Cảm giác như vậy không phải là đau đớn, không phải là trực tiếp. Nếu dùng từ ngữ để hình dung, chỉ có thể nói là hoảng hốt, giật mình... Khó lòng diễn đạt cho rõ.
Mà thương tổn đối với nguyên hồn càng khó lường hơn nữa.
Hướng Cuồng Ngôn tiến lên một bước, bàn tay khẽ chấn. Một màn sáng nổi lên phía sau trống đồng, khẽ rung động, có thứ gì đó hiện ra.
Mọi người thấy vậy giật mình kinh hãi, thì ra là phía sau trống đồng có một quái vật hình người do linh văn tạo thành. Không có ngũ quan, chỉ có hình dáng một người đang gian nan đánh mạnh trống đồng.
Tiếng trống đều đều chấn động lòng người, phối hợp với tình cảnh quỷ dị trước mắt làm cho người ta cảm thấy sợ nổi da gà.
“Người linh văn” kia đẩy trống đồng tới trước mặt mọi người còn cách hai ngàn trượng bèn ngừng lại. Sau đó màn sương trắng xung quanh lộ ra từng khe hở, có chín kim long từ trong đó bay ra.
Lúc trước bọn họ đã thấy qua kim long này, chính là cùng loại với kim long đánh cho bốn người Trịnh Tinh Hồn vất vả không chịu được.
Kim long từ trên cao bay xuống, tám con hợp thành một chiếc giá cổ phía trước trống đồng, con thứ chín vẫn bay lượn trên không.
Hai tay “người linh văn” phát lực, nhìn qua hết sức khó khăn, nâng trống đồng đặt lên trên giá.
Trịnh Tinh Hồn tự cho là thông minh, gầm lên giận dữ:
- Lên đi, thừa dịp y còn chưa chuẩn bị xong, tiên hạ thủ vi cường!
Y khẽ vung tay, sáu thanh trường đao do cự thú kim loại hóa thành từ trên trời giáng xuống, chém về phía “người linh văn”. Trên mặt “người linh văn” không có ngũ quan, nhưng linh vân trên mặt y uốn éo vô cùng quỷ dị, khiến cho người ta cảm thấy được rõ ràng là y đang lộ vẻ châm biếm.
Đây là một cảm giác vô cùng quỷ dị, cứ tưởng tượng xem một người không có mặt cất tiếng cười lạnh với bạn sẽ hiểu.
Ngay cả Trịnh Tinh Hồn, cũng cảm thấy trong lòng run lên, nhưng tên đã lắp vào cung không phát không được. Sáu thanh cự đao xuất hiện ngang trời, khí thế kinh người.
Ầm!
Đao quang quét tới ầm ầm, dường như muốn quét sạch cả làn sương mù trắng bao phủ xung quanh.
Nhưng đao quang tới bên “người linh văn” lại dễ dàng xuyên qua, thậm chí xuyên qua cả kim long, trống đồng kia, dường như là không tìm được mục tiêu công kích.
Trường đao đi qua rồi, trống đồng, kim long, “người linh văn” vẫn còn nguyên vẹn không chút tổn thương.
- A...
Trịnh Tinh Hồn kinh hãi:
- Rốt cuộc là yêu vật gì vậy?
Cừu Nhân Hổ cũng chưa từ bỏ ý định, tiến lên một bước hai tay hợp lại, một đạo ngân quang từ trong mi tâm lão bắn ra ngoài. Sinh hồn Bạch Hổ gào thét một tiếng xông ra, hóa thành cự thú thân dài sáu mươi trượng, giương nanh múa vuốt vồ tới “người linh văn”.
Dường như “người linh văn” không nhìn thấy, thậm chí lần này không hề tỏ vẻ châm chọc trên mặt.
Sinh hồn Bạch Hổ cũng đùng đùng nổi giận, cảm thấy danh dự của mình bị xúc phạm, nhanh chóng tiến lên chộp xuống một trảo. Trảo khổng lồ của nó xuyên qua thân thể “người linh văn”, không tạo thành bất cứ thương tôn gì, dường như “người linh văn” chỉ là một cái bóng, hết thảy những thứ khác cũng chỉ là bóng.
Nhưng thanh âm trống đồng vẫn vang lên đùng đùng, là tồn tại thật sự.
- Chuyện này... Chuyện này...
Cừu Nhân Hổ líu lưỡi lắp bắp.
Cũng may hai người đạo tâm kiên định, rất nhanh khôi phục như cũ, cũng ý thức được không ổn, vội vàng lui trở về bên cạnh mọi người, thần sắc không khỏi có chút kinh hoảng:
- Tình huống không ổn, mọi người cẩn thận.
“Chiến tích” vừa rồi của hai người, tất cả mọi người đều thấy, căn bản không cần hai người bọn họ nhắc nhở.
“Người linh văn” hao hết sức lực, rốt cục cũng chuyển trống đồng lên giá xong, lộ ra vẻ hết sức cao hứng, hai tay múa may mấy cái, điểm lên không một chỉ. Kim long cuối cùng bay xuống, hóa thành một chiếc dùi trống.
Chân “người linh văn” múa may theo vũ bộ vô cùng quỷ dị, giống như vũ điệu của các vị tế ti thời thượng cổ. Sau đó đúng vào lúc mà mọi người cho là không thể nào, bất ngờ đánh một tiếng trống.
Đùng!
Một cỗ âm ba rõ ràng từ trong trống đồng khuếch tán ra, càng ngày càng lan tràn rộng lớn, hơn nữa liên miên không dứt. Từng vòng âm ba từ trống đồng khuếch tán nhanh chóng bao phủ cả mảnh đất trống vào trong.
Mọi người bất ngờ không kịp đề phòng, bốn người Trịnh Tinh Hồn ở vòng ngoài, hai vị trưởng lão Không Động sơn cùng Nga Mi sơn lập tức lùi lại năm bước, đặt mông ngồi phệt xuống đất, ôm ngực thở dốc không ngừng, sắc mặt trắng bệch. Trịnh Tinh Hồn cùng Cừu Nhân Hổ cuống quít xuất ra pháp bảo phòng ngự, hai món pháp bảo nháy mắt đã bị âm ba chấn cho nát bấy. Hai người lui về phía sau nữa bước, cố gắng lắm mới miễn cưỡng ổn định được thân hình, bất quá xem sắc mặt hai người rõ ràng là không dễ chịu chút nào.
Bọn Vũ La cũng lảo đảo một trận, bất quá bọn họ liên thủ phòng ngự, tình huống tốt hơn nhiều, rốt cục không bị chia cắt.
“Người linh văn” hầu như không thèm nhìn tới chiến quả của mình, vẫn không ngừng nhảy nhót theo vũ đạo cúng tế kia, dùi trống do kim long hóa thành trong tay vung vẩy liên hồi. Cũng không biết là ai lập ra bộ vũ đạo này, luôn luôn trong lúc mọi người cho là không thể nào, thình lình đánh lên một tiếng.
Đùng... Đùng... Đùng...
Tiếng trống liên miên không dứt, lúc trống đồng được đầy ra có màu vàng đồng, mỗi một dùi đánh xuống, trống đồng lại nóng lên một chút. Ban đầu mọi người không chú ý tới, sau mới phát hiện ra trống đồng đang bắt đầu bốc lên nhiệt khí.
Trống đồng càng nóng, uy lực lại càng lớn.
Rốt cục đến khi “người linh văn” đánh tiếng trống thứ mười tám, cả trống đồng đã trở nên đỏ rực. Một cỗ sóng nhiệt quét ra xung quanh, khiến cho Vũ La cảm thấy mặt mình nóng cháy.
Lúc này uy lực của trống đồng đã lớn tới mức khó lòng tin được.
Lần này “người linh văn” múa may cũng kéo dài hơn trước. Cuối cùng cũng thình lình dừng phắt lại, bất động trong ba lần hô hấp, dường như để cho mọi người chuẩn bị. Sau đó vung dùi trống kim long trong tay lên giáng xuống thật mạnh.
Đùng...
Một đạo âm ba màu đỏ sẫm toát ra, chỉ có một đạo duy nhất, không phải là liên miên bất tuyệt như trước.
Âm ba màu đỏ sẫm quét qua cả mảnh đất trống. Bọn Vũ La đang đứng chịu đựng lập tức ngã rạp xuống, giống như đám lúa bị người dùng liềm thu hoạch.
Bốn người Trịnh Tinh Hồn hét thảm một tiếng, bị âm ba màu đỏ sẫm kia hất bay ra xa, va mạnh vào làn sương mù trắng dày đặc. Làn sương trắng thình lình trở nên cứng rắn như đá núi, bốn người vừa va vào lập tức để lại dấu vết thật sâu, treo trên đó một lúc lâu sau vẫn chưa rơi xuống.
Âm ba màu đỏ sẫm bị sương mù màu trắng bắn ngược trở lại, bỗng nhiên trở nên hỗn loạn, chia ra thành tám cái vòng màu đỏ sẫm, hoành hành ngang ngược trên mảnh đất trống, gây ra những tiếng nổ ầm ầm.
Sau khi chúng hoành hành xong, không ai có thể đứng lên nổi.
Ngay cả Chu Thanh Giang cùng Hướng Cuồng Ngôn cũng co quắp ngồi dưới đất, y phục bọn lão rách lỗ chỗ vài nơi.
Trịnh Tinh Hồn cùng Cừu Nhân Hổ rơi xuống, miệng Cừu Nhân Hổ chảy máu tươi ồng ộc, thở dốc một hồi mới lấy đan dược trong ngực áo ra nhét vào miệng.
Trịnh Tinh Hồn còn khá hơn một chút, cũng thở dốc trong chốc lát, lau máu còn đọng trên khóe miệng, chậm rãi ngồi dậy.
Hai vị trưởng lão Không Động sơn và Nga Mi sơn nằm bên cạnh bất động. Y cố gắng đưa tay ra thăm dò, vẻ mặt trở nên buồn bã:
- Hai người bọn họ cũng đi rồi...
“Người linh văn” kia kiêu ngạo đứng sau trống đồng, tay cầm dùi trống kim long. Dường như trên thế giới này không có gì mà nó không thể đánh bại.
Hướng Cuồng Ngôn hừ một tiếng phun ra một ngụm máu bọt:
- Lão tử liều mạng với ngươi!
Một bàn tay nhẹ nhàng đè lên vai lão:
- Lão Lư, lão lấy thuốc chia cho mọi người một ít.
Lư Niệm Vũ yếu ớt gật đầu, móc linh dược ra ném cho mọi người. Trong tất cả mọi người, chỉ có một người đứng lên.
Hướng Cuồng Ngôn nhìn hắn một cái:
- Cẩn thận một chút.
Vũ La gật đầu:
- Thứ này công kích quần thể, các ngươi ở phía sau ta, một mình ta phía trước sẽ không có gì khác biệt.
“Người linh văn” tỏ ra kinh ngạc, không ngờ có người còn có thể đứng lên.
Độ nóng của trống đồng đã dần dần giảm đi, nhưng “người linh văn” vẫn không hề tỏ ra khẩn trương. Y giơ cao dùi trống kim long, trên gương mặt không có ngũ quan một lần nữa lộ vẻ châm chọc.