Tiên Tuyệt

Chương 569: Long Mục Phong Linh (Thượng)




Lư Niệm Vũ ngẩng đầu nhìn ngọn núi:

- Nói như vậy, một nửa ngọn núi phần trên này chính là vận chuyển từ chỗ khác mà đến, đặt ở phía trên.

Loại chuyện dời núi như vậy mặc dù làm người nghe kinh sợ, nhưng đối với mọi người có mặt ở đây cũng không phải là không thể tưởng tượng. Chẳng qua là ngọn núi này cực kỳ to lớn, công trình quá mức khổng lồ.

- Nhưng chúng ta làm thế nào mới có thể ti phần dưới ngọn núi?

Chu Hoành hỏi:

- Chẳng lẽ chúng ta san bằng dần dần nửa phần trên của ngọn núi hay sao?

Vũ La lắc đầu:

- Thật ra thì lúc chúng ta tới đây, đã biết cửa vào ở nơi nào.

Chu Hoành sửng sốt, vỗ vỗ gáy:

- Ngươi muốn nói cặp mắt kia...

Lúc tới đây tất cả mọi người đều có cảm giác kỳ quái, trên đầu rồng khổng lồ kia, đôi mắt rồng tử khí trầm trầm dường như đang nhìn mỗi người. Lúc ấy mọi người chẳng qua chỉ cảm thấy có chút quỷ dị, không nghĩ tới phương diện khác. Hiện tại xem ra cảm giác quỷ dị này dường như là cảnh báo.

Mọi người mạnh ai nấy thi triển thủ đoạn của mình bay nhanh tới, cách đôi mắt rồng kia càng ngày càng gần, Vũ La nhắc nhở:

- Mọi người ngàn vạn lần phải cẩn thận một chút, nơi này chính là Đoạn Lạc Cát Liệt Đái!

Sở dĩ Vũ La chịu để cho mọi người cùng đi, bởi vì hắn đoán phía dưới chính là cửa vào thế giới dưới lòng đất. Hắn tự tin trong thế giới dưới lòng đất, bảo vệ những người này không thành vấn đề.

Bay thẳng đến bên dưới mắt rồng, cảm giác kỳ quái này lại xuất hiện. Mắt rồng tử khí trầm trầm thật sự như đang nhìn chăm chú từng người.

Mắt rồng cũng được vẽ trên đá núi.

Vũ La bay tới gần, chỉ nhìn thoáng qua là có thể khẳng định, trong bức họa đầu rồng trên núi cũng ấn giấu loại linh văn này.

Chu Thanh Giang không biết, nhưng Vũ La biết rất rõ ràng, đây chính là linh văn Long Tộc.

Chỉ bất quá linh văn Long Tộc cũng có quá trình phát triển của mình, những linh văn Long tộc ẩn trong bức họa đầu rồng này là linh văn Long tộc cổ xưa nhất. Sau trải qua Long tộc cải biến mấy ngàn năm, linh văn Long tộc mới xem như hoàn chỉnh.

Mà loại linh văn Long tộc cổ xưa này có ngữ pháp hết sức quái dị, cực kỳ khó học, nhưng uy lực lại lớn hơn linh văn Long tộc sau này tới ba thành.

Vũ La cũng không phải hoàn toàn biết rõ loại linh văn Long Tộc cổ xưa này, tỷ như linh văn phong ấn bên dưới, hắn chỉ có thể hiểu được bảy phần mười trong đó.

Sử dụng loại linh văn này, có nghĩa là người ban đầu bố trí nơi này đến từ năm tháng cực kỳ cổ xưa.

Hai mắt rồng này đều có đường kính ba mươi trượng, tất cả bọn Vũ La đứng chồng lên nhau cũng không cao bằng mắt rồng. Trong những nét vẽ của mắt rồng ẩn chứa một vòng linh văn cổ xưa cực kỳ khó hiểu.

Vũ La ra dấu với mọi người một cái, ý bảo mọi người không nên quấy rầy hắn, sau đó chuyên tâm đắm chìm vào chuyện phá giải linh văn.

Mặc dù hắn cũng không quá tinh thông loại linh văn Long tộc cổ xưa này, nhưng hắn có được Thái Thượng Tông Lãm Đại Thiên Linh Văn giảng nghĩa, bộ pháp quyết này bao gồm tất cả linh văn, bất kể cổ xưa hay là hiện đại.

Lại kết hợp với linh văn Long tộc mà Vũ La am hiểu, phá giải hẳn là không thành vấn đề.

Bất quá trí khôn của Long tộc đã làm cho Vũ La nếm mùi đau khổ không ít. Linh văn trong hai mắt rồng này có tổng cộng sáu mươi sáu đạo, Vũ La phải mất thời gian hai ngày mới phá giải hết toàn bộ.

Vũ La cũng mệt đến ngất ngư, tinh lực tiêu hao thật lớn, nguyên hồn lộ ra vẻ hết sức yếu ớt. Hắn sờ hai con mắt rồng khổng lồ đen sì, nói với mọi người:

- Cũng đã sắp đến lúc, nhưng vẫn còn chênh lệch về canh giờ. Chúng ta xuống dưới trước, ta nghỉ ngơi một lúc sẽ nói với các người sau.

Mọi người không có ý kiến, cùng nhau bay xuống.

Trong Đoạn Lạc Cát Liệt Đái hàng năm không có ánh mặt trời, nhưng theo canh giờ biến hóa, vẫn sẽ có một ít hiện tượng phát sinh.

Mọi người ở chỗ này mấy ngày, cũng tổng kết ra được một chút kinh nghiệm.

Giống như ba đạo sóng nhiệt kia, chính là phát động vào lúc giữa trưa, dương khí bên ngoài nồng đậm nhất.

Tỷ như lúc trước Chu Thanh Giang đã thấy, sương mù thình lình dao động, trở nên nhạt đi rất nhiều, có thể nhìn thấy đầu rồng trên núi xa xa, chính là nửa đêm ở bên ngoài.

Sau khi xuống dưới, Vũ La đả tọa nghỉ ngơi một phen, sau khi tinh thần hưng phấn mới đứng bật dậy:

- Ý nghĩa của linh văn này hết sức thâm ảo, muốn đi vào cũng không dễ dàng, đến lúc đó sợ rằng ta phải dốc hết toàn lực thi triển.

Hướng Cuồng Ngôn khoát tay ngăn lại:

- Ngươi cứ việc phá giải linh văn là đủ, những chuyện khác giao cho chúng ta.

Mọi người cũng định nói những lời này.

Vũ La gật đầu.

- Sau những linh văn này ẩn giấu cửa vào, phải đến giữa trưa mới có thể mở ra. Nói cách khác vào lúc ba đạo sóng nhiệt đánh tới, từ đây tới đó còn bao lâu nữa?

Chu Hoành tính toán một chút:

- Hẳn là không quá nửa canh giờ.

Vũ La gật đầu:

- Tốt, mọi người nghỉ ngơi một chút, nói không chừng sau khi đi vào sẽ có một trường ác chiến.

Mọi người không hề sợ hãi, ngược lại ai nấy lộ vẻ vô cùng hưng phấn.

Trong thời gian hai ngày này, dưới sự giúp đỡ của Lư Niệm Vũ, Chu Thanh Giang cũng khôi phục được tám phần thực lực. Vốn lão chỉ là linh lực tiêu hao quá độ, thật ra cũng không có bị thương.

Hiện tại ngược lại Vu Thiên Thọ là kém nhất trong mọi người, tuy rằng lão tu vi tinh thâm, đáng tiếc chiến lực chưa đủ.

Tình huống “chiến lực chưa đủ” phát sinh trên người Trung Châu đệ nhất khí sư, thật sự là làm cho người ta dở khóc dở cười.

Về phần Chu Hoành, chiến lực của y đã bị mọi người quên bẵng.

Đã đến giờ, cả vùng đất khẽ run một chút. Tất cả mọi người đều đứng dậy, nhìn nhau một cái, hai chân giậm mạnh phóng vút lên cao. Chỉ trong thoáng chốc đã tới gần đầu rồng, Vu Thiên Thọ cùng Lư Niệm Vũ liên thủ tạo ra một trận pháp phòng ngự. Một lớp màn sáng màu xanh nhạt xuất hiện, mang theo linh lực hệ Thủy sung túc tràn ngập xung quanh mọi người.

Vũ La không cần để ý tới sóng nhiệt, bắt đầu chuyên tâm phá giải linh văn.

Song chưởng hắn vờn quanh một vòng, trên lòng bàn tay liền ngưng tụ hai luồng linh quang nồng đậm. Sau đó linh quang không ngừng tăng cường, khi đạo sóng nhiệt thứ nhất phát ra, cánh tay hắn bỗng nhiên run lên, song chưởng lặng lẽ không tiếng động đặt lên trên vách đá.

Linh quang chạm đất trở nên giống như quả cầu lan tràn ra, nhanh chóng bao trùm lấy hai mắt rồng khổng lồ.

Trong mắt rồng ẩn giấu sáu mươi sáu đạo linh văn, bị linh quang này kích thích, nhất thời lóe lên hào quang kỳ dị. Hai tay Vũ La khẽ run lên, cảm nhận được dao động năng lượng của linh văn, càng khẳng định thêm suy đoán của mình lúc trước.

Sau chừng năm lần khẽ run lên như vậy, trong lòng hắn đã nắm chắc. Sau khi điều chỉnh một chút khác biệt thật nhỏ, hắn giơ tay lên điểm vào một đạo linh văn.

Sau đó tất cả mọi người ở đây chỉ thấy ngón tay Vũ La khẽ run lên một cái. Chỉ có Hướng Cuồng Ngôn thấy được rõ ràng, Vũ La đã lấy tốc độ nhanh nhất vẽ ra đạo linh văn này. Nhưng tốc độ của hắn quá nhanh, mắt thường khó có thể nhìn kịp, nhìn qua chỉ thấy hơi hơi run lên.

Đạo linh văn kia lập tức sáng lên hào quang mạnh mẽ, ngay sau đó bay ra khỏi vách đá, lơ lửng bên trên mắt rồng.

Sau đó Vũ La lại dùng phương pháp tương tự xử lý số linh văn còn lại. Sáu mươi sáu đạo linh văn lơ lửng trên cao, giống như sáu mươi sáu chén đèn thật sáng, chiếu rọi cả ngọn núi trở nên sáng ngời.

Lúc này, ba đạo sóng nhiệt đã qua từ lâu, mà sắc mặt Vũ La hiện tại mới thật sự là ngưng trọng.

Sáu mươi sáu đạo linh văn xếp thành một vòng tròn rất lớn trên không, từ xa nhìn lại giống như một đạo hào quang màu vàng vô cùng mỹ lệ. Vũ La giơ tay lên, trong tay của hắn không có gì cả, tuy nhiên lộ ra vẻ trầm trọng vô cùng. Đến lúc hành động cử khinh nhược trọng như vậy, có nghĩa là Vũ La đang thận trọng vô cùng.

Năm ngón tay hắn mở rộng, nhắm vào trung tâm vòng tròn sáng kia ở xa. Sau đó bốn ngón tay thu lại, chỉ để lại ngón tay cái có lực mạnh nhất, sau đó chậm rãi ấn tới.