Tiên Tuyệt

Chương 603: Một mình đánh tất cả (Thượng)




Tống Hiểu Vũ nghe thấy Quách Lãnh Nguyệt thét chói tai vội vàng xông tới, Vũ La tay phải thành quyền, cũng không thèm nhìn hết sức hững hờ đánh ra một quyền.

Tuy rằng Tống Hiểu Vũ gấp gáp công kích, nhưng ai nấy đều thấy được y đã chuẩn bị đầy đủ. Vũ La chỉ hờ hững đánh ra một quyền đã đẩy bắn y ngược trở lại.

Bao nhiêu đó vẫn chưa xong, Cổ Phượng Ca cũng lặng lẽ không tiếng động nhích tới gần, hai tay toát ra linh quang tràn ngập, giống như hai thanh đao bén đâm mạnh về phía Vũ La.

Mọi người chỉ cảm thấy hoa mắt, cũng không thấy rõ Vũ La xuất cước như thế nào, chỉ thấy Cổ Phượng Ca kêu lên một tiếng quái dị, trên mặt hiện ra một dấu bàn chân to sưng đỏ, nhanh chóng lui trở về.

Đường đường một đời cao thủ nổi danh lớp thanh niên, gương mặt đỏ bừng bừng.

Vũ La tát cho Quách Lãnh Nguyệt mười cái thật mạnh, lửa giận trong lòng cũng đã trút ra:

- Ha ha ha, bây giờ tốt quá, thoải mái hơn nhiều!

Gương mặt vốn xinh đẹp của Quách Lãnh Nguyệt nhanh chóng sưng phồng lên, chẳng thua gì một cái đầu heo. Nàng xấu hổ vô cùng:

- Họ Vũ ngươi sẽ chết không tử tế, ngươi đừng để cho ta sống đi ra ngoài, nếu không bản tiểu thư nhất định diệt cả nhà ngươi...

Trong mắt Vũ La hàn quang chợt lóe:

- Ta đã nói rồi, chuyện trong Đông Hồ địa cung, vĩnh viễn ở lại trong Đông Hồ địa cung.

Tống Hiểu Vũ dường như hiểu ra chuyện gì, điên cuồng hét lên một tiếng xông lên:

- Vũ La ngươi dám...

Dường như Vũ La không nghe thấy lời y, điểm ra một chỉ. Một đạo Vu lực màu vàng sẫm thô to từ trên trời giáng xuống, xỏ xuyên qua thân thể Quách Lãnh Nguyệt, từ Thiên Linh Cái xuống đến gót chân.

Vu lực màu vàng sẫm dấy lên một ngọn lửa vàng đen, Quách Lãnh Nguyệt nháy mắt hóa thành những đốm lửa loang lổ đầy trời, cuối cũng không còn sót lại chút tro tàn.

- Ta biết ngươi không có năng lực diệt cả nhà ta, nhưng ta không muốn mạo hiểm người mà ta quan tâm.

Tống Hiểu Vũ rống to một tiếng kinh thiên:

- A... Vũ La, ta liều mạng với ngươi...

Vũ La xoay người lại nhìn hắn, hai mắt lạnh như băng, khiến cho Tống Hiểu Vũ trong cơn cuồng nộ không nhịn được rùng mình một cái. Theo bản năng y định lui về phía sau, tránh khỏi khí thế sắc bén của Vũ La, nhưng đã không còn kịp nữa.

Vũ La vung tay lên, từ trong vòng xoáy khổng lồ Vu lực màu vàng sẫm vươn ra một bàn tay cương phong rất lớn, chộp bắt lấy Tống Hiểu Vũ.

Cương phong cường hãn nhanh chóng ăn mòn thân thể y, Tống Hiểu Vũ phát ra một tiếng kêu thê lương thảm thiết. Đến lúc một nửa thân thể y đã tan biến, bỗng nhiên y hiểu ra rằng trong mắt Vũ La, bọn chúng buồn cười tới mức nào.

Vũ La nắm giữ lực lượng có thể giết bọn chúng lúc nào cũng được, nhưng bọn chúng thủy chung vẫn cho rằng tu vi Vũ La thấp kém, không xem hắn ra gì, còn bày mưu sắp kế đủ điều, cho là mình khôn khéo.

Lúc này hối hận cũng đã muộn rồi, ngọn lửa màu vàng sẫm từ trong mắt Tống Hiểu Vũ phun ra, nhanh chóng biến y thành những vệt loang lổ đầy trời.

Vũ La giết liên tục hai người, trong lòng coi như cũng đã phát tiết lửa giận.

Cổ Phượng Ca đứng bên cạnh, trong mắt cũng tràn đầy chiến ý hừng hực:

- Đối thủ tốt như vậy, cả đời cũng khó lòng gặp được mấy người. Buồn cười lúc trước chúng ta còn nghĩ rằng ngươi là con mồi béo bờ, ha ha ha!

- Mặc dù ta biết rõ không phải là đối thủ của ngươi, nhưng nhất định phải đánh một trận cùng ngươi mới được!

Hai chân y giậm mạnh, chuẩn bị xông lên. Bạch hổ hai cánh sau lưng y điên cuồng thét lên một tiếng, thình lình mọc ra thêm một đôi cánh nữa.

- Vẫn chưa đủ, ngươi muốn thống khoái, ta sẽ cho ngươi thống khoái.

Hắn khoát tay một vòng, Vu lực màu vàng sẫm hóa thành một con Thần Long đen sẫm, bao vây tất cả đệ tử xung quanh vào trong.

- Ta biết trong số các ngươi có rất nhiều người không phục, lên hết đi thôi!

Mọi người có kẻ kinh hô, có người tức giận thóa mạ, có kẻ quát lên như sấm. Chỉ trong thoáng chốc các loại linh quang giống như bão táp mưa sa đánh về phía Vũ La. Vũ La căn bản không thèm đề phòng, mặc cho những công kích kia đánh hết lên người mình, trong đó bao gồm cả một quyền của Cổ Phượng Ca.

Những công kích này bao gồm cả một quyền cường hãn cứng rắn của Cổ Phượng Ca không đả thương được thân thể Vũ La, thậm chí Vũ La không cần sử dụng tới năng lực Phục Nguyên vừa có được.

Hắn như một khối thép đã trải qua tôi luyện nhiều lần, các loại vũ khí đánh vào thân thể kêu lên leng keng, hoa lửa bắn ra tung tóe, nhìn qua cực kỳ đặc sắc. Nhưng những đao kiếm thông thường kia không làm gì được khối thép cứng rắn như vậy.

Vũ La vung tay lên, Vu lực màu vàng sẫm cuồn cuộn phát ra, vây tất cả đám đông trong đó. Vũ La đã không muốn giết người, cũng không cần thiế giết người nữa, giống như Cổ Phượng Ca, hiện tại hắn chỉ muốn đánh nhau thống khoái.

Mộc Thần Lực rót đầy song chưởng, Vũ La thình lình đẩy mạnh về phía trước. Chỉ trong thoáng chốc vô số chưởng ảnh bay múa, trong vòng xoáy của Vu lực màu vàng sẫm, mỗi một tên đệ tử đều bị trúng một chưởng vào người.

Những tiếng bình bịch vang lên không dứt bên tai. Không ít người cảm thấy song quyền mình vung ra thật nhanh, hẳn là giọt nước không lọt mới phải. Nhưng một chưởng kia của Vũ La vô cùng quỷ dị, vòng qua hai tay của mình, sau đó đập mạnh vào ngực mình.

Những tiếng kêu thảm thiết vang lên một mảng, tất cả đệ tử bay hết ra ngoài, kể cả Cổ Phượng Ca. Nhất thời y cảm thấy hết sức buồn bã, nhìn qua mình mạnh hơn các đệ tử khác không ít, nhưng một chưởng mới vừa rồi chẳng khác nào muốn nói cho y biết, trong mắt Vũ La, các đệ tử cũng không có gì khác nhau, cũng chỉ là đối tượng cho hắn tùy ý vo tròn bóp méo.

Vương Cầm Hổ bị đánh một chưởng, sau khi bay ra ngoài kêu lên một tiếng quái dị, tung mình nhảy dựng lên. Vũ La ra tay vẫn có chừng mực, giữ lại bảy phần lực lượng với những người có quan hệ tốt với mình. Tỷ như Vương Cầm Hổ chỉ cảm thấy toàn thân chấn động, bay ra ngoài rơi xuống mặt đất, lập tức có thể nhảy dựng lên ngay.

Vương Cầm Hổ kêu lên oai oái:

- Đánh thật sao, ta không chơi với ngươi nữa...

Y không còn chút hình ảnh nào, ôm đầu né tránh Vu lực màu vàng sẫm đầy trời, quay đầu chạy nhanh ra ngoài.

Sau khi ra ngoài, y phát hiện Thương Điệp Lệ cũng chạy ra, bỗng nhiên nhớ tới chuyện gì, lập tức xông tới hỏi:

- A Điệp, A Điệp, một chưởng vừa rồi của Vũ La đánh trúng chỗ nào trên người nàng?

Y nhớ tới tất cả mọi người đều trúng chưởng vào ngực, nếu Thương Điệp Lệ cũng không ngoại lệ, vậy chẳng phải là mình lỗ lã rồi?

Thương Điệp Lệ sửng sốt một chút mới hiểu ra, nhất thời giận đến nỗi nghiến răng nghiến lợi, một tay nắm lấy lỗ tai y:

- Ngươi cho rằng ở đâu?

Vương Cầm Hổ đau đến nỗi nước mắt ứa ra, nhưng vẫn không chịu từ bỏ ý đồ:

- Rốt cuộc đánh ở nơi nào?

- Cho dù ta đánh không lại hắn, cũng phải liều mạng với hắn!

Thương Điệp Lệ nghiến răng nói:

- Không... Không có... Là đánh vào vai...

Vương Cầm Hổ thở phào nhẹ nhõm, ôm lấy lỗ tai đã bị véo đỏ bừng vội vàng đi sang bên:

- Bị nàng véo như vậy, quả thật thiệt thòi...

Trong vòng xoáy Vu lực màu vàng sẫm lại có một người bay ra, chính là Mạnh Liên Ân.

Ba người nhìn nhau cười khổ, chưa kịp nói gì đã nghe một tràng tiếng rầm rầm vang lên, kèm theo đó là những tiếng kêu thảm thiết. Những tên đệ tử không tin tà xông vào, tất cả đều bị Vũ La đánh bay ra ngoài.

Ba người ngơ ngác nhìn nhau, cùng nhau nói:

- Tên này phát điên rồi, thật là lợi hại khôn lường...

Sau khi bị đánh bay ra ngoài, không có người nào dám xông lên nữa, chỉ trừ một người là Cổ Phượng Ca.

Cổ Phượng Ca ý chí chiến đấu sục sôi, gào thét quái dị xông lên. Hai tay y đấm mạnh vào ngực mình, rất giống với một con tinh tinh với bộ lông đen rậm rạp ở Nam Hoang.

Vũ La có vẻ không nhịn được, giơ tay ra phía trước.

Cổ Phượng Ca thình lình cảm thấy trước mắt tối sầm, sau đó trên gáy bị đánh mạnh một cái.

Cú đánh này khiến cho y đầu váng mắt hoa, trước mắt ngàn sao bay múa, lảo đảo thối lui về phía sau mười mấy bước. Nhưng vẫn chưa ổn định được thân hình, rốt cục ngã ầm xuống đất, một lúc lâu sau vẫn chưa dậy nổi.