Trước trận có một chiếc Thái Sư ỷ bằng gỗ trên chạm khắc hình rồng, mặt ghế trải gấm đoạn màu xanh ngọc, trên đó có một người đang ngồi. Người này có thân hình cao lớn mà cân xứng, ngũ quan đoan chính, y phục chỉnh tề, lưng đeo mỹ ngọc, khiến cho người ta nhìn qua rất dễ sinh lòng thân cận. Thế nhưng đuôi lông mày y xếch lên, ánh mắt rực sáng, trông vô cùng đáng ghét.
Tào Long Báo ho khan một tiếng, ở phía sau Vũ La thấp giọng nói:
- Đây là đại đồ đệ của Trương Thiên Tuyệt, Liêu Bá Ngôn.
Bên dưới Liêu Bá Ngôn đã tranh trước dọa người, chỉ thấy y khẽ khoát tay, lập tức có một tên ngục tốt chó săn tiến lên một bước, lớn tiếng nói:
- Người phương nào dám mạo phạm Nhược Lô Ngục?
Vũ La chẳng qua chỉ hững hờ nói một chữ:
- Giết!
Vu Thiên Thọ đã sớm nhịn không được nữa, Vũ La vừa hạ lệnh, chỉ nghe lão cười gằn một tiếng từ trong đám người bước ra, tay đẩy hờ lên không một cái, dường như có thể đơn chưởng nâng cả trời xanh.
Ngân quang trong lòng bàn tay lão nhỏ như tơ, trong nháy mắt xuyên qua vạn trượng hư không, quấn lấy tên ngục tốt chó săn kia kéo một cái. Tên ngục tốt kêu lên một tiếng thê lương thảm thiết, toàn thân bị cắt thành bảy tám đoạn rơi xuống.
Đám ngục tốt phía sau lập tức bị dọa cho run rẩy, phương trận cũng có hơi rối loạn. Chỉ có Liêu Bá Ngôn an nhiên bất động, vẫn ngồi trên Thái Sư ỷ xinh đẹp kia vững vàng như non Thái.
Gần đây Vu Thiên Thọ luyện chế bản mệnh phi kiếm này, vẫn chưa có cơ hội thi triển. Hôm nay là lần đầu tiên khai trương, sau khi thấy máu lộ vẻ hơi điên cuồng:
- Ha ha ha! Nghe cho kỹ đây, lão tử chính là Vu Thiên Thọ, các ngươi đến Cửu U Minh Ngục, đừng quên báo danh hiệu lão tử!
Vu Thiên Thọ quay đầu lại nhìn Vũ La một cái. Trong số trăm tên ngục tốt này, cũng có không ít kẻ trước kia ở dưới trướng Vũ La, từng nghe lệnh hắn.
Vũ La chỉ lạnh lùng gật đầu:
- Giết!
Vũ La vào Nhược Lô Ngục, đám ngục tốt không cần xuống Ly Nhân Uyên nữa, đối với những ngục tốt này chính là ân huệ lớn bằng trời. Nhưng những tên ngục tốt này đảo mắt đã phản bội đầu nhập vào quân địch, bọn chúng chính là phản đồ, hắn không có chút lòng thương hại.
Vu Thiên Thọ được Vũ La cho phép, hết sức mừng rỡ, ngân quang bắn ra tung tóe đầy trời, thi triển hết thảy uy lực pháp bảo mà Trung Châu đệ nhất khí sư hao hết biết bao tâm huyết luyện chế. Trăm tên ngục tốt vô cùng hoảng hốt, vội vàng phóng xuất pháp bảo của mình chuẩn bị ngăn cản. Nhưng bất kể là tu vi hay pháp bảo của bọn chúng cũng kém Vu Thiên Thọ quá xa, sự chống cự của bọn chúng đối với Vu Thiên Thọ yếu ớt như hài tử mới sinh. Ngân quang bay múa như mưa, chỉ trong thoáng chốc vang lên một tràng thanh âm loảng xoảng vỡ nát, pháp bảo của đám ngục tốt đều bị kiếm quang của Vu Thiên Thọ chém vỡ tan tành.
Tất cả trăm tên ngục tốt đều co quắp ngã lăn ra đất, máu tươi chảy như suối.
Chỉ cần Vu Thiên Thọ chém xuống thêm một kiếm nữa, tất cả những người này sẽ mất mạng ngay tại chỗ.
Tuy rằng phe mình thất bại, nhưng Liêu Bá Ngôn vẫn tỏ ra vô cùng ung dung tự tại. Mãi đến khoảnh khắc sau cùng y mới đủng đỉnh giơ tay phải lên, nhẹ nhàng vung hai ngón tay, lạnh nhạt ra lệnh:
- Dẫn ra đây.
Trên đại môn Nhược Lô Ngục, một cơn trốt xoáy màu đen xuất hiện, mấy tên ngục tốt vạm vỡ võ trang đầy đủ đi ra, bọn chúng còn áp giải mấy phạm nhân.
Vũ La thấy hai người phía trước, không khỏi sắc mặt đại biến.
Kiều Hổ, Mã Hồng!
Phía sau còn có mấy người, nữ có nam có, còn có hai đứa bé. Vũ La cũng không nhận ra. Nhưng Tào Long Báo phía sau hắn thình lình hét lên điên cuồng:
- Liêu Bá Ngôn, ngươi thật là to gan lớn mật!
Trong mắt Liêu Bá Ngôn hiện lên một tia giễu cợt:
- Sư thúc, đây là lần cuối cùng ta gọi ngươi sư thúc. Hắc hắc, thật không ngờ rằng một người tự đại khô khan như sư thúc lại nuôi một phòng thể thiếp ở thế tục, còn có hai hài tử.
- Sư thúc, ngươi thật đúng là làm cho Long Hổ Sơn mất mặt ngươi là đường đường Đại trưởng lão, nếu chuyện này truyền ra ngoài, thể diện Long Hổ Sơn chúng ta coi như mất hết.
Tào Long Báo mắt hổ trừng trừng, hai quyền nắm chặt, hai vai không ngừng run rẩy, nghiến răng nghiến lợi không nói nên lời.
Phụ nhân đang bị ngục tốt áp giải vóc người yểu điệu, dung mạo bất quá chỉ trung bình, nhưng trời sinh có một cỗ khí tức yếu ớt, khiến cho người ta nhìn thấy không nhịn được muốn tiến tới che chở.
Lúc này phụ nhân đã rơi lệ đầy mặt nhưng vẫn nghiến chặt răng, không chịu kêu lên nửa lời. Nàng càng như vậy, Tào Long Báo càng cảm thấy đau đớn trong lòng.
Hai hài tử vẫn chưa hiểu chuyện, ngây thơ hỏi:
- Cha... Bọn họ là ai? Bọn họ giết hết tất cả người giúp việc nhà chúng ta...
- Cha, không phải người nói khắp thiên hạ, ngài là lợi hại nhất ư, mau cứu cứu hài nhi, hài nhi đau quá...
Tào Long Báo ngửa mặt lên trời gầm lên giận dữ:
- Trương Thiên Tuyệt, mấy trăm năm giao tình, không ngờ lão hạ thủ thế này...
Liêu Bá Ngôn hắc hắc một tiếng cười lạnh:
- Sư thúc, ngài cũng dám phản bội sơn môn, vậy chúng ta còn có chuyện gì mà không thể làm, chẳng lẽ ngài còn không tin? Nếu không phải sư tôn dặn dò, làm sao ta có thể tìm được gia đình ngài nơi thế tục?
Tào Long Báo vô cùng phẫn nộ, thình lình sải bước bước tới:
- Trương Thiên Tuyệt!
Liêu Bá Ngôn khoát tay:
- Ngài phải cẩn thận một chút, biết điều hãy lui về, nếu không những tên ngục tốt này sợ hãi run tay, e rằng những thân nhân của ngài sẽ phải đầu lìa khỏi cổ.
- Ngươi dám...
Tào Long Báo điên cuồng hét lên một tiếng, Liêu Bá Ngôn cười rất tươi:
- Vậy sao, nếu vậy ngài cứ việc thử xem, xem ta có dám hay không.
Ngực Tào Long Báo phập phồng kịch liệt, nhưng cuối cùng cũng tỏ ra biết điều lui về một bước.
Liêu Bá Ngôn khinh thường cười lạnh:
- Sư thúc, ngài cũng là Đại Năng cảnh giới Khuynh Thiên, không ngờ lại không phá được tình cảm thế tục, xem ra cả đời này của ngài cũng chỉ có thành tựu như vậy mà thôi.
Tào Long Báo bị vãn bối của mình lên tiếng châm chọc, vô cùng phẫn nộ. Nhưng hiện tại thân nhân bị giữ trong tay người khác, chỉ có thể hận đến nỗi nghiến vỡ răng, cũng không có biện pháp gì.
Bỗng nhiên y cúi đầu, hai hàng lệ nóng cuồn cuộn tuôn xuống.
Lần nữa ngẩng đầu lên, gương mặt Tào Long Báo đã tỏ ra vô cùng kiên quyết. Y nhìn về phương hướng Long Hổ Sơn, vung kiếm cắt đứt vạt áo của mình:
- Trương Thiên Tuyệt, bắt đầu từ bây giờ, Tào Long Báo ta không còn liên quan gì với ngươi nữa. Sau này gặp nhau, ngươi chết ta sống, không chút lưu tĩnh!
Thanh âm y theo linh nguyên phát ra, hồi âm quanh quần trong những ngọn sơn phong, dường như có thể xuyên qua chín tầng mây, vượt qua khoảng cách hàng chục vạn dăm, đưa tới tai chưởng môn Long Hổ sơn Trương Thiên Tuyệt.
Liêu Bá Ngôn cười lạnh một tiếng:
- Ngươi dám!
- Tào Long Báo, nếu ngươi còn tiếc mạng sống thân nhân mình, vậy hãy ngoan ngoãn chạy về Long Hổ Sơn nhận trừng phạt. Sư tôn đã tuyên bố với thiên hạ rằng ngươi bế quan khổ tu, cho nên từ chức Đại Trưởng lão Long Hổ sơn. Sau này ngươi hãy ngoan ngoãn bế môn sám hối trong Tù Nhân Đàn trên Long Hổ sơn, sống kiếp tù đày cả đời này trên Long Hổ Sơn đi thôi!
- Quan nhân, ngàn vạn lần không được đáp ứng!
Phụ nhân từ đầu tới giờ không nói, hiện tại thình lình lên tiếng nói:
- Nô gia biết ngài không phải là người thường, ngàn vạn lần không thể nào vì chúng ta mà để lỡ tiền đồ tốt đẹp của ngài...
Liêu Bá Ngôn đưa mắt ra hiệu, tên ngục tốt đứng sau lưng chém bàn tay vào cổ phụ nhân một cái, phụ nhân lập tức mềm nhũn toàn thân ngã xuống.
- A Lãng!
Tào Long Báo giận dữ định xông lên. Liêu Bá Ngôn lặng lẽ xuất hiện bên cạnh hai đứa con Tào Long Báo, mỗi tay nắm vào cổ mềm mại trắng trẻo của một đứa.
- Mẹ! Mẹ!
Hai đứa bé thấy mẫu thân ngất xỉu, khóc rống định chạy tới, nhưng bất kể chúng giãy dụa thế nào cũng không thể thoát khỏi bàn tay của ác ma kia.
Liêu Bá Ngôn cười lạnh một tiếng:
- Tào Long Báo, ngươi còn có một cơ hội lựa chọn, ngàn vạn lần phải suy nghĩ kỹ, bọn họ cũng chỉ là người phàm, nếu chết đi cũng không có nguyên hồn chuyển sinh được đâu!