương quanh năm giá lạnh cũng cực kỳ khó có được. Có người nói loại vật này sinh ra khi Ngũ Phương giới mở ra, bên trong phong tồn năng lượng thuộc tính Băng tinh thuần nhất của toàn bộ Ngũ Phương giới.
Nói như vậy, trong Cổ Ngọc phong tồn càng nhiều “Hàn tinh” thì đẳng cấp của Cổ Ngọc Băng Hồn càng cao. Cho dù là trong Bắc Thú quân, khối Cổ Ngọc Băng Hồn trân quý nhất đã từng phát hiện cũng chỉ có mười sáu điểm hàn tinh, mà một khối của Trường Bạch Sơn cất giấu này không ngờ có hơn ba mươi điểm hàn tinh.
Trọng Tôn Nộ Đạt có chút đau lòng gỡ khối Cổ Ngọc Băng Hồn kia xuống, bảo vật này rất kỳ lạ, bên trong phong ấn năng lượng thuộc tính Băng tinh thuần nhất của toàn bộ Ngũ Phương giới, thế nhưng cầm trong tay lại cảm thấy mười phần ấm áp, không cảm thấy một chút rét lạnh.
- Cổ Ngọc Băng Hồn ba mươi sáu tỉnh.
Trọng Tôn Nộ Đạt lòng đau giống như tôn tử chết:
- Ài, cũng chỉ có ngươi rồi.
Toàn bộ Trung Châu, năm đại Thiên Môn, chín đại môn phái đều đang cân nhắc chuyện sửa chữa quan hệ với Vũ La.
Trọng Tôn Nộ Đạt đưa ra Cổ Ngọc Băng Hồn ba mươi sáu tinh, mặc dù cảm thấy đau lòng vô cùng, thế nhưng tốt xấu gì cũng có phương pháp. Mục Tuyền Dương có giao tình năm đó cùng Vũ La thâm nhập Bắc Cương.
Mà môn phái khác lại không có phương pháp này, muốn sửa chữa quan hệ lại không biết làm như thế nào mới phải. Bọn họ đã chuẩn bị rất nhiều lễ vật lại không tặng được, trong lòng buồn khổ càng nhiều hơn so với Trọng Tôn Nộ Đạt.
Mà lúc này, người của Cảnh Dương cung đã đem tin tức Vũ La có thể khắc chế ma đầu kia truyền ra khắp thiên hạ, năm đại Thiên Môn và chín đại môn phái lập tức trợn mắt há mồm.
Ma đầu kia rốt cuộc lợi hại tới mức nào, trong lòng bọn họ biết rất rõ ràng, nếu thực sự khi đại nạn lâm đầu Vũ La không chịu vươn tay cứu viện, đến lúc đó chỉ sợ hối hận cũng không kịp rồi.
Vì vậy một đám cường giả đỉnh cấp của Trung Châu, trên mặt biển hiện sự bình tĩnh thản nhiên, nhưng sau lưng lại vội vàng tìm kiếm các phương pháp tặng lễ cho Vũ La.
Khi bọn họ vội đến gà bay chó sủa, bốn người Vũ La lại vừa mới trở về Yên sơn. Trước khi vào núi, hắn bỗng nhiên nhớ ra điều gì, đặc biệt vòng một vòng, đi tới một tòa thành trì lớn nhất phụ cận Yên sơn.
Lúc này đã là nửa đêm, cửa thành đã đóng, điều này đương nhiên không ngăn được hắn. Thế nhưng tửu quán, quán ăn đều đã đóng cửa, Vũ La phóng nguyên hồn ra tìm kiếm xung quanh một phen, theo hương rượu đậm nhất trong thành lao thẳng tới một tửu lâu. Sau đó từ trong hầm ngầm trong hậu viện nơi lão bản ở lấy đi chín vò rượu lâu năm thuần mỹ nhất, bỏ lại một ít Ngọc Tủy coi như tiền rượu, bay lên trở về Yên sơn.