Thần Huyết Thạch cải tạo thân thể Vũ La, lúc trước hắn vẫn không biết cải tạo như vậy rốt cục có ích lợi gì, cho đến đêm hôm qua.
Chỉ Tiên Châm của Phương Nhạc Chí quả thật vô cùng âm độc, phối hợp thêm Băng Long chân khí của y, cho dù là thể chất của Vũ La trước kia e rằng cũng sẽ bị thương. Nhưng Vũ La lại bình yên vô sự, cũng là nhờ vào kết quả sau khi Vũ La thay đổi huyết mạch.
Thay đổi như vậy đạt được thành quả tính đến giai đoạn hiện tại, đó là Vũ La có được một năng lực kỳ lạ: Phục Nguyên.
Bất kể thương thế nặng tới mức nào, hắn cũng có thể phục hồi như cũ với tốc độ nhanh nhất.
Chỉ Tiên Châm đúng là lợi hại, nhưng so với năng lực Phục Nguyên của Vũ La, quả là vô cùng nhỏ bé, không đáng kể gì.
Tối nay Vũ La vừa lấy Thần Huyết Thạch ra tu luyện, kỳ quái chính là vừa bắt đầu Vũ La đã cảm thấy năng lượng của Thần Huyết Thạch mạnh mẽ khác thường. Khác với trước đây, năng lượng này mênh mông vô bờ bến, trực tiếp tác dụng vào Cửu Long Thôn Nhật, mà không giống như trước đây, chủ yếu dùng thay đổi huyết mạch.
Nhưng hiện tại thay đổi huyết mạch lại là vô cùng thuận lợi.
Vũ La hơi suy nghĩ một chút cũng hiểu ra: Muốn trong thời gian ngắn huyết mạch có điều cải thiện là không thể nào, chỉ có thể âm thầm lặng lẽ ân cần săn sóc một thời gian. Cho nên Thần Huyết Thạch mới tập trung lực lượng vào Cửu Long Thôn Nhật.
Dù là trên thượng giới, Thần Huyết Thạch cũng được xem như thần vật, ngay cả Tả Sư Dạ Vũ cũng khen không ngớt lời. Lúc trước Vũ La đã lĩnh giáo tác dụng cải thiện huyết mạch của Thần Huyết Thạch, nhưng cho đến tối nay, hắn mới xem như chân chính lĩnh giáo năng lực nâng cao tu vi của nó.
Vũ La cùng Linh Long có thể nói là thần niệm tương thông, trong cảm giác của hắn, lực lượng của Thần Huyết Thạch tầng tầng chồng chất trong cơ thể Linh Long. Những năng lượng này hết sức tinh thuần, Linh Long chỉ cần dựa theo pháp môn Long tộc trong huyết sắc cự tháp ngưng đọng những năng lượng này lại là được.
Long Đan trong cơ thể Linh Long bành trướng nhanh chóng với tốc độ có thể thấy được bằng mắt thường. Trời còn chưa sáng, Vũ La đã cảm nhận được Long Đan đã đạt tới cực hạn, năng lượng vẫn cuồn cuộn không ngừng, Long Đan cũng không ngừng trở nên ngưng thật. Sau đó trong Minh Đường Cung đùng đùng vang lên chín đạo sấm sét, Vũ La hít một hơi thật sâu mở mắt ra, không ngờ mình cứ như vậy dễ dàng bước vào cảnh giới Long Đan đỉnh phong.
Hắn khẽ khoát tay, tâm niệm thoáng động, Long Nguyên nhanh chóng tràn đầy cánh tay mình. Hắn cảm thấy cỗ lực lượng này điều khiển dễ dàng, liên miên bất tuyệt, không có chút dấu hiệu gì là căn cơ phù phiếm bất ổn.
Vũ La nhìn Thần Huyết Thạch trong tay một chút, cất tiếng thở dài:
- Chẳng trách Tả Sư Dạ Vũ thấy vật này cũng phải phát thèm, quả nhiên là... Thần vật nghịch thiên.
Thần Huyết Thạch quá mức cường hãn, Vũ La lại vừa tăng lên một cấp. Cho dù hắn là Đế Quân trùng sinh cũng không dám ngay sau đó bắt đầu xung kích vào cảnh giới tiếp theo.
Trong lúc nhất thời cảm thấy không còn gì để làm, từ giờ cho đến khi trời sáng còn một canh giờ, Vũ La suy nghĩ một chút, bỗng nhiên ý niệm trong đầu thoáng động, bèn thả Phù Cổ ra.
Mấy ngày qua Phù Cổ càng lười biếng hơn, Vũ La đoán rằng khoảng chừng mười ngày nữa, nó hẳn sẽ lâm vào trạng thái hôn mê.
Phù Cổ theo mệnh lệnh của Vũ La chui sâu xuống lòng đất, chui về phía phương hướng mê cung. Quả nhiên đúng như Vũ La suy đoán, địa hình dưới lòng đất phạm vi mê cung vô cùng phức tạp.
Nơi này vốn chính là địa phương hung hiểm nhất trong Đông Hồ địa cung, tổng cộng sáu tầng địa cung cũng tập trung ở nơi này. Ngoài ra Cửu Đại Thiên Môn đã ngăn lại những địa phương khác, chỉ để lại ba nơi ít nguy hiểm nhất. Những đạo phong ấn này đan xen hỗn loạn trong đó, càng lộ vẻ rối loạn.
Vũ La phải tốn rất nhiều công phu mới thuộc hết địa hình xung quanh.
Nhìn xung quanh một lần, Vũ La cũng không nhịn được lắc lắc đầu. Nói thật ra, phong ấn của Cửu Đại Thiên Môn không hề ổn thỏa chút nào, thậm chí có thể nói đang trong trạng thái cân bằng là do may mắn. Nếu không có vài yếu tố ngẫu nhiên xảo hợp, những phong ấn này đã xung đột lẫn nhau nổ tung lên từ sớm.
Nhưng công bằng mà nói, Cửu Đại Thiên Môn có thể làm được tới bước này cũng không dễ dàng gì. Hoàn cảnh dưới địa cung này quá mức phức tạp, muốn giữ lại tác dụng áp chế pháp bảo cùng linh phù của địa cung, đồng nghĩa với việc không thể phá hư trận pháp nơi này. Năm xưa bọn họ không giống như Vũ La bây giờ, có được bảo vật nghịch thiên như Phù Cổ, chỉ có thể suy đoán trận pháp dưới lòng đất, không có được cái nhìn trực quan như Vũ La hiện tại. Nếu đổi lại là Vũ La vào lúc ấy, cũng chưa chắc đã làm được tốt hơn người ta.
Cho dù là hiện tại, Vũ La cũng cảm thấy không có cách nào cải thiện được gì.
Bởi vì hiện tại Vũ La hiểu biết rất ít về việc bố trí trận pháp. Đông Hồ địa cung là thượng cổ di tích, trận pháp nơi này quá mức thâm ảo, thành tựu trận pháp của hắn đối phó tu sĩ thông thường còn được, muốn phá giải những thượng cổ trận pháp này còn kém rất xa.
Nhưng Vũ La còn có biện pháp khác, linh văn.
Thành tựu của hắn về thượng cổ linh văn, ngay cả Hướng Cuồng Ngôn cũng phải tâm phục khẩu phục.
Các loại trận pháp bên dưới mê cung này chất chồng với nhau, chỉ cần xảy ra biến cố, nói không chừng cả Đông Hồ địa cung cũng bị nổ tan tành. Vũ La hiện tại đang ở trong Đông Hồ địa cung, dù sao cũng phải suy nghĩ cho an toàn của mình.
Hắn cải biến vài trận pháp, sau đó đổi lại phong ấn linh văn cổ xưa. Bận rộn nửa canh giờ, đoán rằng ngoài trời hẳn đã sáng, trải qua bố trí của hắn, trong khoảng thời gian ngắn an toàn không thành vấn đề. Hắn đang chuẩn bị lệnh cho Phù Cổ rời đi, bỗng nhiên từ dưới đất truyền ra một cỗ dao động lực lượng vô cùng kỳ quái.
Dao động này chợt lóe rồi biến mất, giống như là gió nhẹ lướt qua cành lá, sau khi đi qua không hề để lại chút dấu vết. Nhưng Vũ La vẫn cảm giác được rõ ràng.
Mà bên trong dao động lực lượng này ẩn chứa khí tức vô cùng nguy hiểm, càng làm cho hắn cảnh giác hơn.
Hắn vội vàng lệnh cho Phù Cổ chui xuống, nhưng sau khi Phù Cổ chui xuống chừng vài chục trượng, vẫn không thu hoạch được gì, lúc này Vũ La mới bỗng nhiên bừng tỉnh ngộ: Không đúng, nơi này mê cung giăng đầy, trận pháp rắc rối phức tạp, mình cảm giác là từ sâu trong lòng đất truyền đến, chỉ sợ tình huống thực tế chưa chắc đã là như vậy, nói không chừng là khúc xạ trải qua từ mê cung hoặc trận pháp khác.
Chuyện này phức tạp vô cùng, Vũ La tìm tòi một phen, vẫn không thu hoạch được gì.
Trong lòng hắn lo sợ bất an thu hồi Phù Cổ, lòng thầm quyết định tối nay nhất định phải thăm dò cẩn thận một phen.
Cũng vì trì hoãn một lúc, khi Vũ La từ trong thạch thất đi ra, tất cả mọi người đã đến đầy đủ.
Thấy hắn đủng đỉnh tới chậm, Quách Lãnh Nguyệt bất mãn hừ một tiếng:
- Hừ, ngươi cho rằng mình là một đại nhân vật, bắt mọi người chúng ta phải chờ ngươi sao?
Vũ La biết mình tới trễ, cảm thấy đuối lý, chỉ khẽ gật đầu, cũng không nói gì. Hắn đi tới định đứng chung với bốn đồng bạn của mình, nhưng thình lình bị một cánh tay ngăn lại.
Tống Hiểu Vũ lạnh lùng nói:
- Vũ Đại nhân, trong Đông Hồ địa cung, ngươi cũng là đệ tử vãn bối giống như chúng ta. Ngươi tới trễ như vậy có lời giải thích hợp lý nào không, bọn ta chờ ngươi cũng không sao, nhưng các vị tiền bối Lưu trưởng lão đều có mặt ở đây, bọn họ đợi ngươi lâu như vậy, ngươi định làm như thế nào?
Vũ La thản nhiên nói:
- Ta tới trễ tự nhiên là có nguyên nhân, hơn nữa không phải là vì nguyên nhân cá nhân ta, về phần là cái gì, sau khi ra ngoài ta sẽ giải thích rõ cùng các vị Lưu trưởng lão, không cần các ngươi quan tâm.
Tống Hiểu Vũ không chấp nhận như vậy, cười lạnh một tiếng:
- Hắc hắc, ý của Vũ Đại nhân là ngươi khinh thường không thèm giải thích với chúng ta ư? Cũng đúng, chúng ta là cái thá gì, bất quá chỉ là một đám đệ tử bình thường mà thôi, ngươi ngay cả chưởng môn Cửu Đại Thiên Môn cũng dám giết, hẳn không coi những nhân vật nho nhỏ như chúng ta ra gì.