Tiên Tuyệt

Chương 551: Đạo thứ mười sáu (Thượng)




Xương sống Ma Long cắm sâu vào cả vùng đất, đạo lôi quang này cũng đánh cho phần chìm dưới đất nổ tan tành. Phần xương dưới đất chưa kịp bắn tung ra đã bị lôi quang đốt cháy sạch sẽ.

Trên mặt đất để lại một cái hố sâu, nhiều tia lửa màu vàng phun ra, tạo thành một cái giếng lửa khổng lồ.

Mặc dù lôi quang kia hung hãn, nhưng dường như không có ý đả thương người. Vũ La ở gần lôi quang vẫn bình yên vô sự, có lẽ mọi người bên dưới cũng không có gì đáng ngại.

Vũ La cúi đầu bay xuống. Sau khi xương sống chọc trời bị hủy, lực lượng thần bí áp chế linh nguyên hắn cũng biến mất theo. Hắn đang muốn đi tìm bọn Hướng Cuồng Ngôn, chợt phát hiện ra trong miệng giếng khổng lồ kia, theo ngọn lửa màu vàng bùng cháy, một đạo linh văn kỳ dị bay ra.

Đạo linh văn này giống như do một lớp vàng dát mỏng tạo thành, bồng bềnh trong ngọn lửa trong chốc lát, sau đó cũng tan biến trong ngọn lửa.

Hai mắt Vũ La trợn trừng rất lớn, thân thể từ từ rơi xuống theo bản năng.

Mọi người có cảm giác leo lên rất cao, trên thực tế đó là tác dụng của trận pháp bên trong xương ống chọc trời. Độ cao chân chính của nó cũng chỉ có vài ngàn trượng.

Quả nhiên mọi người cũng đáp xuống an toàn, thấy Vũ La xuất hiện lập tức xông tới.

- Rốt cục là chuyện gì xảy ra? Đạo lôi quang kia từ đâu mà đến?

- Đạo lôi quang kia là Thiên kiếp sao? Thật sự là đáng sợ...

- Các ngươi có nhìn thấy đạo linh văn vừa rồi không, dường như là từ bên dưới xương sống chọc trời thăng lên, chẳng lẽ là trấn áp xương sống Ma Long này?

Vũ La thầm nghĩ trong lòng: E rằng không có khả năng trấn áp, có lẽ gốc của xương sống kia cũng là do đạo linh văn này tế luyện mà thành. Nếu không dùng đạo linh văn kia tế luyện, có lẽ Ma Long này sẽ không trở thành Ma Long.

Cho tới bây giờ, Vũ La cũng chưa nhìn thấy đạo linh văn kia, nhưng nó vừa xuất hiện, hắn đã lập tức nhận ra, giật nảy mình một cái: Chính là đạo thứ mười sáu.

Đạo Phượng Nhẫn Thần Văn thứ mười sáu.

Lần đầu tiên Vũ La thấy Phượng Nhãn Thần Văn là ở dưới Ly Nhân Uyên, tổng cộng mười bốn đạo. Sau hắn lấy được đạo linh văn thứ mười lăm ở hòn đảo hình ấn đá dưới Tinh La Hải.

Mười lăm đạo linh văn nhìn qua tựa hồ đã đầy đủ, tuy rằng Vũ La không tìm ra sơ hở nào, nhưng hắn vẫn cảm thấy dường như chưa hoàn mỹ.

Đạo linh văn thứ mười sáu này vừa xuất hiện, Vũ La lập tức nhận ra nó là Phượng Nhãn Thần Văn. Bởi vì đạo linh văn này vẫn có thể dung hợp cùng mười lăm đạo linh văn trước đó.

Đây là một cảm giác thật kỳ diệu, mười lăm đạo linh văn kia rõ ràng đã hết sức hoàn mỹ, nhưng có thêm đạo thứ mười sáu gia nhập, vẫn không ảnh hưởng chút nào tới vẻ hải hòa, thậm chí còn gia tăng tác dụng.

Vũ La lặng lẽ ghi nhớ đạo linh văn thứ mười sáu này. Phượng Nhãn Thần Văn chính là đề tài cấm kỵ, ngay cả Ma Tổ cũng bị dọa đến nỗi không dám nói với Vũ La quá nhiều lời. Bản thân Vũ La tu luyện lại càng cẩn thận, hắn cũng không muốn liên lụy tới những người xung quanh.

Mọi người vây quanh Vũ La, hắn gác lại suy nghĩ trong lòng, cười khổ nói:

- Chúng ta vừa đi vừa nói chuyện, nơi này không nên ở lâu.

Mọi người gật đầu khen phải, cùng nhau ra ngoài.

Dọc trên đường đi, Vũ La kể lại tao ngộ của mình trên đỉnh xương sống chọc trời, chẳng qua giấu đi chuyện Chuyên Húc Thạch Ấn, chỉ nói lôi tinh đầy trời, lôi quang như mưa, cho dù nơi này trước kia là con đường thông thiên, hiện tại cũng không còn thông nữa.

Tất cả mọi người rất thất vọng, không khí trở về buồn bực vô cùng.

Lục thúc Tằng Tất Phàm phải mất thời gian rất lâu mới tìm được một tiếp điểm hư không ổn định. Lâu thuyền khổng lồ ra khỏi thông đạo không gian, vững vàng đáp xuống vùng băng nguyên của Bắc Cương.

Tằng Tất Phàm vội vàng liên lạc về nhà, hỏi xem đã xảy ra chuyện gì. Những người khác trên lâu thuyền đều bận rộn việc của mình, chỉ có ba người là Thiền cô nương, Ô Hoài và Lý Bình Lang an nhàn vô sự.

Thiền cô nương chợt nhớ tới cái gì, mở màn sáng ra xem, chợt kinh hô thất thanh kinh ngạc:

- Ủa, mấy người kia còn sống! Không chỉ bọn chúng, còn có thêm một số người nữa...

Ô Hoài cùng Lý Bình Lang cũng hết sức bất ngờ, cùng xúm lại nhìn:

- Quả thật... Tiểu tử kia lại có thể sống sót, thật là kỳ tích...

Trong màn sáng, bọn Vũ La đã sắp tới Băng Hà khẩu. Dọc trên đường đi, hung thú Bắc Cương đã dần dần thức tỉnh, bọn họ gặp phải nhiều đợt hung thú tập kích, bất quá đội ngũ này có thực lực hùng mạnh đáng sợ, những hung thú dám xâm phạm bọn họ, cuối cùng cũng trở thành tài liệu trong không gian trữ vật của mọi người.

Thiền cô nương cũng thật sự có vài phần kính trọng đối với thiếu niên này:

- Ta thật không ngờ rằng hắn còn có thể sống sót. Ngay cả chúng ta còn phải tránh né tai kiếp, hắn lại ượt qua.

Lý Bình Lang nhìn ra chút ít đầu mối, cười nói:

- Chẳng lẽ cô nương đã nổi lên lòng yêu tài? Ô Hoài kích động gào to:

- Há chỉ có cô nương, ngay cả ta cũng có thể thích thiếu niên này. Nhân tài như vậy, mang về bồi dưỡng ba trăm năm bảo đảm sẽ là chiến sĩ nhất lưu, đáng tiếc, thật là đáng tiếc...

Ô Hoài hỏi Thiền cô nương:

- Cô nương, nơi này là địa bàn của các vị, thật sự không có cách nào mang hắn ra ngoài sao?

Lý Bình Lang hừ lạnh một tiếng, nhắc nhở:

- Ô Hoài, không phải là huynh không hiểu quy củ, huynh yêu cầu như thế, không phải là muốn hại Thiền cô nương sao?

Ô Hoài liên tục vỗ trán:

- Đúng vậy, đúng vậy, là ta hồ đồ, cô nương chớ trách.

Thiền cô nương cũng chỉ cười một tiếng:

- Hai vị, mặc dù chúng ta không thể tùy tiện dẫn người rời khỏi thế giới này, nhưng nếu người trong thế giới này tự mình xông ra, đó cũng không phải là trách nhiệm của chúng ta. Thiếu niên này thật sự bất phàm, tuổi còn trẻ đã đạt tới đẳng cấp cường giả của thế giới này, tương lai ai mà biết hắn sẽ còn tiến tới mức nào nữa?

Ô Hoài nghe nàng nói vậy, nhất thời phấn chấn:

- Đúng vậy, nếu tiểu tử này tự mình xông ra, chúng ta cần phải nhanh chân đến trước, thu nhận dưới trướng, ha ha, lúc ấy những người khác hâm mộ không thôi, chúng ta đã đi trước bọn họ một bước.

Lý Bình Lang lại không lạc quan như vậy:

- Mấy vạn năm qua, thế giới này xuất hiện bao nhiêu thiên tài? Nhưng kết quả cuối cùng thì sao, lực lượng cảnh giới của bọn chúng quá thấp, có muốn xông ra cũng không được.

Ô Hoài cố ý nhằm vào y:

- Lý huynh, chi bằng chúng ta đánh cuộc. Ta cá là trong vòng ba trăm năm, tiểu tử này có thể phi thăng. Nếu ta thua, ta sẽ đưa huynh một Thiên Binh.

Lý Bình Lang động tâm:

- Thật không?

- Tự nhiên là thật. Nếu huynh thua thì sao?

- Ta cũng sẽ đưa huynh một Thiên Binh

- Thành giao!

Thiền cô nương cười tươi nhìn hai người:

- Tốt lắm, ta sẽ làm chứng cho hai vị.

Ô Hoài trong thô có tế, nhìn ra Thiền cô nương mến tài Vũ La, y cũng không muốn thắng lần đánh cuộc này, đánh cuộc chỉ là vì lấy lòng Thiền cô nương thôi. Mặc dù Thiên Binh trân quý thật, nhưng đây là chuyện của ba trăm năm về sau. Nếu có thể ôm được mỹ nhân vào tay trong ba trăm năm sau, Ô Hoài vẫn có thể nghiến răng từ bỏ một Thiên Binh.

Quả nhiên sau chuyện này, ánh mắt Thiền cô nương nhìn Ô Hoài đã có thay đổi.

Dọc trên đường đi chỉ có tâm trạng Chu Thanh Giang là vui vẻ.

Trên thực tế Vũ La không có gì mất hứng, chẳng qua là hắn muốn dừng lại nghiên cứu đạo Phượng Nhãn Thần Văn thứ mười sáu một chút nhưng vẫn không có cơ hội, trong lòng nôn nóng mà thôi.

Mắt thấy sắp sửa tới Băng Hà khẩu, Chu Thanh Giang cười nói với mọi người:

- Vào Băng Hà khẩu sẽ phải tuyên bố tin Cừu Nhân Hổ đã chết. Băng Hà khẩu vô cùng quan trọng, không thể một ngày vô chủ, chúng ta nhân tiện đi ngang đây, vậy cũng nên chọn Đại Thống Lĩnh mới cho tiện việc.

Hiện tại Vũ La mới hiểu tại sao dọc trên đường đi Chu Thanh Giang vô cùng cao hứng.

Bất kể con đường thông thiên thông hay không thông, thầy trò Trịnh Tinh Hồn đã chết, thực lực Thái Ẩm sơn hao tổn nặng nề. Đi ngang qua Băng Hà khẩu, chắc chắn có thừa quyền chọn Đại Thống Lĩnh mới cho Băng Hà khẩu, tương đương khống chế Bắc Thú quân trong tay mình, làm sao Chu Thanh Giang không cao hứng?