Tiên Tuyệt

Chương 614: Thần Vương cổ (Hạ)




Năm xưa Lâm Tuyệt Phong được xưng Trung Châu đệ nhất cường giả, tuy rằng chưởng môn của những đại Thiên Môn khác không bằng lão, nhưng cũng không kém bao nhiêu.

Ngũ đại chưởng môn liên thủ, từ góc độ của Chu Thanh Giang cùng Hoắc Liên Đông mà phán đoán, thực lực của bọn họ chắc chắn hơn xa phe mình.

Chu Thanh Giang cùng Hoắc Liên Đông cũng không chịu bỏ rơi Vũ La, nhưng chuyện này bọn họ lại không thể không cẩn thận xử lý, bằng không chỉ cần sơ ý một chút, Trung Châu sẽ lâm vào một mảnh hỗn loạn giống như Nam Hoang.

Ý của sáu Đại Thiên Môn rất rõ ràng: Vũ La cút đi, chúng ta còn thừa nhận sự lãnh đạo của Chung Nam sơn đối với Cửu Đại Thiên Môn, bằng không sẽ là cá chết lưới rách.

Vũ La quá mạnh mẽ, lần Thiên Môn diễn võ này đã khiến cho bọn họ thấy rõ ràng hơn điểm này.

Các chưởng môn đại Thiên Môn cũng là người hết sức tinh minh, chỉ liếc mắt là có thể nhìn ra nếu Vũ La cứ ủng hộ Chung Nam sơn như vậy, chẳng khác nào Chung Nam sơn có được một vũ khí siêu cấp. Chỉ cần gặp phải người phản đối mình, Chung Nam sơn có thể lấy ra công kích đối thủ.

Cứ tiếp tục như vậy, bọn họ sẽ không còn đường sống.

Không bằng hiện tại mọi người đoàn kết lại, trước hết sử dụng kế sách đập nồi dìm thuyền, sau đó Cửu Đại Thiên Môn sẽ khôi phục lại trạng thái trước kia. Chỉ bất quá Chung Nam sơn thay thế vị trí người lãnh đạo của Cửu Nghi sơn trước kia mà thôi.

Chu Thanh Giang cũng biết ý của Cửu Đại Thiên Môn. Dù lão hết sức không muốn, nhưng tình thế hiện tại người ta mạnh hơn mình, ngay cả Long Hổ sơn cũng đứng về phía đôi thủ, đã làm cho Chu Thanh Giang nhận rõ cục diện hiện tại.

Trong lúc Chu Thanh Giang bị áp lực nặng nề của sáu đại Thiên Môn, bên trong Đông Hồ đang xảy ra biến hóa lớn, hết thảy tin tức đều bị ngăn cách, bên ngoài không biết chút nào.

Trên bầu trời Đông Hồ, mười cái đầu khổng lồ của Thần Vương cổ nhìn bốn người Vũ La chằm chằm, khiến cho người ta không rét mà run. Trong mắt của nó, bốn người chính là huyết thực hết sức ngon lành, nó hoàn toàn không nghĩ tới những sinh vật nhỏ bé này sẽ có khả năng phản kháng.

Theo thân thể Thần Vương cổ uốn éo, mây đen trên trời quay cuồng. Hiển nhiên Thần Vương Cổ vừa ra đời đã làm sinh ra các loại thiên địa dị tượng.

Tào Long Báo tuyệt vọng tới nỗi mặt xanh như tàu lá, đôi môi tái mét.

Thương Điệp Lệ không nhịn được hỏi:

- Vũ Đại nhân, chúng ta có thể chịu được không?

Mạnh Liên Ân từng trải qua sinh tử ở Hoài Sơn hà, so ra còn khá hơn Thương Điệp Lệ một chút, nhưng gương mặt cũng lộ vẻ ung dung chịu chết.

Vũ La muốn trả lời Thương Điệp Lệ, nhưng bỗng nhiên nhướng mày:

- Ủa...

Tiếng kêu kinh ngạc này của hắn đã gợi lên tia hy vọng cuối cùng trong lòng Mạnh Liên Ân. Y vội vàng hỏi:

- Vũ Đại nhân phát hiện chuyện gì vậy?

Vũ La ngẩn người ra, một lúc lâu sau mới phun ra bốn chữ:

- Chử Hải Thiêu Thiên!

- Cái gì?

Ba người Mạnh Liên Ân tỏ ra sửng sốt, vào lúc này, Vũ La chợt thốt lên một câu nói không đầu không đuôi như vậy là có ý gì?

Chỉ có mình Vũ La hiểu, thần sắc hắn tỏ ra cổ quái, không nhìn ra là vui mừng hay bi thương, tay chỉ Đông Hồ:

- Ôi, tự các ngươi xem đi.

Vốn mọi người không phát hiện ra chuyện gì khác thường, nhưng nhìn theo tay Vũ La chợt thấy Đông Hồ xảy ra biến hóa vô cùng vi diệu. Nhiều luồng sương mù màu trắng nhạt từ dưới hồ nước bốc lên, sau đó bay thẳng lên không, dần dần tụ lại thành mây đen, trong lúc không hay không biết từ từ hóa thành màu đỏ.

Quá trình này nhìn như chậm chạp, thật ra rất nhanh. Trên mặt Đông Hồ sương mù màu trắng càng ngày càng dày, mây đen trên trời cũng càng ngày càng đỏ. Rất nhanh cả Đông Hô sôi trào lên, bọt khí sôi sùng sục, mây đen trên trời hoàn toàn hóa thành mây đỏ như lửa, giống như một biển lửa ngập trời.

- Đây... Đây là chuyện gì vậy?

Tào Long Báo lấy làm kỳ bèn hỏi:

- Chẳng lẽ con Thần Vương cổ này là cổ thú thuộc tính Hỏa, chuyện này cũng thật là đáng sợ...

Vũ La bất đắc dĩ cười khổ:

- Như vậy cũng chẳng là gì, ngươi chờ xem tiếp đi...

Dường như Thần Vương cổ có vẻ không thoải mái, hoạt động thân thể khổng lồ của nó giữa không trung có vẻ khó khăn. Đám mây đen quay xung quanh nó càng ngày càng đỏ, mà bên dưới Đông Hồ đã hoàn toàn sôi trào, dường như cả Đông Hồ chính là một chảo nước sôi, bên dưới lửa đang thiêu đốt rừng rực.

Nhưng Tào Long Báo hiểu rất rõ ràng, cho dù là phía dưới Đông Hồ có một đạo Địa Tâm Hỏa mạch hoàn toàn bộc phát, tình cảnh Đông Hồ cũng không tới nỗi như hiện tại.

Phụt...

Một con suối lửa từ trong Đông Hồ phun ra, nước hồ bắn lên không hóa thành hơi nước nóng hổi. Theo đó hàng chục con suối lửa phun ra, những tiếng phụt phụt vang lên không dứt trong khắp Đông Hồ.

Sau đó có thể thấy được bằng mắt thường ngọn lửa bắt đầu lan tràn ra khắp cả mặt hồ. Đây không phải là dầu hỏa, nhưng ngọn lửa có thể cháy trên mặt nước như vậy, nhất định là có một loại năng lượng kỳ dị nào đó chống đỡ sau lưng.

Mà trên bầu trời, đám mây lửa đỏ rực kia cũng đã hoàn toàn hóa thành biển lửa. Đám mây lửa bùng cháy, tạo thành từng đám mưa lửa trút xuống dưới đất.

Ngọn lửa trên mặt hồ dần dần kết nối với lửa trên trời, mây lửa trước mặt càng ngày càng bành trướng, bao trùm cả bầu trời bao la của Đông Hồ.

Ngọn lửa trong Đông Hải càng ngày càng mạnh mẽ, mặt nước nhanh chóng hạ xuống.

Dường như Thần Vương cổ hết sức không thoải mái, phát ra từng tiếng rống giận. Nhưng với mức độ của ngọn lửa này không thể gây ra thiệt hại cho nó.

Nhưng tình cảnh này đã khiến cho ba người Tào Long Báo hiểu rõ lời Vũ La. Ba người trợn mắt há mồm, một lúc lâu sau Thương Điệp Lệ mới lẩm bẩm:

- Chử Hải Thiêu Thiên, quả nhiên là Chử Hải Thiêu Thiên...

Uy lực Hạn Bạt Huyết Phần của Vũ La phát huy đến cực hạn, chính là cảnh giới Chử Hải Thiêu Thiên, đó chính là Chử Hải Thiêu Thiên chân chính, càng đáng sợ hơn cả cảnh tượng trước mắt.

Chính là vì Vũ La đã quen thuộc, cho nên khi có một lực lượng nào đó chuẩn bị nổi lên, hắn lập tức biết ngay sắp sửa xảy ra cục diện Chử Hải Thiêu Thiên này.

Vũ La xúc cảnh sinh tình, lại nhớ tới Hạn Bạt Huyết Phần của mình, theo đó là từng chuyện xa xưa mà hắn không hề muốn nhớ lại. Mặc dù ân oán tình cừu tiền kiếp đã chấm dứt, nhưng thỉnh thoảng xuất hiện trong lòng vẫn khiến cho người ta cảm thấy buồn bã.

Hắn cất tiếng thở dài, bình thản nói:

- Trận chiến chân chính sắp sửa tới, mọi người chuẩn bị sẵn sàng đi.

Theo ý của hắn, chiến đấu với Thần Vương cổ vẫn chưa gọi là chiến đấu chân chính. Chẳng lẽ trong Đông Hồ này còn có thứ gì còn đáng sợ hơn cả Thần Vương Cổ hay sao?

Ba người Tào Long Báo cảm thấy hết sức khó tin, thậm chí có hơi nghi ngờ. Nhưng Thần Vương Cổ trên trời không ngờ lại bỏ qua cho bốn người, mười cái đầu thú khổng lồ nhìn về phía Đông Hồ bên dưới liên tiếp phát ra tiếng rống giận, toát ra vẻ sợ hãi không cam lòng. Dường như nó hết sức sợ hãi thứ gì đó trong Đông Hồ, nhưng biết mình không có cách nào chống cự.

Nham thạch dưới Đông Hồ hoàn toàn tan chảy, trở thành một mảng dung nham. Nước trong Đông Hồ nhiều như vậy, chỉ trong nửa canh giờ ngắn ngủi không ngờ đã bốc hơi cạn kiệt.

Giữa không trung đã là một mảng lửa đỏ, ngọn lửa dần dần chuyển sang màu vàng nhạt. Lúc này bốn người Vũ La cũng đã thi triển ra thủ đoạn của mình, chống lại ngọn lửa cường hãn kia.

Cả Đông Hồ đã hóa thành một hồ dung nham rộng lớn khôn cùng. Giữa dung nham quay cuồng, không biết từ lúc nào dâng lên những đốm đỏ loang lổ.

Lúc đầu không ai để ý tới những đốm đỏ này. Thế nhưng rất nhanh, số lượng đốm đỏ gia tăng manh mẽ, cả bề mặt hồ dung nham cũng đã bị những đốm đỏ này chiếm cứ thành một tầng rất dày, giống như một cái nắp đậy trên mặt Đông Hồ.

Thần Vương cổ kia hết sức bất an, thân hình giãy dụa. Mười cái đầu thú không ngừng mổ xuống, phát ra từng tiếng nổ, đuôi nó vung vẩy, dường như muốn xua đi những đốm đỏ kia.

Phù... Một tiếng trầm đục vang lên, những đốm đỏ thình lình ùa lên một lượt với khí thế sét đánh không kịp bưng tai, hoàn toàn bao phủ lấy thân thể khổng lồ của Thần Vương cổ.