Độc hỏa trúng vào mạng nhện, lập tức cháy bùng lên mãnh liệt. chỉ trong thoáng chốc, cả mạng nhện đã bị đốt rụi.
Mọi người thấy vậy giật mình kinh hãi, nhìn Vũ La không thể nào tin được. Rất nhanh, mọi người đều hiểu rõ đây là hy vọng sống sót duy nhất của mình, lập tức quan sát mạng nhện đang cháy với bao hy vọng.
Dưới độc hỏa màu đen bùng cháy, mạng nhện nhanh chóng tan rã. những chất dịch dính như keo nhỏ xuống mặt đất liên hồi, sau khi chạm đất vẫn còn cháy bừng bừng, để lại trên mặt đất từng vết đen loang lổ.
Có vẻ chuyện này đã ra ngoài dự liệu của Huyết Vĩ Chu Vương, cái đuôi màu đỏ của nó trên bình đài chợt giơ cao lên. thân hình khổng lồ nhưng lại lăng không xông tới nhẹ nhàng như chim.
Cốc Mục Thanh quát lớn. Thiên La Địa Võng của nàng lóe lên lửa ngọn cùng lôi điện, lăng không ngăn cản Huyết Vĩ Chu Vương.
Bùng... tất cả bố trí trên Thiên La Địa Võng đồng thời phát động, lửa cháy đầy trời, lôi điện giăng mắc.
Nhưng dường như thân thể Huyết Vĩ Chu Vương kia đao thương bất nhập. chỉ nghe nó hú lên một tiếng quái dị, ra sức quét mạnh một cái, ba mươi sáu xúc tua sắc bén như dao chém vào Thiên La Địa Võng. Sau đó cái đuôi bò cạp của nó bắn ra kêu ầm một tiếng, cắm sâu vào nóc động, lấy đó làm điểm tựa. kéo thân hình khổng lồ của mình ra khỏi Thiên La Địa Võng.
những tiếng nổ ầm ầm vang lên liên tiếp, ba mươi sáu xúc tua của nó cũng cắm vào nóc động, thân hình khổng lồ của nó đã nằm trên đỉnh động. Ba đôi mắt xanh sẫm lạnh lùng không chút cảm tình nhìn những sinh vật nhỏ bé bên dưới. Một cỗ áp lực vô hình giống như cối xay đè nặng trong lòng mọi người.
Sắc mặt Cốc Mục Thanh tái nhợt, vừa rồi Huyết Vĩ Chu Vương va chạm công kích với nàng, nhưng nó không phản kích. Dù vậy Cốc Mục Thanh cũng chịu khổ sở không ít. cũng may Thiên Mệnh Thần Phù là thần vật trời sinh, có thể ngăn cản độc vật ăn mòn. bằng không đã bị ô nhiễm giống như pháp bảo của Hổ Mãnh.
- Mở rồi!
Mộc Dịch Trạc hết sức vui mừng, không để ý tới người khác, là người đầu tiên chạy thoát ra ngoài.
Cốc Mục Thanh và Hổ Mãnh tiến tới kéo hai tay Vũ La:
- Đi mau!
Vũ La đẩy hai người ra:
- Các ngươi đi trước đi thôi.
Hắn vẫn nhìn chăm chú Huyết Vĩ Chu Vương trên đỉnh đầu, không hề rời mắt.
Thác Bạt Thao Thiên nổi giận:
- ngươi muốn làm gì, mau đi đi thôi, nếu cần ở lại, vậy để cho ta.
Vũ La không để ý tới Thác Bạt Thao Thiên đang nổi giận, thậm chí ánh mắt hắn không dám rời đi chút nào. Hắn biết rất rõ ràng, chỉ cần mình hơi phân thần một chút, quái vật khốn kiếp kia sẽ lập tức bổ xuống.
Tuy rằng khoảng cách giữa hai bên là vài trăm trượng, nhưng với tốc độ nhanh chóng của Huyết Vĩ Chu Vương, chỉ cần nháy mắt là tới.
- Các ngươi không rõ, nó đã chú ý ta chằm chằm, ai ở lại cũng bằng vô dụng, chỉ có ta. Các ngươi không cần phải lo cho ta, đi mau đi, ta tự có biện pháp.
- Không được, ta không đi, chúng ta là huynh đệ, nếu chết phải chết cùng một chỗ!
Giọng Vũ La hết sức bình tĩnh, hắn cố gắng không để tiết lộ cảm xúc ra ngoài:
- Vì sao ngươi vẫn chưa hiểu vậy? ngươi ở lại đây không phải giúp ta, mà là hại ta. Các ngươi hãy nhìn quái vật kia, sáu con mắt của nó không có mắt nào nhìn tới các ngươi cả, tất cả sáu mắt đều nhìn chăm chú vào ta. Các ngươi ở lại, nếu ta phân tâm, tất cả sẽ chết không có chỗ chôn.
Thác Bạt Thao Thiên há miệng thở hồng hộc, nhưng không biết nên nói gì cho phải, vốn y không giỏi ăn nói, cũng hiểu được những lời Vũ La nói đúng với thực tế. nhưng bảo y chạy trốn một mình bỏ lại Vũ La. chuyện này tuyệt đối không thể được.
- Cốc thần bộ...
Đột nhiên Vũ La lên tiếng nói:
- Xin nàng giúp ta mang y ra ngoài.
Từ lúc vào động. Cốc Mục Thanh đã chú ý tới Vũ La. Tu vi nàng còn cao hơn Thác Bạt Thao Thiên rất nhiều, tự nhiên đã sớm nhìn ra Huyết Vĩ Chu Vương đã toát ra sát khí nhắm vào Vũ La.
Mắt nàng chợt đỏ hồng, trong lòng vô cùng đau xót. Vì sao, vì sao ông trời đưa hắn tới bên cạnh mình lần thứ hai, lại muốn cướp hắn đi lần thứ hai? Vì sao ông trời lại tàn nhẫn với mình như vậy? Cốc Mục Thanh ta làm vô số việc thiện, trừ gian diệt ác, vì sao lại gặp phải báo ứng như vậy?
Tuy rằng Vũ La không thấy, nhưng cũng cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của Cốc Mục Thanh. Tuy rằng hắn chưa rõ Cốc Mục Thanh làm thế nào nhận ra thân phận của mình, nhưng hắn có thể khẳng định chắc chắn. Cốc Mục Thanh đã biết rằng mình chính là Thôi Xán.
Thế nhưng trong giờ phút này, hắn không dám có chút dao động cảm xúc nào, chỉ có thể bình thản nói:
- Cốc thần bộ, ta hứa với nàng, nhất định ta sẽ còn sống trở ra. Nếu nàng hiểu ta, chuyện mà ta đã hứa. nhất định ta sẽ làm được.
Cốc Mục Thanh nghe vậy sửng sốt. những lời này của Vũ La hiển nhiên không chỉ nói về tình thế trước mắt, mà cũng bao gồm cả tiền kiếp của hắn.
Cốc Mục Thanh hết sức khổ sở, do dự một hồi, thình lình phát ra một lá linh phù Ngũ Hành lặng lẽ không tiếng động đập trúng gáy Thác Bạt Thao Thiên. Thác Bạt Thao Thiên hự lên một tiếng đau đớn, lỗ mũi tuôn máu, hai mắt đỏ bừng tràn đầy tơ máu, nhưng vẫn có thể chống chọi được không bị hôn mê.
Vũ La bất đắc dĩ nói:
- Vì sao ngươi lại khổ sở như vậy, phiền Cốc thần bộ...
Cốc Mục Thanh gật mạnh đầu, thu Thiên La Địa Võng lại bắt lấy Thác Bạt Thao Thiên, vừa xông ra ngoài vừa nói:
- ngươi đã hứa rồi đó...
Hổ Mãnh liếc nhìn Vũ La một cái thật sâu:
- bảo trọng.
Sau đó ôm quyền thi lễ, rời khỏi nơi này.
Kiều Hổ không đi ngay tức khắc, mà cố ý chạy tới trước mặt Vũ La nói:
- Đệ phải hứa với ta. sau khi trở về sẽ mời chúng ta uống rượu.
- Được, đệ hứa.
- Uống ba bữa.
- Được, uống ba bữa.
Kiều Hổ nghiến răng một cái, nước mắt trào ra. chợt giậm chân một cái, xoay người chạy nhanh ra ngoài.
Mọi người đi khỏi, Vũ La thở ra một hơi thật dài, lòng thầm thóa mạ ầm ĩ. Huyết Vĩ Chu Vương đáng chết này, chỉ vì bản Đế Quân sử dụng độc hỏa có thuộc tính của Xà Vương, cho nên nhắm vào bản Đế Quân. Bản Đế Quân cũng không phải là anh hùng cái rắm gì. ngươi nhắm vào bản Đế Quân để làm gì chứ. thật là đáng chết!
Vũ La cũng vì nhất thời tính toán sai lầm. cho nên mới dùng độc hỏa trong Phù Cổ đốt cháy mạng nhện. Không ngờ Huyết Vĩ Chu Vương này giảo hoạt vô cùng, lập tức nhận ra Vũ La đang dùng chiêu của kẻ đối đầu với mình bao nhiêu năm qua là Xà Vương Huyết Nhãn Độc Mãng.
Nó đấu với Xà Vương đã mấy ngàn năm. hai bên ngang sức. Mà hai con vua hung thú này đều đã đạt tới cảnh giới nhất phẩm, muốn tiến thêm một bước khó hơn lên trời. nhưng nếu chúng ăn thịt được đối thủ. lập tức sẽ thăng lên một cảnh giới.
Lần này Huyết Vĩ Chu Vương thà rằng buông tha cho những người khác, cũng quyết tập trung vào Vũ La.
Vũ La khuyên mọi người đi, cũng là vì thuận lợi cho mình thi triển một vài thủ đoạn. Nếu để bọn họ nhìn thấy, tương lai khó lòng giải thích, nhất là Mộc Dịch Trạc.
những người này vừa đi, Vũ La không chút do dự. theo sát phía sau chạy nhanh về phía cửa động.
Vốn Huyết Vĩ Chu Vương cho rằng hôm nay ‘Xà Vương’ đã đánh tới cửa nhà mình, có lẽ muốn liều mạng một mất một còn với mình. Tuy rằng hôm nay khí thế ‘Xà Vương’ có vẻ không đủ. nhưng đầu óc đơn giản của nó bị chiến ý mạnh mẽ của đối thủ cuốn hút. tự nhiên quên đi điểm khác thường này.
nhưng nó không ngờ ‘Xà Vương’ lại không đánh mà chạy. Huyết Vĩ Chu Vương nổi giận đùng đùng, liều lĩnh xông xuống. Vũ La thình lình đổi hướng giữa không trung, chạy nhanh tới một góc khác của sơn động.
Đầu kia sơn động còn một cửa động nữa. bất quá hẹp hơn nhiều, chỉ cao bằng hai người. Chắc chắn Huyết Vĩ Chu Vương không thể chui vừa cửa động này, Vũ La tính toán cho dù nó có hùng mạnh tới mức nào, cũng không có khả năng chui qua đá núi như xuyên đậu hũ.
chỉ cần Vũ La chui qua đó, có đá núi ngăn cản Huyết Vĩ Chu Vương, hắn vẫn còn khả năng chạy trốn.
Ầm một tiếng nổ rung trời vang lên, cả sơn động rung mạnh một cái, Huyết Vĩ Chu Vương chui vào cửa động, lập tức những tiếng nổ ầm ầm vang lên liên tiếp, mấy chục khối nham thạch cả lớn lẫn nhỏ bị chấn rơi từ trên nóc động xuống.