Nhưng loại “đao đá” như vậy gây ra thương tổn đối với thân thể không thể nghi ngờ là vô cùng to lớn. Vết thương trên ngực người nọ đã vỡ ra, máu tươi phun ồ ồ như suối, để lại một đường máu trên mặt đất.
Vũ La hỏi:
- Ngươi là ai?
Người nọ cũng không nói gì, đôi mắt tràn đầy cảnh giác nhìn Vũ La chằm chằm.
Vũ La tiến lên một bước, người nọ lập tức cảnh giác, bỗng nhiên vung tay chỉ ra.
Vũ La sắc mặt đại biến, ngón tay người nọ dường như không có chút sức mạnh nào, nhưng chỉ tùy ý điểm ra một chỉ khiến cho hắn cảm giác như tất cả con đường tiến tới của mình đã bị phong kín. Cơ hồ theo bản năng, Vũ La vung thần kiếm Thiên Tinh trong tay lên, mũi kiếm chỉ về phía người nọ.
Ngón tay người nọ chỉ về một phía, Vũ La chỉ cảm giác thần kiếm Thiên Tinh của mình không đâm ra được. Rõ ràng ngón tay kia yếu ớt vô lực, nhưng khiến cho người ta cảm thấy nó đã phong kín tất cả đường tới của thần kiếm Thiên Tinh.
Vũ La khẽ cau mày, Độc Long Bích Ngọc Đẳng vươn ra ngoài mấy chục dây, giống như trường mâu đâm về phía người nọ.
Người nọ thủy chung vẫn chỉ một ngón tay, lại điểm ra lần nữa, tất cả Độc Long Bích Ngọc Đằng đều ngưng đọng lại giữa không trung, không thể tiến thoái.
- Chuyện gì vậy?
Vũ La gầm lên giận dữ, hắn quyết không tin tà, lại phóng xuất Bách Vạn Nhân Đồ. Nhưng một gian phòng nhỏ như vậy làm sao có thể chứa được hung uy của Bách Vạn Nhân Đồ?
Bách Vạn Nhân Đồ vừa bay lên không, bỗng nhiên một ngón tay xuất hiện, ngăn trở tất cả hung uy mà nó sắp sửa phóng xuất.
Thế nhưng dù sao uy lực của thiên hạ đệ nhất sát phù cũng hết sức kinh người, người nọ cũng không khỏi lảo đảo thân hình. Vũ La đang định sử dụng những thủ đoạn khác, vết thương người nọ dường như đã bị một chỉ vừa rồi làm động, máu tươi trào ra. Chỉ thấy y lảo đảo một cái, ngã ầm xuống đất.
Vũ La toát mồ hôi đầy người, có vẻ khó tin nhìn người nọ lúc này đã bất tỉnh dưới đất.
Rốt cục người này có lai lịch thế nào?
Mới vừa rồi chẳng qua chỉ trao đổi mấy chiêu, nhưng mức độ hung hiểm còn cao hơn gấp mười lần so với lúc hắn chiến đấu cùng Quỷ Lệ Danh, Lâm Tuyệt Phong.
Vũ La thở dài:
- Ngươi lợi hại lại hơn nữa thì đã sao, rốt cục cũng bị đả thương thành như vậy...
Hắn vừa nói vừa đóng cánh cửa dẫn vào Ma Lạc Uyên lại, sau đó cảm thấy vẫn không yên lòng, bèn liên tiếp gia trì vài đạo phong ấn. Cho dù bên trong có thứ gì đó muốn ra ngoài, hắn cũng có thể phát hiện.
Sau đó hắn mới khom lưng khiêng người nọ lên, mang vào một gian phòng trên lầu.
Người này là địch hay bạn, Vũ La cũng không biết, rốt cuộc có nên cứu y hay không đây? Trong lòng Vũ La có hơi do dự, lẽ ra một kẻ có lai lịch thần bí như vậy, nên để y chết đi cho rảnh việc. Nhưng vừa rồi một chỉ kia điểm ra trước mặt Vũ La đã khiến cho hắn cảm thấy trong lòng hết sức tò mò.
Hắn suy nghĩ một lúc, chợt vỗ bàn đánh rầm:
- Phong ấn y lại thật chặt, sau đó hãy cứu y!
Vũ La mất thời gian hơn nửa đêm, vẽ ra mười chín đạo linh văn gia trì phong ấn trên thân người này. Sau đó hắn lại triệu hồi Thần Điểu Đồng Hoàn, trói chặt y lại.
Lúc Vũ La làm xong những chuyện này, trời đã sáng.
Trong Thiên Phủ Chi Quốc của Vũ La còn có thánh dược chữa thương của Lư Niệm Vũ, hắn bèn lấy ra ba viên, cho người nọ uống vào trước hai viên, viên thứ ba nghiền nát chuẩn bị. Hắn lại nắm thanh đao đá kia xem thử, cảm thấy dường như có vẻ sắc bén. Hắn không suy nghĩ nhiều, thình lình ra sức rút mạnh đao đá ra đánh soạt một tiếng.
Máu tươi lập tức trào ra, Vũ La nhanh chóng rắc linh đan đã nghiền nát lên trên. Nhưng không biết là chuyện gì xảy ra, linh đan của Lư Niệm Vũ lại không thể cầm máu cho vết thương kia, bột linh đan vừa rắc vào đã lập tức bị máu cuốn trôi đi hết, không hề có tác dụng, Vũ La trợn tròn mắt.
- Cũng được, chết đi cũng tốt, nói không chừng một mối họa đã rời xa ta...
Vũ La lắc đầu.
Nhưng vào lúc đó, máu tươi lại ngừng chảy. Vũ La cười ha hả một tiếng:
- Ha ha, xem ra là hai viên linh đan lúc trước uống vào đã có tác dụng...
Nói tới đây, đột nhiên hắn cảm thấy có điểm gì là lạ, ngẩng đầu nhìn lên mới phát hiện không biết người nọ tỉnh lại từ lúc nào, đôi mắt tàn bạo nhìn chằm chằm Vũ La.
Vũ La có hơi chột dạ:
- Ngươi...
Thần quang trong mắt người nọ bỗng nhiên tản ra, lại ngất đi một lần nữa.
Vũ La nhìn lại vết thương, máu tươi lại bắt đầu thấm ra bên ngoài, đột nhiên hắn hiểu ra: Thì ra là người ta tự vận công cầm máu, hiện tại bất tỉnh hôn mê, vết thương lại bắt đầu chuyển biến xấu.
Hắn không nhịn được nhìn thoáng qua thanh đao đá nằm chõng trơ bên cạnh. Quả thật đây là một thanh đao bằng đá, chất liệu đá đen bóng, cán đao làm bằng gỗ đen nhánh, cũng không biết là loại gỗ gì.
Vật này có vẻ rất cổ quái, tạo thành vết thương ngay cả linh đan của Lư Niệm Vũ cũng không trị được.
Vết thương người nọ vẫn chậm rãi ứa máu ra ngoài, Vũ La cũng bó tay hết cách. Để một người như vậy ở lại đây, Vũ La lại cảm thấy không yên lòng, không thể làm gì khác hơn là than một tiếng mạng khổ, thành thật ngồi bên cạnh canh giữ.
Đến trưa, vết thương chảy máu rốt cục đã giảm dần, dường như thương tổn do đao đá kia gây ra đã dần dần thuyên giảm.
Đến ban đêm, rốt cục máu không chảy nữa.
Đến nửa đêm, Vũ La nhìn người nọ đã cảm thấy hoa mắt, bèn vận chuyển Cửu Long Thôn Nhật một đại chu thiên, mở mắt ra chợt phát hiện người nọ hơi động đậy.
Hắn vội vàng chuẩn bị sẵn sàng đủ các loại thủ đoạn, nếu người này tỉnh lại còn không thức thời như trước, vậy phải cho y nếm mùi đau khổ một phen. Phải đánh cho gương mặt trắng trẻo của y trở thành mẫu thân cũng không thể nhìn ra mới được...
Mí mắt người nọ khẽ run lên, sau đó chậm rãi mở ra, lộ vẻ hơi bất ngờ:
- Ta còn sống ư?
Vũ La nhếch miệng cười một tiếng:
- Có thể nói là tốt rồi, không phải là người câm.
Dù rằng hắn nói rất thoải mái, nhưng trên thực tế toàn thân hắn hết sức khẩn trương đề phòng, dường như đã chuẩn bị sẵn tất cả các thủ đoạn lấy mạng. Người này thật sự là đáng sợ, chỉ cần y lộ vẻ khác thường, Vũ La sẽ lập tức phát động công kích mãnh liệt nhất của mình.
Đồng thời trong lòng hắn cũng hết sức buồn bực: Rốt cục người này có lai lịch thế nào, vì sao lại đáng sợ như vậy?
Người nọ chỉ quét nhìn qua Vũ La, sau đó khinh thường bĩu môi một cái:
- Thu lại hết những thủ đoạn của ngươi đi, chúng ta không phải cùng một cấp bậc, nếu như ta muốn động thủ, ngươi không hề có chút lực hoàn thủ.
Trong lòng Vũ La khó chịu vô cùng, lại nghe người nọ nói với vẻ hâm mộ:
- Không ngờ rằng ngươi lại có nhiều bảo bối như vậy, ngay cả ta cũng cảm thấy động lòng...
Vũ La tỏ ra cảnh giác, nhưng chợt nhớ ra:
- Giọng của ngươi...
Giọng nói của người này hết sức thanh thúy dễ nghe, giống như chim hoàng oanh bay ra khỏi cốc vào tiết tháng Ba.
Từ nãy tới giờ Vũ La vẫn tỏ ra cảnh giác, cho nên quên mất chuyện này, lúc này mới chợt nhớ ra. Chỉ nghe người nọ hừ một tiếng, cũng không thấy y có động tác gì, Thần Điểu Đồng Hoàn trói trên người y chợt kêu xoảng một tiếng bung ra, út về thân thể Vũ La.
Những đạo linh văn phong ấn của Vũ La bay ra tùng đạo, vỡ tan tành trước mắt hắn.
Vũ La sững sờ, không phải vì người này quá hùng mạnh, mà là bởi vì sau khi Thần Điểu Đồng Hoàn trở lại, sinh hồn Phượng Hoàng ẩn nấp trong Thần Điểu Đồng Hoàn lặng lẽ cho hắn biết:
- Y là người của thế giới đẳng cấp cao.
Người nọ vẫn còn rất suy yếu, cố gắng ngồi dậy với vẻ khó khăn, nhìn Vũ La hỏi:
- Đây là thế giới nào vậy, vì sao cấp bậc năng lượng quá thấp?
Vũ La vẫn còn đang sững sờ kinh ngạc chưa hồi phục tinh thần lại. Thế giới đẳng cấp cao là có ý gì, nói đơn giản chính là Tiên Giới. Người từ Tiên Giới tới, chẳng lẽ lại là Tiên Nhân? Thế giới này trong mấy vạn năm qua không có ai phi thăng, thình lình xuất hiện một vị Tiên Nhân từ trong Ma Lạc Uyên đi ra, đây là một chuyện khiến cho người ta phải giật mình kinh hãi.