Tiên Tuyệt

Chương 557: Chém không hết đầu cừu nhân (Thượng)




Chợt dáng vẻ Lâm Tuyệt Phong trở nên cao ngạo:

- Muốn báo thù, muốn động thủ, chỉ mới trải qua thời gian vài năm, ngươi không cảm thấy là chưa đủ hay sao? Ngươi vẫn là ngươi, không biết đạo ẩn nhẫn. Ta đã nghe qua một vài chuyện về ngươi, nếu ngươi ẩn nhẫn tiềm tu thêm trăm năm, e rằng chưa chắc lão phu đã là đối thủ của ngươi, nhưng bây giờ...

- Ngươi đi tìm chết, bổn tọa sẽ giết ngươi thêm một lần!

Vũ La cười to:

- Ha ha ha, tốt, coi như là có chút khí phách. Nếu lão vẫn như lúc này, cho dù ta giết lão báo thù cũng cảm thấy thất vọng.

Lâm Tuyệt Phong cười lạnh, bước ra một bước, dấu chân khổng lồ rơi xuống, hóa thành sáu đạo lưu quang bay ra, chấn nổ sáu đạo linh văn Thần Thú của Vũ La, xung quanh hai người không còn gì trói buộc.

- Trong thời gian qua, bản tọa cũng chưa từng có cuộc chiến nào thoải mái tận hứng, ngươi cũng đừng làm cho bản tọa thất vọng.

Dưới chân Lâm Tuyệt Phong chợt dâng lên cầu vồng bảy sắc, dần dần hóa lớn. Trên cầu vồng gắn đầy bảo thạch đủ các màu sắc, treo các loại pháp bảo rực rỡ muôn màu.

Vũ La gật đầu:

- Sinh Tử Kiều, tu vi của lão lại tiến thêm một bước.

Lâm Tuyệt Phong cười gằn:

- Giết Nam Hoang Đế Quân, tâm cảnh tu vi lão phu tiến thêm một bước, tự nhiên thực lực tăng nhiều.

Vũ La tâm như nước đứng, không động mảy may.

- Ra đi, thần kiếm Thiên Tinh.

Trận chiến này, không cần bất kỳ khích lệ nào, thần kiếm Thiên Tinh đã chủ động hiện thân. Trường kiếm Vũ La ra khỏi vỏ, tiếng kiếm ngâm như tiếng long ngâm cửu thiên.

Tay phải cầm kiếm, tay trái Vũ La đã chậm rãi giơ lên. Ngọn lửa mãnh liệt hóa thành từng vòng lửa không ngừng phát ra từ lòng bàn tay, một đạo Thiên Mệnh Thần Phù dâng lên trong lửa.

Lâm Tuyệt Phong động dung:

- Không ngờ ngươi có thể tu luyện đạo Thiên Mệnh Thần Phù thứ hai...

Đạo thứ ba...

Đạo thứ tư...

Kỳ Lân Tý, Lực Bạt Sơn, Thái Thượng Kiếm Chú.

Cuối cùng, thiên hạ đệ nhất sát phù Bách Vạn Nhân Đồ ngang trời xuất thế, vạn trượng huyết quang che khuất bầu trời. Trong Hạo Đãng sơn, hung thú điên cuồng chạy trối chết, bổ nháo bổ nhào.

Sát ý đầy trời, bao phủ trên bầu trời Hạo Đãng sơn thành biển máu.

Lâm Tuyệt Phong chợt hiểu ra:

- Khó trách ngươi không nhịn được muốn tới tìm ta báo thù, thì ra là vừa tìm được một đạo Thiên Mệnh Thần Phù thiên hạ đệ nhất.

- Đáng tiếc Thôi Xán, hiện tại ngươi có thể phát ra được mấy thành uy lực của đạo Thiên Mệnh Thần Phù này? Cho dù là ngươi năm xưa có được Hạn Bạt Huyết Phần cũng không giết được ta, huống chi là hiện tại.

Tay trái Vũ La khẽ chuyển, bốn đạo Thiên Mệnh Thần Phù hùng mạnh lấy Bách Vạn Nhân Đồ làm trung tâm, hợp thành phù trận Tứ Đại Chinh. Bốn đạo khí tức hòa vào nhau làm một, thanh thế kinh thiên động địa, dù là Lâm Tuyệt Phong cũng không tránh khỏi động dung:

- Được, bản tọa thừa nhận hiện tại ngươi có thực lực đánh một trận cùng bản tọa. Như vậy, ít nhất sẽ không khiến cho bản tọa cảm thấy lần này không đáng để xuất thủ.

- Sinh Tử Kiều!

Lâm Tuyệt Phong quát lên một tiếng chói tai, trong cầu vồng bảy sắc dưới chân lão bay ra một tia hào quang màu đỏ sẫm, bay thẳng lên trời, linh lực thình lình phát động, hóa thành một đạo hào quang hình rồng vùng vẫy không ngừng.

Liên tiếp từng đạo hào quang bay ra, bảy màu đỏ cam vàng lục lam chàm tím mỗi màu hóa thành một con quang long, bay vòng quanh Lâm Tuyệt Phong không ngớt. Lâm Tuyệt Phọng rống to một tiếng, bước ra một bước, dấu bàn chân khuếch trương vô hạn, hết sức khổng lồ, đồng thời thân thể lão cũng tăng cao một nửa, giống như một người khổng lồ.

Quả đấm khổng lồ đánh ra một quyền, theo quyền này xuất ra, những quang long kia cùng nhau gầm thét. Chợt một quang long uốn cong người lại, sau đó búng mạnh giữa không trung, giống như một viên đạn pháo bay nhanh về phía Vũ La.

Bùng!

Không khí chấn động, từng đạo sóng khí như những lưỡi dao sắc bén quét qua rừng rậm. Những tiếng răng rắc vang lên không dứt, có ít nhất mấy chục gốc cây cổ thụ chọc trời bị chặt gãy ngang.

Thần kiếm Thiên Tinh trong tay Vũ La vẽ ra một bông kiếm hoa, kiếm ý vô cùng uyên thâm ảo diệu tràn ngập toàn thân, giống như hết sức tùy tiện bước ra một bước, nhẹ nhàng tránh được công kích của quang long. Một kiếm giáng xuống vù một tiếng, quang long kia bị chém đứt đầu ngay tại chỗ.

Mà dường như Lâm Tuyệt Phong không có cảm giác gì, một quyền kia phát ra trước mà tới sau, nhắm thẳng vào ngực Vũ La.

Tay trái Vũ La đẩy ra một cái, cười ha hả:

- Lâm Tuyệt Phong, còn nhớ mối thù mù mắt không?

Phù trận Tứ Đại Chinh đáng sợ vô cùng, lấy bốn đạo Thiên Mệnh Thần Phù tạo thành phù trận, hơn nữa trong đó còn có một đạo Thiên Mệnh Thần Phù thiên hạ đệ nhất, uy lực của nó tới mức nào có thể tưởng tượng.

Kỳ Lân Tý bùng lên Kỳ Lân Thần Hỏa, nhờ vào uy lực của phù trận, nhất thời một đạo Kỳ Lân Thần Hỏa màu vàng gào thét phun ra. Lại nghe câu nói vừa rồi của Vũ La, Lâm Tuyệt Phong run lên trong lòng, trong lúc không hay không biết rơi xuống hạ phong.

Quyền của lão đánh trúng Thần Hỏa Kỳ Lân, phịch một tiếng hoa lửa tung bay đầy trời. Lâm Tuyệt Phong vô cùng cẩn thận, lui rất nhanh về phía sau tránh được ngọn lửa đầy trời kia.

Mắt của lão năm xưa bị Hạn Bạt Huyết Phần đốt mù, hiện tại thấy Vũ La có Thần Hỏa, khó tránh khỏi có chút ám ảnh trong lòng.

Đến lúc lão lui về mới kịp phản ứng lời của Vũ La, lúc này nổi giận, vung tay khẽ vẫy. Quang long màu đỏ sẫm vừa bị chém đầu lắc lư vài cái, phục hồi như cũ bay trở về.

Lâm Tuyệt Phong gầm lên một tiếng:

- Đỡ một quyền của ta!

Quyền của lão vừa đánh ra, chỉ trong thoáng chốc quyền ảnh bay loạn xạ trên không, rợp trời như mưa sao băng. Mà Sinh Tử Kiều kia hóa thành bảy đạo quang long, liên tiếp bay về phía Vũ La.

Quang long bay tới tạo nên những tiếng kêu xé gió, khiến cho màng tai Vũ La đau nhức. Từng đạo quyền kình hùng mạnh phối hợp với lực lượng của đám quang long dung hợp thành một dòng sông lực lượng mênh mông hùng mạnh, bao phủ Vũ La vào trong. Bên trong lực lượng quay cuồng như mạch nước ngầm, Vũ La cảm giác chỉ cần mình sơ ý một chút, chắc chắn sẽ bị những lực lượng này nhấn chìm.

Vào giờ phút này, cỗ kiếm ý thâm ảo kia lại xông lên đầu. Vũ La nhắm mắt lại cảm nhận những lực lượng đang bao vây xung quanh mình. Dấu vết của lực lượng do quyền kình tạo thành này hết sức rõ ràng, Vũ La không mất bao nhiêu công sức đã tìm ra sơ hở.

Lâm Tuyệt Phong đã cảm thấy không ổn, quát to một tiếng, cánh tay lão như một cây cột sắt, thình lình điểm lên không một chỉ.

Dòng sông lực lượng kia thình lình gào thét điên cuồng, bùng lên thành một cơn trốt xoáy năng lượng cuồng bạo, bốc thẳng lên trời. Mà Vũ La nằm ở trung tâm cơn trốt xoáy này.

Vũ La bất động như núi, mặc cho lực lượng của cơn trốt xoáy kia công phá thân thể mình. Nếu so với cương phong, lực lượng này quả thật không đáng kể gì.

Hắn trấn định như không, tiếp tục cảm thụ dấu vết lực lượng, sau đó không nhanh không chậm giơ thần kiếm Thiên Tinh lên, nhẹ nhàng đâm vào trong gió lốc. Thần kiếm Thiên Tinh uốn một đường quỷ dị, cơn trốt xoáy năng lượng phát ra một tiếng nổ mạnh kinh thiên, hoàn toàn vỡ nát.

Bảy đạo quang long bay lên cao cao, Lâm Tuyệt Phong nương thân trên đó, hữu quyền đã buông lỏng, đốt ngón tay có hơi trắng bệch, khẽ run lẩy bẩy.

Vũ La một tay cầm kiếm, một tay điều khiển phù trận Tứ Đại Chinh, đứng từ xa nhìn Lâm Tuyệt Phong nói:

- Không cần thăm dò nữa, những thủ đoạn tầm thường này mang ra chỉ tổ làm cho lão thêm mất mặt. Thất Long Ngự Giáp thuật của lão đâu thi triển ra, để ta lĩnh giáo một phen.

Lâm Tuyệt Phong cũng không nói gì, chậm rãi dang rộng hai tay. Bảy con quang long gào thét một tiếng, từ trên trời giáng xuống, mỗi con hóa thành một phần áo giáp bám vào người Lâm Tuyệt Phong.

Tiền kiếp Vũ La và lão là đối thủ cũ, hiểu rõ ngọn nguồn lẫn nhau. Đáng tiếc, lão không biết được đời này của Vũ La, chuyện này khiến cho lão vô cùng bất lợi.

Bảy đạo quang long hóa thành một bộ áo giáp dầy cộm nặng nề. Lâm Tuyệt Phong thi triển công pháp của mình, thân hình cao lớn vượt xa người thường, hiện tại khoác áo giáp này vào, trông như một người khổng lồ bằng sắt thép.