Chỉ một lúc sau, một tràng tiếng y phục lất phất trong gió truyền đến, sau đó có thứ gì rơi xuống đất, hai tiếng bước chân từ xa đến gần.
- Đại trưởng lão, mời đi bên này. Phía trước chính là mỏ quặng của chúng ta. Lần này thật sự là chuyện quan trọng, chúng ta không dám giấu diếm, mới mời ngài tới đây.
Giọng nói này là của một người trẻ tuổi, nhưng vị Đại Trưởng lão kia lại không nói nửa lời.
Sương mù màu xám nhoáng lên một cá giống như bị gió thổi qua. Hai người đi ra, người đi sau khom lưng tỏ ra kính cẩn vô cùng. Người đi trước hai tay chắp sau lưng, một thân trường bào màu đen, vị trí ống tay áo cùng vạt áo thêu chỉ trắng viền rộng ba ngón tay, cả người nhìn qua nghiêm nghị lạnh lùng, chính là Đại trưởng lão Long Hổ sơn Tào Long Báo.
Mặc dù cước bộ Tào Long Báo vững vàng, nhưng sắc mặt còn có hơi tái nhợt, hiển nhiên thương thế cũng chưa hoàn toàn lành hẳn.
Vu Thiên Thọ vừa nhìn thấy y cũng rất tức giận, lại bị Vũ La lặng lẽ kéo lại.
Người đi sau Tào Long Báo vừa nhìn thấy bốn tảng đá lớn lập tức bước lên phía trước, hai tay lật nhanh biến hóa, liên tiếp đánh ra bốn đạo pháp quyết chia ra dung nhập vào trong bốn tảng đá lớn. Bốn Cơ Quan nhân lập tức lui về phía sau một bước đều nhịp. Người nọ lại lấy ra một tấm ngọc bài, run tay ném ra, ngọc bài cắm vào giữa tảng đá. Một tràng tiếng ầm ầm vang lên, cảnh vật biến hóa lộ ra một cửa động đường kính một trượng rưỡi.
- Đại Trưởng lão, mời.
Tào Long Báo cất bước đi vào, người nọ cũng đuổi sát theo sau. Vừa vào động, người nọ liền cao giọng hô to về phía trước:
- Đại Trưởng lão giá lâm, các ngươi còn không mau ra đây nghênh đón!
Bên trong lập tức có bốn người xông ra, cũng là đệ tử Long Hổ Sơn, thấy Tào Long Báo lập tức quỳ sụp xuống đất, khấu đầu hành lễ:
- Cung nghênh pháp giá Đại Trưởng lão!
Tào Long Báo hờ hững khoát tay áo:
- Tất cả đứng lên, các ngươi báo lên trên rằng bên trong mỏ này xảy ra biến cố, chưởng môn hết sức coi trọng, cố ý phái bản tọa tới đây xem một chút.
- Là như vậy đi...
Một tên đệ tử vội vàng tiến lên, đang định giải thích, bỗng nhiên dừng lại. Sau đó toàn thân y duy trì tư thế cũ không nhúc nhích, lộ ra vẻ hết sức quỷ dị.
Tên đệ tử đưa Tào Long Báo tiến vào tỏ ra nôn nóng:
- Ngươi làm gì vậy, nói mau...
Chẳng những là tên nọ, ba tên đệ tử còn lại tất cả đều giống như tượng đá không nhúc nhích. Trong mắt Tào Long Báo tinh quang chợt lóe, đã nghe phía sau rầm một tiếng, tên đệ tử vừa đưa y tiến vào cũng đã ngã xuống.
Tào Long Báo quay người lại, chợt thấy Vũ La đang từ ngoài cửa động đi vào. Y ngơ ngác một chút, chợt đỏ bừng cả mặt, giơ tay áo lên che mặt, tránh né Vũ La định xông ra bên ngoài.
Vũ La cũng không khách sáo, giơ tay ra nắm lấy cổ y. Tào Long Báo cảm thấy toàn thân tê dại, dường như mình đang lơ lửng bay lên. Chợt nghe rầm một tiếng bay vào vách động, ngã lăn lông lốc, lồm cồm ngồi dậy vẻ mặt đau khổ:
- Vũ Đại nhân, ngài để cho ta đi, ta thật sự không mặt mũi nào nhìn ngài. Hết thảy nơi này ngài cứ tùy tiện lấy, ta tuyệt không nhúng tay vào.
- Hừ!
Vu Thiên Thọ giận tím mặt:
- Bọn lão tử đã tới đây tự nhiên là phải lấy hết, cần ngươi phải nói hay sao? Ngươi là tên súc sinh vong ân phụ nghĩa, ngoan ngoãn ngồi đó, dám chọc lão tử mất hứng, lão tử cho một kiếm bổ đôi đầu ngươi!
Tào Long Báo ấm ức nói:
- Không có lương tâm ư? Ta chính là rất có lương tâm rồi, cho nên mới bị điều đến nơi này.
Vu Thiên Thọ cười lạnh một tiếng:
- Hừ, đồ chó ngươi cũng cảm thấy oan ức hay sao?
Lão vung tay lên, chỉ tay trong lòng bàn tay chợt sáng lên một đạo ngân quang. Đó là một thanh phi kiếm mà lão luyện chế gần đây, đã tương hợp bất ly thân cùng lão, uy lực cũng không kém hơn kiếm trận Vạn Tử Thiên Hồng trước kia. Một thời gian nữa vượt xa kiếm trận Vạn Tử Thiên Hồng là lẽ đương nhiên.
Vũ La giơ tay lên ngăn Vu Thiên Thọ:
- Tào Long Báo, ta cũng có chút kỳ quái, vì sao ngươi lại chạy tới Cửu Dã Nguyên vào lúc này?
Tào Long Báo thở dài, nhìn Vũ La vẫn còn có vẻ xấu hổ:
- Nếu ta nói sau khi ta trở về, áy náy không chịu nổi, muốn khuyên chưởng môn không làm khó ngươi nữa, ngươi có tin hay không?
Vũ La sờ sờ cằm:
- Hẳn là ngươi đã kể lại chuyện trong Đông Hồ địa cung cho Trương Thiên Tuyệt rồi, nếu lão đã biết chiến lực của ta thế nào, vì sao còn dám đối địch với ta?
- Ngươi giết Lâm Tuyệt Phong, bọn họ đã biết không phải là đối thủ của ngươi. Nhưng song quyền nan địch tứ thủ, tự nhiên bọn họ không sợ hãi.
Vũ La gật đầu.
Tào Long Báo nói như vậy cũng là lời thật. Y đã được chứng kiến chiến lực Vũ La, cho dù là bỏ qua yếu tố cắn rứt lương tâm, ân đền oán trả, Tào Long Báo ngàn vạn lần cũng không muốn đối địch với Vũ La.
Sau khi rời khỏi Yên sơn, trở về Long Hổ Sơn, y quả thật kiến nghị với Trương Thiên Tuyệt thay đổi lập trường của Long Hổ Sơn, kết minh với Chung Nam sơn một lần nữa.
Nhưng Trương Thiên Tuyệt chịu ở dưới người khác, ẩn nhẫn nhiều năm như vậy rốt cục gặp được một cơ hội, làm sao có thể bởi vì hai ba câu nói của y mà buông tha?
Y nghĩ mãi mà không hiểu điểm này, cho là giao tình giữa mình và Trương Thiên Tuyệt không phải là bình thường, năm xưa cũng là cùng nhau du lịch thiên hạ mà nảy sinh ra.
Y cực khổ khuyên nhủ không ngừng, rốt cục chọc giận Trương Thiên Tuyệt, lão viết một tờ thủ lệnh bắt y phải tới Cửu Dã Nguyên.
Mỏ Ngọc Tủy ở Cửu Dã Nguyên đúng là quan trọng, nhưng bất kể có chuyện trọng đại gì cũng không đáng phải xuất động Đại trưởng lão môn phái. Tào Long Báo nhận được mệnh lệnh, lập tức biết mình bị Trương Thiên Tuyệt “biếm vào lãnh cung”, nhất thời tức giận không ít. Y cũng là người tính tình nóng nảy, không thèm nói lời từ biệt cùng Trương Thiên Tuyệt, chạy thẳng tới Cửu Dã Nguyên.
Tào Long Báo cũng không muốn kể rõ chi tiết chuyện này, chỉ cân nhắc một chút, sau đó mới nói:
- Vũ La, ta không nói thật với ngươi về chuyện Đông Hồ địa cung.
Vũ La bất ngờ nhìn y. Tào Long Báo cắn răng nói:
- Thật ra Trương Thạc tham gia Thiên Môn diễn võ là gánh vác nhiệm vụ quan trọng.
Trương Thạc chính là con tư sinh của Trương Thiên Tuyệt, là tên đệ tử Long Hổ Sơn tham gia Thiên Môn diễn võ mất tích.
Tối ngày thứ nhất Thiên Môn diễn võ, Trương Thạc dựa theo an bài lúc trước, đốt một loại hương dây.
Loại hương dây này có mùi rất khó nhận ra, nhưng lại có mối dụ hoặc chí mạng với hung thú Hồng Lân Độc Thiện nổi danh trong Đông Hồ.
Ý của Trương Thạc là thu hút vài con Hồng Lân Độc Thiện hùng mạnh tới, thừa dịp hỗn loạn ám toán mấy tên đệ tử môn phái khác, làm yếu đi thực lực của Chung Nam sơn, Côn Luân... Nhưng không ngờ rằng con Bá Vương cổ kia xuất cung, cắn thuyền đá làm hai đoạn, Trương Thạc trở thành kẻ xấu số.
Tào Long Báo kể xong, nói tiếp:
- Thật ra Trương Thiên Tuyệt chờ ngày này đã rất lâu rồi, bất kể kết quả Thiên Môn diễn võ như thế nào, lão cũng sẽ phát động nhằm vào ngươi.
Y nhìn Vũ La một cái, rốt cục vẫn phải nói:
- Ngoài ra... Người mang pháp môn Chỉ Tiên Châm giao cho Phương Nhạc Chí, là ta.
Vũ La gật đầu, điểm nghi vấn cuối cùng của Thiên Môn diễn võ ở Đông Hồ rốt cục đã được giải khai. Long Hổ Sơn đã sớm không cam lòng ở dưới người khác, trên thực tế Thiên Môn diễn võ trong Đông Hồ địa cung chính là một lần hành động lớn của Long Hổ Sơn, mục đích chính là thừa nước đục thả câu, làm cho cường giả của những môn phái khác chết đi.
Đối phó Vũ La chỉ là phụ thêm mà thôi, nếu thành công, tự nhiên là thu hoạch không nhỏ, không thành công cũng không có gì tổn thất.
Vũ La nhìn Tào Long Báo một cái:
- Lần này ngươi tố cáo hết những bí mật này cho ta biết, Trương Thiên Tuyệt sao thể tha cho ngươi?
Tào Long Báo cười ra vẻ không sao cả:
- Lần này ta cũng đã nhìn thấu, dứt khoát tìm một chỗ ẩn cư là xong, ta không có ý định trở về Long Hổ Sơn nữa.
Vu Thiên Thọ cười hăng hắc lạnh lẽo:
- Ẩn cư ư? Bọn lão tử còn chưa nói thả ngươi đi kia mà?