Ma môn vừa rồi lại truyền đến tin tức, Bác Sơn phái trong thập đại môn phái cũng đã bị ma đầu kia diệt. Bảo vật trấn phái của Bác Sơn phái là Thần khí Bác Vọng Lô bị ma đầu đánh nát, Ám Huyền Thiên Hỏa bảo tồn trong Bác Vọng Lô bị ma đầu hấp thu, khiến cho hung uy của y lại gia tăng. Lúc này y đang ngự trên một đám hỏa vân ba ngàn mẫu, chạy thẳng tới trung tâm Trung Châu.
Đúng như dự liệu khi trước của Vũ La, sau khi Bác Sơn phái bị diệt, cả Trung Châu lập tức cảm thấy bất an.
Vốn Trương Thiên Tuyệt định tụ tập lại một nhóm người, chuẩn bị đối kháng Vũ La. Kết quả tin tức truyền đến, những người này lập tức cáo từ, mạnh ai nấy chạy về môn phái của mình cố thủ.
Chuyện khiến cho Trương Thiên Tuyệt càng đau đầu hơn chính là cho tới bây giờ, lão vẫn chưa tìm được phương pháp xử lý ma đầu kia.
Ma đầu đi qua nơi nào, gà chó không tha tới đó. Trên thực tế tài liệu trực tiếp về ma đầu mà Trương Thiên Tuyệt có được lần đầu tiên là do Tào Long Báo trở về nói cho lão biết.
Mặc dù những tài liệu này đã là tỉ mỉ xác thực nhất trên cả Tu Chân Giới, nhưng về bản chất mà nói, chỉ có thể coi là có chút ít còn hơn không.
Trương Thiên Tuyệt không úy kỵ Vũ La, Vũ La có bằng hữu, có thân nhân, Trương Thiên Tuyệt vẫn có biện pháp đối phó với Vũ La. Nhưng ma đầu kia không cố kỵ chút nào, lão đành phải bó tay hết cách.
Trong lúc lão còn đang rầu rĩ, chợt có người vội vàng tiến vào bẩm báo:
- Sư tôn, Đại sư huynh không liên lạc với chúng ta theo thời gian ước định, con dùng truyền âm trận pháp gọi y, cũng không có trả lời.
Vẻ mặt Trương Thiên Tuyệt khẽ động, rất nhanh khôi phục bình tĩnh trở lại, gật đầu nói:
- Ta biết rồi, con lập tức truyền lệnh xuống, mở hộ sơn đại trận của Long Hổ Sơn ra, lại mở Cửu Đại Thần Đàn trước sau núi ra.
Tên đệ tử kia sợ hết hồn:
- Mở ra toàn bộ Cửu Đại Thần Đàn ư?
- Không sai.
Tên đệ tử biết chuyện khẩn cấp, không dám trì hoãn, lập tức sải bước chạy ra ngoài.
Long Hổ sơn khác với những đại Thiên Môn khác, các loại kiến trúc đều không gọi “Điện”, mà gọi là “Đàn”. Giống như lúc Liêu Bá Ngôn bắt Tào Long Báo bó tay chịu trói, muốn y bế môn sám hối trên Tù Nhân Đàn, chính là nơi nhốt tội nhân của Long Hổ Sơn. Một ít phạm nhân không tiện đưa tới Nhược Lô Ngục giam giữ, đều được nhốt trong Tù Nhân Đàn này.
Nhưng thần đàn là một cách gọi riêng, trước sau Long Hổ Sơn có tổng cộng chín Thần Đàn, trước năm sau bốn.
Long Hổ sơn cũng là đạo thống thượng cổ lưu truyền tới nay, tự thành một phái, có một phong cách riêng. Trong Cửu Đại Thần Đàn có Cửu Đại Thần Tướng, những Thần Tướng này chính là chín vị tổ tiên hùng mạnh nhất của trong lịch sử mấy ngàn năm của Long Hổ Sơn.
Trước khi bọn họ chết đi, để lại di thể và nguyên hồn, sử dụng bí pháp Long Hổ Sơn phối hợp với pháp môn tu luyện của Long Hổ Sơn mà bọn họ tu luyện khi còn sống, luyện chế ra một thứ tương tự như thi binh. Bất quá Long Hổ sơn pháp môn quang minh chính đại, xưng là Thần Tướng.
Thần Tướng bảo lưu toàn bộ thực lực của kẻ đó khi còn sống, lại có thể vận dụng pháp quyết cùng pháp bảo. Nếu Thần Tướng khi còn sống có được Thiên Mệnh Thần Phù, vậy cũng có thể tiếp tục sử dụng Thiên Mệnh Thần Phù.
Cửu Đại Thần Tướng chính là vốn liếng lớn nhất của Long Hổ Sơn, chín vị Đại Năng cảnh giới Đạp Thiên, tất cả đều nghe lệnh của một mình chưởng môn, tương đương với mười đại cao thủ tâm ý tương thông, suy nghĩ một chút cũng biết đáng sợ đến cỡ nào.
Trương Thiên Tuyệt rất có lòng tin, nếu chọn bất cứ địa phương nào cho lão quyết chiến cùng Lâm Tuyệt Phong, phần thắng của Lâm Tuyệt Phong có ít nhất bảy thành. Nhưng nếu đại chiến ở Long Hổ Sơn, lão nhất định sẽ giết chết Lâm Tuyệt Phong trong nháy mắt.
Cửu Đại Thần Tướng này chính là chỗ dựa lớn nhất của Trương Thiên Tuyệt, lão có can đảm khiêu khích Vũ La, cũng chính vì có Cửu Đại Thần Tướng này.
Theo sắc lệnh chưởng môn truyền ra, trên Cửu Đại Thần Đàn trước năm sau bốn bắt đầu sinh ra khí Huyền Hoàng, mênh mông cuồn cuộn ngưng tụ thành một đạo hoàng quang mông lung mờ mịt, lượn lờ bốc lên như khói bếp, thẳng tới chín tầng trời. Cả Long Hô sơn lập tức được che chở dưới một cỗ khí Hạo Nhiên.
Long Hổ sơn chính là động thiên nổi danh Trung Châu, bên ngoài có không ít hung thú, yêu thú thành tinh ẩn núp, nương náu dưới ngọn linh sơn này. Đối với đám hung thú, yêu thú này, môn phái thông thường cũng sẽ không đuổi, dù sao Dị tộc tu hành không dễ, coi như là kết một đoạn thiện duyên.
Nhưng chín cỗ khí Huyền Hoàng này vừa bay lên, đám Dị tộc tu chân kia lập tức cảm thấy một cỗ áp lực đáng sợ, dường như cả thiên địa cũng đè ép lên ngực mình, khiến cho bọn chúng không thở được.
Đám Dị tộc tu chân không thể làm gì, vội vàng thoát khỏi Long Hổ Sơn.
Bất quá chỉ phóng xuất khí tức đã có uy lực hùng mạnh như vậy, có thể tưởng tượng được rốt cục Cửu Đại Thần Tướng hùng mạnh tới bậc nào.
Trương Thiên Tuyệt giữ vững lập trường đèn nhà ai nấy sáng, tin chắc có Cửu Đại Thần Tướng thủ hộ, cho dù là ma đầu kia tới cũng chỉ có thể ôm đầu máu mà về, Vũ La lại càng không cần phải nói.
Lão tỏ ra ung dung tự tại, cảm thấy Long Hổ Sơn phòng thủ vô cùng kiên cố. Thậm chí trong lòng lão còn suy nghĩ miên man, nếu nhờ Cửu Đại Thần Tướng trợ giúp, nhất cử giết chết Vũ La, nhân tiện tiêu diệt ma đầu kia, Long Hổ Sơn nhất định nhảy vọt trở thành môn phái tu chân đệ nhất Trung Châu, mình cũng sẽ chân chính trở thành Trung Châu đệ nhất nhân.
Chỉ nghĩ thôi mà đã khiến cho người ta cảm thấy máu nóng sôi trào.
Trong lòng Vũ La vẫn còn có chút bất an.
Nếu như Trương Thiên Tuyệt thật sự tìm được Cốc Mục Thanh, vậy mình phải làm sao... Vũ La cũng không biết.
Bốn người phi hành trên không, thỉnh thoảng xuyên qua từng tầng mây trắng, hơi nước ập vào mặt làm cho người ta cảm thấy thần thanh khí sảng, lại cảm thấy hưng phấn vô cùng. Phi hành như vậy vốn là một chuyện hết sức thích thú, nhưng Vũ La không thể cao hứng nổi.
Hướng Cuồng Ngôn thấy tâm trạng hắn buồn bã, bèn vỗ vào vai hắn:
- Đừng lo, ai dám chọc chúng ta, chúng ta diệt cả nhà kẻ đó. Phải giết cho tất cả mọi người đều sợ, sau này sẽ không còn ai dám trêu chọc chúng ta.
Cả đời này của lão cô độc, không có ai làm bạn, năm xưa lúc ở Nam Hoang chỉ có mình Vũ La làm bạn, tự nhiên khó có thể hiểu được tâm trạng lúc này của Vũ La.
Lý luận của lão trực tiếp mà hiệu quả, nhưng pha lẫn một ít tình cảm vào trong đó cũng có chút khó khăn.
Vũ La biết lão có ý tốt, miễn cưỡng cười một tiếng, đang định nói gì đó, thình lình phía trước có một cột sáng màu đỏ máu khổng lồ phóng vút lên cao, cả bâu trời cũng bị chiêu rực màu đỏ máu.
- Ha ha ha...
Một tiếng cười điên cuồng vang lên, sắc mặt Vũ La đại biến:
- Vì sao lại xui xẻo như vậy, chạm trán tên khốn này...
- Ai vậy?
Lực lượng từ cột sáng màu đỏ máu kia toát ra khiến cho Vu Thiên Thọ cũng cảm thấy run sợ, Vũ La đáp:
- Là tên ma đầu trong Đông Hồ địa cung.
Mọi người chợt hiểu ra:
- Thì ra là y.
Lực lượng như vậy hẳn nên sớm rời khỏi thế giới này, nhưng vì thế giới này không thể phi thăng, cho nên y vẫn bị trói buộc. Cũng chính là vì vậy, ma đầu kia mới thất vọng, đánh mất lý trí cuối cùng.
Hiện tại Vũ La không muốn gặp mặt y không phải là vì sợ hãi y, mà vì kế hoạch của mình. Hiện tại mục tiêu của hắn là Trương Thiên Tuyệt trên Long Hổ sơn, ngoài ra chuyện này còn liên lụy tới an nguy của Cốc Mục Thanh, Vũ La không muốn có bất kỳ sai lầm nào.
Hắn khẽ khoát tay:
- Chúng ta đi vòng đi.
Cột sáng màu đỏ máu kia bắt đầu chuyển động chậm rãi, dưới lực ép của nó, một ngọn sơn phong rất lớn trên mặt đất nổ ầm một tiếng tan nát. Núi lở có uy lực tới bậc nào, vô số cự thạch bắn ra bốn phía, giống như ngày tận thế.
Trong đám đá vụn tung bay, chỉ thấy hàng trăm bóng người bay nhanh ra ngoài.
Trong số những người này có quá nửa đã bị huyết quang của cột sáng kia bao phủ, muốn trốn cũng không thể thoát. Cuối cùng bọn họ kêu lên những tiếng thảm thiết, bị huyết quang hóa thành một đám nước máu tanh hôi.