Cốc Mục Thanh là ai, chính là con của Cốc Thương. Cốc Thương chính là Khách Khanh chung của cả Cửu Đại Thiên Môn.
Cho dù là Long Hổ Sơn, bất kể có lễ hội gì cũng phải mới Cốc Thương tới làm khách, nếu Trương Thiên Tuyệt thật sự đã bắt Cốc Mục Thanh, sau này bọn họ còn mặt mũi nào nhìn Cốc Thương được nữa?
Giọng Trương Thiên Tuyệt lại vang lên lần nữa:
- Ngu xuẩn, bản tọa há làm ra loại chuyện thế này...
Vũ La thở phào nhẹ nhõm, xem ra mặc dù Trương Thiên Tuyệt có lòng làm như vậy, nhưng còn chưa kịp hành động.
Người Long Hổ Sơn lập tức vang lên một trận chỉ trích, thóa mạ Vũ La ngậm máu phun người, không phải là hành vi của người quân tử.
Vũ La không để ý tới người Long Hổ Sơn chỉ trích, chỉ liếc nhìn quanh. Trong Cửu Đại Thần Đàn, khí Huyền Hoàng càng ngày càng nồng đậm, Thần Tướng sắp sửa thức tỉnh. Thần kiếm Thiên Tinh trong tay Vũ La thình lình vang lên một tiếng keng trong trẻo.
Thần kiếm tự kêu, chiến ý hừng hực!
Hắn khẽ vuốt thần kiếm, nở một nụ cười tri âm, sau đó nhìn về phía Trương Thiên Tuyệt, hỏi lại lần nữa:
- Trương Thiên Tuyệt, lão có dám đánh một trận chăng?
Thần kiếm chỉ ra xa, một cỗ khí thế phóng vút lên cao. Bầu trời Long Hổ Sơn giăng đầy khí Huyền Hoàng, vốn là phong tỏa cả chân trời. Nhưng cỗ sát khí này xông lên, nhất thời đâm toạc một lỗ hổng trên bầu trời.
Ánh mặt trời sáng rỡ từ lỗ hổng chiếu xuống, phủ lên trên người Vũ La, khiến cho hắn nhìn thấy hào quang vạn trượng, hùng vĩ vô cùng.
Sát khí như nước thủy triều, Vũ La thật sự tâm động sát niệm. Chiến ý hừng hực trong lòng, thông qua thần kiếm Thiên Tinh phóng xuất ra từng đợt từng đợt.
Từng ngọn sơn phong xanh biếc như ngọc bị sát ý của hắn quét qua, giống như một con dao cạo cạo qua một lượt, chẳng những tất cả cổ mộc ngàn năm, lão đằng vạn năm sinh trưởng trên núi đều tan nát, ngay cả lớp đất bề mặt cũng bị bóc ra, nham thạch bên dưới cũng bị hớt đi một lớp, trở thành phấn vụn.
Cả tiền sơn Long Hổ Sơn nháy mắt từ màu xanh biếc hóa thành một mảng đen nhánh, dường như linh khí cũng tan đi hết sạch.
Trong Long Hổ Sơn, tất cả mọi người đều cảm nhận được sát ý này, có ý nghĩa rằng sau lưng sát ý chính là lực lượng hùng mạnh.
Sát ý đợt sau cao hơn đợt trước, tất cả môn nhân Long Hổ Sơn bất kể già trẻ đều thầm cất tiếng thở dài: Chẳng trách chưởng môn muốn sử dụng Cửu Đại Thần Tướng, nếu không như vậy, còn ai có thể chiến thắng sát thần này?
Tuy rằng như vậy, nhưng mỗi môn nhân Long Hổ Sơn cũng có lòng tin tuyệt đối vào Cửu Đại Thần Tướng của bản môn. Bất kể thế nào Vũ La cũng không thể chiến thắng Cửu Đại Thần Tướng cùng chưởng môn liên thủ, Vũ La chỉ có một con đường chiến bại bỏ mình.
Vũ La lăng không đâm ra một kiếm, thần kiếm phản xạ ánh mặt trời, khiến cho người ngoài cảm thấy hoa mắt. Một cỗ lực lượng vô hình xuyên qua bầu trời Long Hổ Sơn, nhưng lại lặng lẽ không tiếng động tiêu tan trong vô hình. Mọi người Long Hổ Sơn còn đang cảm thấy kỳ quái, thình lình một tiếng ầm vang thật lớn từ một nơi ở hậu sơn Long Hổ sơn vang lên.
Cá đệ tử Long Hổ Sơn vội vàng bay lên không xem xét, chỉ thấy một mảng cung điện kéo dài liên miên bất tuyệt trên một ngọn núi giống như bị một bàn tay khổng lồ giày vò, bóp cho nát bấy.
- Đó là chỗ ở của chưởng môn Đại nhân!
Vũ La cao giọng kêu to:
- Trương Thiên Tuyệt, ta giết đệ tử lão, phá sơn môn lão, hủy nhà lão, chẳng lẽ lão vẫn có thể nhẫn nhịn được sao, vì sao không xuất kiếm đánh một trận cùng ta?
Từ khi Vũ La tiến vào Long Hổ Sơn, ép người từng bước, dần dần đưa Trương Thiên Tuyệt vào tuyệt lộ.
Thật ra trong lòng Vũ La hiểu rất rõ ràng, trước khi Cửu Đại Thần Tướng thức tỉnh, bất kể thế nào Trương Thiên Tuyệt cũng sẽ không động thủ với mình.
Đã như vậy, cứ việc khi hiếp lão một phen, tối thiểu cũng trút được lửa giận trong lòng. Từ khi Thiên Môn diễn võ bắt đầu, Trương Thiên Tuyệt đã làm khó mình khắp nơi, hiện tại Vũ La có cơ hội đá cho lão vài cước, tự nhiên sẽ không khách sáo.
Đệ tử Long Hổ Sơn giận tím mặt:
- Vũ La, ngươi đừng vội lớn lối, Cửu Đại Thần Tướng sẽ thức tỉnh rất nhanh, đến lúc đó sẽ là lúc ngươi phải chết!
Cửu Đại Thần Đàn che chở Cửu Đại Thần Tướng, cho dù Vũ La muốn công kích Cửu Đại Thần Tướng trước cũng không được.
Không riêng các đệ tử Long Hổ Sơn nghĩ vậy, Trương Thiên Tuyệt cũng nhận định như vậy. Lão vẫn chịu đựng, đợi chờ khoảnh khắc Cửu Đại Thần Tướng thức tỉnh, đến lúc đó, nhất định chém giết Vũ La thẳng tay, trút giận trong lòng.
Ầm!
Thần đàn chính giữa của năm thần đàn ở tiền sơn thình lình bạo phát một tiếng nổ đinh tai nhức óc, giống như tiếng trống trận từ thời viễn cổ, hùng hồn hoành tráng, vượt qua tiếng sấm trên chín tầng trời.
Chúng đệ tử Long Hổ Sơn lộ vẻ vui mừng, cùng nhau lạy tạ ông trời:
- Tổ sư che chở, Thần Tướng giáng thế, Long Hổ thiên uy, quét ngang Lục Hợp!
Một đạo khí Huyền Hoàng hóa thành một con Thần Long ngũ trảo bay lên trời, gầm thét bay lượn vòng quanh thần đàn. Trong thần đàn, có một chiếc kén từ từ mở ra, Thần Tướng khổng lồ thân cao tám trượng sải bước ra ngoài.
Trên bầu trời, khí Huyền Hoàng biến thành Thần Long giáng xuống, tia sáng chợt lóe, hóa thành một ấn ký hình rồng, ẩn vào mi tâm Thần Tướng.
Thần Tướng kia nhắm chặt hai mắt, mãi đến lúc này mới bừng mở. Hai ngọn lửa vàng rực từ trong hai mắt Thần Tướng phun ra, dài chừng nửa trượng.
Theo vị Thần Tướng thứ nhất giáng thế, tám thần đàn còn lại cũng đã phát sinh biến hóa. Tiếng sấm vang rền, thần long ngạo thiên, tám vị Thần Tướng liên tiếp đi ra.
- Vũ La, chịu chết đi.
Giọng Trương Thiên Tuyệt hết sức bình tĩnh, tựa hồ là đang nói một chuyện bé nhỏ không đáng ké, nhưng biểu hiện lòng tự tin hết sức hùng mạnh của lão. Cửu Đại Thần Tướng đã thức tỉnh, trên cõi đời này không có thứ gì có thể uy hiếp được lão nữa. Bất kể là Vũ La hay Chu Thanh Giang, chỉ cần Trương Thiên Tuyệt muốn, trong nháy mắt cũng có thể làm cho bọn họ tan thành tro bụi.
Trong Cửu Đại Thần Tướng, người nhích tới gần Vũ La nhất vận trang phục võ giả, thân khoác đoản sam màu vàng nâu, đầu tóc cắt ngắn. Sau lưng y đeo một cây gậy gỗ hết sức bình thường, trên hai cổ tay đeo hai bao cổ tay bằng kim loại màu vàng nhạt, trên bao cổ tay khắc chi chít các loại linh văn. Ngoài ra dường như cũng không còn chỗ dựa nào khác, vô cùng đơn giản.
Dấu ấn Thần Long trên mi tâm Thần Tướng này chợt lóe, bước ra một bước, vượt qua hư không mấy ngàn trượng tới trước mặt Vũ La. Y giơ tay lên, quả đấm to như một ngọn núi nhỏ đập về phía Vũ La.
Thần kiếm Vũ La điểm ra, va chạm thật mạnh với quả đấm kia một cái.
Bùng...
Vũ La lùi lại liên tiếp ba mươi trượng, quả đấm kia đập thật mạnh xuống đất. Một tiếng vang thật lớn vang lên, để lại một dấu quyền hết sức rõ ràng trên mặt nham thạch cứng rắn.
Mọi người Long Hổ Sơn vô cùng hưng phấn, đây cũng là lần đầu tiên bọn họ thấy được lực lượng Thần Tướng, quả nhiên không giống bình thường, chỉ một chiêu đã đánh lui Vũ La.
Vũ La cau mày, Thần Tướng kia đã sải bước đuổi theo. Thân y cao tám trượng, khổng lồ như núi, mỗi một bước đi phát ra tiếng nổ ầm ầm, chấn động khiến cho cả Long Hổ Sơn dường như lay động.
Rầm rầm rầm...
Thần Tướng xuất ra liên tục chín quyền, mỗi một quyền đánh cho Vũ La không ngừng lui về phía sau. Sau chín quyền, hai người đã cách xa chiến trường lúc đầu hàng vạn trượng.
- Đánh hay lắm!
- Giết hắn đi, báo thù cho Cổ trưởng lão!
Mọi người Long Hổ Sơn nhiệt huyết sôi trào, vô cùng hưng phấn.
Lư Niệm Vũ có chút lo lắng nhìn Vũ La, Vu Thiên Thọ cũng cảm thấy cổ họng phát khô:
- Cửu Đại Thần Tướng Long Hổ Sơn quả nhiên danh bất hư truyền, thật là lợi hại!
Hướng Cuồng Ngôn cau mày:
- Bọn tạp chủng không biết xấu hổ này, mười đánh một, vậy còn là bản lĩnh gì chứ...
Thần Tướng kia vừa xuất thủ đã chiếm ưu thế, nhưng trên mặt y vẫn thẫn thờ, không vui không buồn, vẫn tiếp tục công kích theo chỉ thị của Trương Thiên Tuyệt. Vũ La đỡ liên tiếp mười quyền của y, không ngừng lui về phía sau, nhưng cũng đã kích phát lòng quật cường của hắn.
Sắc mặt hắn càng ngày càng trở nên điềm tĩnh, nhưng trong lòng chiến ý hừng hực bùng lên cao, giống như lửa rừng đốt núi.
Keng!