Y nói dứt lời lập tức đứng dậy ôm quyền thi lễ Vũ La, sau đó xoay người rời đi.
- Không cần...
Vũ La kêu lên một tiếng, Đường Tử Phong không dừng lại, vẫn bước nhanh đi.
Lư Niệm Vũhiểu gì bèn hỏi:
- Rốt cục là xảy ra chuyện gì?
Vũ La cười lạnh một tiếng, kể lại mọi chuyện. Lư Niệm Vũ nghe xong giận tím mặt:
- Đường Từ Lăng nghe nói ngươi sắp thất thế, cho nên cũng không giúp ngươi xử lý mỏ Ô Thiết nữa chứ gì?
Vũ La cười lạnh:
- Còn nguyên nhân nào khác sao?
Đường Tử Lăng chính là đường đệ của Đường Tử Phong. Gần đây Đường Tử Phong đi theo Lư Niệm Vũ học tập Đan đạo, những chuyện này Lư Niệm Vũ cũng hơi có hiểu rõ.
- Tiểu nhân vô sỉ!
Lư Niệm Vũ vỗ bàn vỡ tan thành bốn mảnh:
- Thật là trơ trẽn!
Vũ La khoát khoát tay:
- Bỏ đi, theo cát tránh hung là chuyện thường tình của con người, trách y làm chi? Lúc này y bỏ ta đi là tổn thất của y, chẳng qua là y không biết mà thôi.
Vũ La cũng không phải là khoác lác. Theo người ngoài thấy, sáu đại Thiên Môn cùng cửu đại môn phái phản đối hắn, dường như là tai họa ngập đầu, nhưng bản thân hắn có mười phần tin chắc mình sẽ vượt qua cửa ải này.
Lúc này Đường Tử Lăng rời đi, chắc chắn là tổn thất của bản thân y.
Nếu y tiếp tục kiên trì, vài chục năm sau, chắc chắn Vũ La sẽ an bài cho y một đoạn cơ duyên không thua gì Đường Tử Phong.
Lư Niệm Vũ cũng không giận lâu vì những nhân vật nho nhỏ như vậy, khoát tay nói:
- Nói cũng đúng, không cần để ý tới bọn chúng. Ngươi nói ta nghe, kế tiếp có tính toán gì không?
Vũ La nở một nụ cười có vẻ tà ác:
- Đợi lát nữa lão sẽ biết.
Hướng Cuồng Ngôn, Vu Thiên Thọ cũng ở gần đây, Vũ La bảo Vương Cầm Hổ lúc này đã đi lại được mời hai lão tới, bốn người tụ tập với nhau một lần nữa, Vũ La buông ra lời nói kinh người:
- Ta muốn tiêu diệt Trưởng lão hội, có ai đi cùng chăng?
Chuyện này Vũ La không để cho Kiều Hổ cùng Mã Hồng tham dự, thật sự là bởi vì hai người tu vi quá thấp. Chuyện ở cấp bậc này, dù là hai người có lòng hỗ trợ cũng không làm gì được.
Nhưng ba người Hướng Cuồng Ngôn lại khác.
Vũ La vừa dứt lời, Lư Niệm Vũ vốn hiền lành ổn trọng lập tức kinh nghi:
- Ngươi định phản thật sao?
Vu Thiên Thọ chỉ e thiên hạ không loạn, bật cười to:
- Ha ha ha! Phản rồi, phản rồi! Lão tử đã thấy gai mắt Cửu Đại Thiên Môn từ lâu, ai nấy giả nhân giả nghĩa một phường. Trước giết Trưởng lão hội, sau diệt Cửu Đại Thiên Môn, giết con bà nó đi!
Hướng Cuồng Ngôn lộ vẻ khinh thường:
- Không phải chỉ là một đám trưởng lão phế vật thôi sao, chỉ là một bọn điếc không sợ pháo, ngươi còn làm ra vẻ trịnh trọng như vậy, làm như là có đại sự gì không quyết định được vậy...
Ba người Vũ La không biết nói gì.
Vu Thiên Thọ lại ngó sang Lư Niệm Vũ:
- Lão Lư, lão có dám không?
Lư Niệm Vũ chẳng qua là cẩn thận mà thôi, bị Hướng Cuồng Ngôn tỏ ra không sợ trời không sợ đất một phen như vậy, lại bị Vu Thiên Thọ khích tướng, lão trợn trừng mắt:
- Ai nói không dám! Dù ta phá hủy Trưởng lão hội, bọn chúng dám làm gì ta?
Bốn người hào khí ngất trời, quyết định làm chuyện đại nghịch bất đạo này.
Lập tức bọn họ để đám vãn bối lại trong biệt viện, bốn người đằng vân giá vũ, chạy thẳng tới Phượng Ngô sơn, trú xứ của Trưởng lão hội.
Mấy ngày qua Đồng trưởng lão có cảm giác toàn thân mệt mỏi.
May là lão tu luyện đã gần ngàn năm, đã trông thấy hết thế thái nhân tình, lòng người ấm lạnh. Nhưng lão cũng không ngờ rằng sau khi Lâm Tuyệt Phong chết đi, chỉ mới một thời gian ngắn, tình thế đã chuyển biến vô cùng nhanh chóng.
Trong hội nghị nửa ngày trước, Đồng trưởng lão dốc hết bản lĩnh của mình cũng không thể ngăn cản được quyết nghị kia thông qua. Không ít đồng minh của lão lúc trước, lúc này quay giáo đâm một cái. Đồng trưởng lão ứng phó không kịp, đối thủ đã chuẩn bị đầy đủ, trong mười ba vị trưởng lão có hết chín vị ủng hộ bãi miễn Vũ La.
Còn lại bốn người, trừ ba vị Đồng trưởng lão ra, cũng chỉ có một vị của Côn Luân âm thầm ủng hộ.
Thậm chí bản thân Đồng trưởng lão cũng nhận được mặt hàm của Long Hổ Sơn, bảo lão ủng hộ việc bãi miễn Vũ La. Đồng trưởng lão cắn răng chống lại mệnh lệnh này, lão biết môn phái mình từ nay về sau sẽ không còn được Long Hổ Sơn ủng hộ nữa.
Nhưng lão vẫn quyết định làm như vậy.
Trừ đạo nghĩa ra, tao ngộ của Đường Tử Phong cũng là một nguyên nhân quan trọng khiến cho Đồng trưởng lão từ bỏ Long Hổ Sơn, đứng về phía Vũ La.
Lúc này bốn vị trưởng lão đang ngồi cùng một chỗ với nhau, mọi người mặt nhăn mày nhó, than ngắn thở dài.
Bỗng nhiên ngoài cửa có người chạy nhanh vào:
- Sư tôn, sư tôn...
Đồng trưởng lão giận dữ:
- Càn rỡ! Không được lão phu cho phép, ai cho ngươi tiến vào?
Tên đệ tử kia quỳ sụp xuống, hai tay trình lên một miếng ngọc:
- Sư tôn, chuyện này vạn phần khẩn cấp.
Tên đệ tử này xui xẻo, hôm nay xuống núi có việc, không ngờ rằng lúc trở về bị mấy người bắt đi dễ như trở bàn tay, sau đó dùng lời lẽ đe dọa một phen bắt y trở lại đưa tin, kết quả lại bị sư tôn mắng một trận.
Đồng trưởng lão nghi hoặc nhận lấy, sau khi xem xong, sắc mặt lão có vẻ kỳ quái.
- Lão Đồng, chúng ta làm sao bây giờ?
Lạc trưởng lão bên cạnh hỏi, Đồng trưởng lão đưa miếng ngọc cho bọn họ chuyền tay nhau đọc một lần, ba người cảm thấy vô cùng nghi hoặc:
- Lão Đồng, chúng ta làm sao đây?
Đồng trưởng lão cân nhắc một phen:
- Hắn chưa bao giờ làm chuyện gì mà không chuẩn bị, nếu nói như vậy nhất định là có dụng ý, chúng ta mau mau làm theo.
Bốn người lập tức tản đi, mang theo môn nhân lặng lẽ rút khỏi Phượng Ngô sơn.
Khác với bọn Đồng trưởng lão rầu rĩ, trên một ngọn núi khác, chín vị trưởng lão đang tụ tập với nhau nâng cốc vui vầy, ăn mừng bước đầu tiên của kế hoạch bức lui Vũ La thành công.
Đủ các món sơn hào hải vị mang lên như nước chảy, từng bình rượu ngon uống cạn, mọi người ai nấy hưng phấn vô cùng.
- Nào, mọi người cạn thêm chén nữa!
- Cạn nào...
- Ha ha, tên Vũ La kia lớn lối lâu như vậy, ta đã không ưa hắn từ sớm. Hắn cho rằng mình là thiên hạ đệ nhất nhân ư, rốt cục cũng bị chúng ta hất xuống.
- Đúng vậy, đây chính là quy củ của Tu Chân Giới Trung Châu, Vũ La hắn toàn làm trái với quy củ này, sớm muộn gì cũng có người sẽ thu thập hắn. Tuy rằng lúc trước hắn dương dương đắc ý, đến lúc rơi đài nhất định sẽ chết rất khó coi.
- Đây vẫn chỉ là bước đầu tiên, ta đoán chừng sau đó còn liên hoàn kế. Tiểu tử kia lần này coi như xui xẻo, chúng ta làm chuyện này coi như là tướng tiên phong, tương lai luận công ban thưởng không thể thiếu chúng ta, ha ha!
Cả bọn còn đang cao hứng, bốn người Đồng trưởng lão mạnh ai nấy mang theo môn nhân của mình, đã tới địa điểm ước định. Vũ La đứng trên một tảng đá lớn, thấy mọi người tới lập tức nghênh đón:
- Sao hả, có còn sót lại người nào không?
Đồng trưởng lão nhìn những người khác một lượt, mọi người đồng loạt lắc đầu:
- Đã ra hết rồi.
Vũ La khẽ mỉm cười:
- Thật là tốt, các vị hãy đứng sang bên trước.
Đồng trưởng lão nghi hoặc:
- Vũ La, rốt cục ngươi muốn làm gì...
Lão còn chưa dứt lời, sau lưng Vũ La chợt xuất hiện một mảng hào quang tuyệt đẹp, Hồng Vũ tiên pháo khí thế hùng tráng xếp thành một hàng, ba trăm khẩu Hồng Vũ tiên pháo nhắm ngay Phượng Ngô sơn.
A...
Bốn vị trưởng lão trợn mắt há mồm.
Vũ La thoáng động trong lòng, bắn cho ta!
Oành...
Tiên pháo bắn một lượt, giống như pháo hoa bay lên bầu trời, ngay cả mặt trời cũng bị ánh sáng của tiên pháo lấn át.
Chín vị trưởng lão đang trong tửu yến đột nhiên cảm thấy có chuyện gì không đúng:
- Có chuyện gì vậy?
Chín người xông ra cửa, chợt thấy mấy trăm viên đạn pháo kéo theo đuôi hào quang thật dài, nhìn như chậm chạp, thật ra vô cùng nhanh chóng bay về phía bọn họ.
- Hồng Vũ tiên pháo!
Mọi người bị làm cho sợ đến hồn phi phách tán, tranh nhau chạy trốn, đáng tiếc đã không còn kịp nữa. Đạn pháo rơi xuống đất nổ vang như sấm, cả vùng đất run rẩy.
Cả Phượng Ngô sơn trở thành một mảnh hoang tàn!