Tiên Tuyệt

Chương 627: Long Hổ thần đàn (Hạ)




Số người còn lại lại có hơn một nửa bị đá vụn tung tóe bắn trúng. Chỉ cần tốc độ chạy trốn hơi chậm là lập tức bị vô số đá vụn bắn trúng, tan xương nát thịt, nguyên hồn lại không thể chạy khỏi huyết quang cắn nuốt.

Chỉ có không tới một phần tư tu sĩ trốn thoát.

Có một lão nhân sắc mặt vàng võ, sau khi chạy ra ngửa mặt lên trời buông tiếng than dài:

- Trời ơi, Cảnh Dương cung ta đời đời hành thiện giúp người, trên kính trời, dưới che chở phàm nhân, vì sao phải chịu kiếp nạn thế này?

Lão còn chưa dứt lời, trong cột sáng màu đỏ máu khổng lồ thình lình lộ ra một bàn tay do vô số Phệ Kim Thiên Hỏa Nghĩ tạo thành, chộp lấy lão nhân. Giữa tiếng cười dài, bên trong cột sáng lại hiện ra một cái miệng há to như chậu máu, nuốt chửng lão nhân, nhai vài cái, máu tươi bắn ra.

- Ha ha ha!

Ma đầu điên cuồng tung hoành, hiện ra bản thể không ngừng bắt giết các tu sĩ Cảnh Dương cung đang chạy trốn tứ tán. Những tu sĩ này không chịu nổi một đòn dưới tay ma đầu, chỉ có thể liều mạng chạy đi.

Hỏa Ảnh Độn thuật của ma đầu thiên hạ vô song, không ai có thể thoát khỏi. Chỉ trong thoáng chốc lại có mười mấy người bị y ăn thịt.

Vốn Vũ La đã định đi vòng, nhưng mắt thấy ma đầu ăn thịt nhiều người như vậy, lại cảm thấy không đành lòng, vốn hắn đã được qua được vài chục dặm chợt cất tiếng thở dài, lắc đầu một cái, quay lại bay thẳng về phía ma đầu kia.

Ầm!

Ma đầu tung ra một chưởng, mắt thấy một tu sĩ khó lòng tránh khỏi tai kiếp, đã sợ hãi tới nỗi mặt cắt không còn giọt máu, nhắm mắt chờ chết. Nhưng dường như chưởng của ma đầu chạm vào một thứ gì, khiến cho Phệ Kim Thiên Hỏa Nghĩ tung bay tứ tán.

Trong hư không, một đạo nhân ảnh từ từ hiện lên.

Ma đầu kia kêu lên một tiếng:

- Lại là ngươi!

Vũ La lạnh nhạt nói:

- Là ta.

- Hay lắm!

Ma đầu kia gầm thét một tiếng:

- Ta đang tìm ngươi không thấy, không ngờ rằng ngươi lại tự mình đưa tới cửa. Một thân huyết nhục của ngươi hẳn hết sức ngon lành, ha ha ha!

Bàn tay to của y ngưng tụ lại một lần nữa, nhắm vào đỉnh đầu Vũ La chộp xuống.

Trên bàn tay khổng lồ thình lình nổ ầm một tiếng bay lên năm đóa hỏa vân khổng lồ. Trong hỏa vân, hào quang đỏ như máu chảy xuôi, hợp thành năm Ma Thần khổng lồ nhe nanh múa vuốt, vô cùng dữ tợn.

Những tu sĩ kia nhìn thấy vậy kinh hãi vô cùng, thì ra là lúc trước ma đầu kia đuổi giết bọn hắn, căn bản không hề xuất lực. Lúc đối mặt thiếu niên không biết lai lịch này, mới xuất ra bản lĩnh chân chính của mình.

Vũ La nói:

- Ngươi biết điều một chút cút đi, ta sẽ không truy kích. Nếu muốn nếm thêm một kiếm nữa, vậy ta cũng sẽ phụng bồi!

Ma đầu giận tím mặt:

- Tiểu tử cuồng vọng, lần trước lão phu nhất thời bất cẩn, bị ngươi đánh lén đắc thủ, lần này ngươi cho rằng mình sẽ còn may mắn như vậy sao? Lão phu ăn thịt người sống vô số, Ma Hỏa tăng mạnh, ngươi tuyệt đối không phải là đối thủ của lão phu. Ngươi hãy biết điều một chút dâng hiến nguyên hồn và huyết nhục cho ta, ha ha ha...

Trên không trung, hỏa vân khổng lồ và Ma Thần cuồn cuộn mà đến. Dường như chúng chỉ cần khẽ ép là có thể nghiền nát thiếu niên nhỏ bé này.

Mi Tâm Vũ La chợt bay ra một điểm bạch quang, chiếu vào bầy Phệ Kim Thiên Hỏa Nghĩ đầy trời.

Phệ Kim Thiên Hỏa Nghĩ lập tức bay ra tứ phía, bỏ chạy tán loạn. Ma đầu tức tối gầm lên giận dữ:

- A... Tức chết lão phu...

Thần kiếm Thiên Tinh xuất hiện trong tay Vũ La, ma đầu kia sinh lòng cảnh giác, lập tức buông tha những tu sĩ Cảnh Dương cung kia, quay đầu bỏ chạy:

- Tiểu tử kia ngươi chờ đó, đợi sau khi lão phu nuốt chửng chín ngàn tu sĩ là có thể luyện thành thần thể Đại Nhật cổ, đến lúc đó tuyệt đối không còn e sợ Phù Cổ của ngươi. Lúc lão phu ăn thịt ngươi nhất định sẽ nhai nuốt chậm rãi, để cho ngươi chịu đủ đau đớn mà chết...

Thần kiếm Thiên Tinh của Vũ La bất quá chỉ là hù dọa y một chút mà thôi, sát chiêu chân chính là Bách Vạn Nhân Đồ mai phục giữa đường. Thiên hạ đệ nhất sát phù này chẳng những khí hung sát ngập trời, hơn nữa bởi vì sát ý quá nặng, cho nên có lực sát thương khổng lồ với nguyên hồn.

Huyết quang bắn ra tung tóe, Bách Vạn Nhân Đồ bay lên trời, hào quang màu đỏ máu giống như lưỡi dao sắc bén. Một ít Phệ Kim Thiên Hỏa Nghĩ đã có hơi hỗn loạn bị diệt, ma đầu hét thảm một tiếng, lại càng không dám trì hoãn, hóa thành hỏa ảnh đầy trời gào thét bỏ chạy.

Vũ La thu các loại thần thông, pháp bảo, đám tu sĩ may mắn sống sót của Cảnh Dương cung cùng nhau xông tới, cùng quỳ sụp xuống:

- Đa tạ tiên sinh cứu mạng!

Sau khi khấu tạ, ai nấy cảm thấy đau khổ vô cùng. Một ít tu sĩ trẻ tuổi thấy sơn môn của mình hoàn toàn thay đổi, không nhịn được thấp giọng khóc òa lên.

Vũ La cũng cảm thấy thương hại bọn họ, khoát tay nói:

- Việc đã đến nước này, khóc cũng không có tác dụng gì. Ta còn có việc lập tức phải đi, các ngươi tìm một nơi tạm thời an thân đi, nơi này không thể ở lại được nữa, nói không chừng ma đầu kia đi rồi sẽ quay trở lại.”

Mặc dù thực lực Cảnh Dương cung ở Trung Châu chỉ có thể xếp vào hàng trung thượng, chưa đủ để tiến vào hàng ngũ thập đại môn phái, nhưng danh tiếng quả thật rất tốt. Đúng như lời lão nhân kia, Cảnh Dương cung làm rất nhiều việc thiện.

Trong vòng ba ngàn dặm xung quanh sơn môn, nếu có hồng thủy, hạn hán, mất mùa... Cảnh Dương cung nhất định sẽ phái đệ tử xuống núi, nghĩ biện pháp cứu tế.

Hon nữa cứ cách ba năm bọn họ lại mở hội Dược Sư Tế một lần, thật ra chính là mang một số linh đan cấp thấp trên núi không dùng được, pha vào mấy chục lu nước, phân phát cho phàm nhân sử dụng.

Nước thuốc này vô giá trị với tu sĩ, nhưng có thể chữa trị cho phàm nhân hết chín thành bệnh tật, vì vậy được phàm phu tục tử dưới chân núi xem là thần thủy.

Ít nhiều gì Vũ La cũng nghe tới danh tiếng tốt đẹp của Cảnh Dương cung, cho nên vừa rồi nhìn thấy những tu sĩ này chịu kiếp nạn như vậy, mới không nhịn được xuất thủ.

Nhưng hắn lại không thể trì hoãn lâu, cho nên lập tức rời đi.

Trong đám tu sĩ Cảnh Dương cung, một lão nhân bối phận cao nhất đứng ra ôm quyền nói:

- Tiên sinh xin dừng bước, xin hỏi tiên sinh cao tính đại danh, ân cứu mạng trên dưới Cảnh Dương cung ta ghi khắc trong lòng...

Sắc mặt Vũ La ngưng trọng:

- Ta là Vũ La.

Hắn suy nghĩ một chút, sau đó mới nói:

- Không biết các ngươi có quen biết môn phái nào hay không, nếu như có, tốt nhất tạm thời đi nương nhờ người ta đi. Ma đầu kia vừa rồi đã nói muốn ăn thịt chín ngàn tu sĩ, e rằng... Các ngươi cũng có thể tưởng tượng, đây tuyệt đối là một trường đại nạn của cả Tu Chân Giới Trung Châu.

Lão nhân kia cũng hiểu rõ, tuy rằng thực lực Cảnh Dương cung ở Trung Châu chỉ đứng vào hàng trung thượng, nhưng ma đầu kia tiêu diệt Cảnh Dương cung hết sức dễ dàng như vậy, có thể thấy được thực lực y đáng sợ tới mức nào.

Lão nhân nghiêm nghị chắp tay:

- Thì ra ngài chính là Vũ La đại nhân, khó trách cả ma đầu kia cũng không phải là đối thủ của ngài.

Vũ La cười khổ:

- Nếu không phải ta vừa khéo có được một món bảo vật có thể khắc chế y, chỉ sợ kết quả của ta cũng không khác gì những vị tiền bối vừa ngã xuống của quý môn.

Lão nhân giật mình:

- Ma đầu kia thật sự lợi hại như vậy sao!?

Vũ La thở dài một tiếng:

- Ôi, trong thời gian gần đây nếu các ngươi có thể lẩn trốn, vậy hãy cố gắng trốn đi thôi. Ta còn có chuyện quan trọng hơn, xin cáo từ trước.

- Cung tiễn ân nhân!

Mấy chục tên tu sĩ may mắn còn sống sót của Cảnh Dương cung đồng loạt quỳ sụp xuống. Vũ La khoát khoát tay, đạp không mà đi.

Mấy chục tu sĩ Cảnh Dương cung không chịu rời đi. Môn phái này truyền thừa mấy chục đời, chuyện giúp mọi người làm điều tốt đã ăn sâu tận xương tủy, sau khi thương lượng một phen bèn quyết định mọi người lập tức phân tán, đi tới các môn phái lân cận thông báo cho bọn họ.

Sau Vũ La biết chuyện này cũng cảm thấy vui mừng. Hắn đã gặp quá nhiều tu sĩ vì tư lợi, vì đạt mục đích không chừa thủ đoạn nào, bất kể là tu chân phe Ma đạo hay phe Chính đạo.