Tiên Tuyệt

Chương 610: Cổ thú đánh giết (Trung)




Vũ La nhìn qua những lối vào mê cung một lượt, sau khi xác định mình tìm không sai, bèn dẫn theo mọi người tiến vào một mê cung khác.

Nhờ Vũ La khám phá ra trận pháp, cho nên tránh được những hoàn cảnh nguy hiểm hay hung thú trong mê cung. Cứ như vậy, bọn họ hữu vô kinh vô hiểm ra vào ba mê cung, ngay cả Vương Cầm Hổ cũng nhìn ra Vũ La đang nghĩ biện pháp ra ngoài. Mặc dù y không giúp gì được, nhưng dọc trên đường đi cũng không ngừng khuyến khích Vũ La.

Dĩ nhiên khuyến khích chiếm một nửa tinh lực của y, nửa còn lại dùng lấy lòng Thương Điệp Lệ.

Khi Vũ La tìm được cửa vào mê cung thứ tư, đưa bốn người vào trong đó không lâu, bên dưới vực sâu không đáy kia thình lình có thứ gì đó động đậy trong bóng tối.

Một quái vật hung dữ chậm rãi bò lên.

Bề ngoài quái vật này thê thảm không nỡ nhìn, toàn thân đầm đìa máu tươi, nửa thân sau không thấy đâu nữa, nội tạng và xương lòng thòng bên ngoài, ngay cả đầu cũng chỉ còn lại có một nửa.

Nhưng quan sát cẩn thận vẫn có thể nhìn ra, đây chính là Bá Vương cổ.

Sinh mệnh lực của cổ trùng cũng hết sức dẻo dai, cổ trùng ra đời là do các loại độc trùng, độc thú, hung thú... Cắn nuốt lẫn nhau, sinh ra biến dị, cuối cùng sống sót một con hùng mạnh nhất.

Nếu như bị thương cũng không được, sẽ sớm trở thành mồi ngon trong bụng cổ trùng khác, cũng sẽ không trở thành Bá Vương cổ.

Bá Vương cổ này lúc trước chưa đánh đã sợ, bị Thiên Vương cổ đuổi giết không còn đường trốn, đáng tiếc Thiên Vương Cổ mới ăn được một nửa, thình lình có người oanh kích Đông Hồ.

Thiên Vương cổ nổi giận, xông lên tàn sát một phen.

Bá Vương cổ có được cơ hội thở dốc, vừa khôi phục lại được một chút bèn thừa cơ trốn thoát.

Suýt chút nữa nó bị Thiên Vương cổ ăn mất, nhưng lại giải tr렢ản năng sợ hãi Thiên Vương Cổ của nó, chỉ còn lại cảm giác tử chiến tới cùng.

Nhưng nó cũng biết với tình trạng hiện tại của mình, bất kể thế nào cũng không phải là đối thủ của Thiên Vương cổ. Cho nên mượn mê cung xung quanh ẩn nấp, mới vừa bị Thiên Vương Cổ đuổi từ trong một mê cung chạy ra.

Nó đang muốn tiến vào một mê cung khác, bỗng nhiên nơi cửa vào mê cung bóng người chợt lóe, ba người Tào Long Báo xông ra ngoài.

Mê cung này là mê cung Vũ La đi vào lúc đầu.

Bọn họ không có bản lĩnh như Vũ La, mất rất nhiều sức lực, mãi tới bây giờ mới ra được nơi này

Linh nguyên trên người Tào Long Báo đã hết sức mỏng manh, Lưu Thu Lương cùng Bạc trưởng lão càng không chịu nổi. Lúc này bất kể thế nào, bọn họ cũng không phải là đối thủ của Bá Vương cổ.

Nhưng tình huống của Bá Vương cổ hiện tại cũng không tốt đẹp gì, nó cũng nhận định rằng mình không phải là đối thủ của ba người kia.

Cho nên người dọa trùng, trùng dọa người, sau đó ầm một tiếng mạnh ai nấy quay đầu bỏ chạy, chia ra chui vào hai mê cung khác nhau trông hết sức buồn cười.

Bùng...

Thình lình Thiên Vương cổ từ dưới vực chui lên, nhảy một cái vượt qua hàng trăm trượng, tám cái đuôi dài của nó đâm sâu vào vách đá, treo vững vàng giữa không trung.

Nó ăn nửa con Bá Vương cổ, lại ăn rất nhiều tu sĩ, sau khi hấp thu đầy đủ huyết thực, lực lượng tăng mạnh, đã có dấu hiệu mọc ra đuôi thứ chín.

Nếu nó có thể ăn hết tám con Bá Vương cổ, vậy có thể hóa thành tuyệt thế Hung cổ mười đầu mười đuôi, cho dù đối mặt với Phù Cổ hùng mạnh nhất cũng không hề thua kém.

Nó đánh hơi theo mùi máu của Bá Vương cổ, rất dễ dàng đuổi sát theo sau.

Đến khi bọn Vũ La tiến vào mê cung thứ năm, một lúc sau ba người Tào Long Báo mới lăn một vòng trở ra khỏi mê cung khi nãy.

Một cánh tay Lưu Thư Lương rũ xuống, tóc tai bù xù, chật vật không chịu nổi.

Trên vai Bạc trưởng lão có một vết thương thật sâu, có lẽ là bị hung thú nào đó chộp trúng. Nếu trào này chính xác hơn một chút đã đánh trúng cổ họng của lão, có thể nói mà không sợ khoa trương, Bạc trưởng lão vừa dạo một vòng qua Quỷ Môn quan trở về.

Bế ngoài có vẻ như Tào Long Báo tốt hơn một chút, nhưng sắc mặt y tái nhợt, không biết là do linh nguyên hao tốn quá độ hay là bị nội thương.

Ba người dè dặt quan sát xung quanh, cuối cùng cảm thấy không có gì nguy hiểm, không khỏi thở phào nhẹ nhõm:

- Cuối cùng cũng đã an toàn...

Còn chưa nói dứt lời, chợt thấy trong mê cung mà Bá Vương cổ vừa chui vào thò ra một cái đầu khổng lồ, chính là Thiên Vương cổ.

Thiên Vương cổ không tìm được Bá Vương cổ trong mê cung, bỗng nhiên trở nên thông minh, ta sẽ canh chừng ngươi ở cửa động, không tin ngươi không ra.

Ba người Tào Long Báo định chạy tiếp, Thiên Vương cổ đã chui ra khỏi mê cung, tám cái đuôi của nó nháy mắt bịt chặt tất cả cửa vào mê cung xung quanh ba người.

Trên tám cái đầu, mười sáu con mắt nhìn bọn họ chằm chằm.

Tào Long Báo buông tiếng than dài:

- Thật không ngờ rằng chúng ta đường đường là Đại Năng, lại có kết cục thế này...

Tào Long Báo cùng Bạc trưởng lão là thật oan uổng, hai người bọn họ chạy tới sau, nhất là Tào Long Báo, vốn Thiên Môn diễn võ không có liên quan gì tới y.

Trên tám cái đầu khổng lồ, ánh sáng khát khao lóe lên trong mắt, dần dần vây lại...

Vũ La thu tay lại, ngắt Vu lực màu vàng sẫm:

- Thành rồi, chúng ta đi ra ngoài chờ, ta đoán rằng ít nhất cũng phải mất thời gian nửa ngày mới có thể có hiệu quả. Đi thôi.

Bốn người có Vũ La dẫn đường, như trước hết sức nhẹ nhàng ra khỏi ảo cảnh kia.

Dường như quan hệ của Vương Cầm Hổ và Thương Điệp Lệ đã phát triển rất nhiều, y tỏ ra hết sức ân cần, là người đầu tiên xông ra:

- Để ta đi trước mở đường.

Vũ La không nhịn được lộ vẻ khinh thường, Thương Điệp Lệ trong vẻ xấu hổ không giấu được hạnh phúc. Vũ La cùng Mạnh Liên Ân lắc lắc đầu, đôi nhân tình người ta đang vui vẻ, bọn họ không tiện xen vào.

Vương Cầm Hổ vừa ra, thình lình có một bóng đen khổng lồ vù một tiếng, mang theo một luồng linh lực quật mạnh vào người y.

A... Vương Cầm Hổ hét thảm một tiếng, bị bóng đen kia đánh cho bay vào vách đá.

Phía sau Thương Điệp Lệ vừa mới bước ra, đã thấy được thảm kịch này. Truyền nhân Côn Luân lập tức ngây người tại chỗ, một lúc lâu mới kịp phản ứng. Gương mặt vốn điềm tĩnh của nàng lập tức biến thành La Sát, thét lên một tiếng liều lĩnh xông tới.

Thiên Vương cổ đang hoành hành ngang ngược, Tào Long Báo, Lưu Thư Lương cùng Bạc trưởng lão tràn ngập nguy cơ. Bạc trưởng lão không ngừng hộc máu, nhưng không dám dừng tay chút nào, chỉ cần sơ ý một chút cũng sẽ bị một cái đuôi to tướng đâm xuyên qua người.

Tình huống của Tào Long Báo khá hơn một chút, Lưu Thư Lương dốc hết bản lĩnh của mình, cũng chỉ là miễn cưỡng tự vệ mà thôi. Ba người cũng chật vật không chịu nổi, trên người bị thương nhiều chỗ, linh nguyên gần như cạn kiệt.

Thiên Vương cổ kia bị ba người công kích liên tục, một cái đầu rắn khổng lồ dữ tợn cũng đã bị thương, một con mắt rơi ra lủng lẳng bên ngoài, nhưng con ngươi còn đang không ngừng chuyển động, âm trầm quan sát ba người, nhìn qua vô cùng kinh khủng.

Lúc Vương Cầm Hổ lao ra, Thiên Vương cổ bất quá chỉ quét ra một đuôi theo bản năng. Vương Cầm Hổ còn đang chìm đắm trong mặt ngọt ái tình, hoàn toàn không đề phòng mới trọng thương tại chỗ như vậy.

Mạnh Liên Ân thấy Thương Điệp Lệ xông lên, theo bản năng phản ứng lập tức phóng xuất linh quang thân mình, từ bên cạnh xông tới, chặn lại cho Thương Điệp Lệ một cái đuôi rắn từ mé bên đánh tới.

Đáng tiếc lực lượng của y có hạn, đuôi rắn kia giống như tiên pháo bắn tới, linh quang nồng đậm xung quanh thân thể y kêu thịch một tiếng, nổ tan tành. Toàn thân Mạnh Liên Ân quay tít trên không, sau đó va mạnh vào vách đá.

Vũ La khẽ cau mày, thân hình chợt lóe đã vọt tới bên cạnh cái đuôi kia, cả người hiện đầy Vu lực màu vàng sẫm, hai cánh tay dang ra ôm mạnh một cái, giữ chặt đuôi rắn này. Rồi ngay sau đó quát to một tiếng, hung hăng bẻ gặp lại.

Một tiếng rắc giòn tan vang lên, đuôi rắn khổng lồ kia bị hắn bẻ gãy chỉ bằng vào sức mình.

Đuôi rắn còn dính với da thịt, nhưng những đốt xương bên trong đã hoàn toàn nát bấy, Vu lực màu vàng sẫm của Vũ La theo vết thương tràn vào. Rắc một tiếng vang lên, miệng vết thương bị mở ra rất rộng, máu tươi thịt vụn, bọt máu tung bay đầy trời giữa Vu lực màu vàng sẫm, trông kinh khủng vô cùng.