Sắc mặt mọi người đại biến, nhất là người phe Lý Vân Đông.
Ai cũng biết Phượng Hoàng Thần Hỏa trân quý vô cùng, không ngờ Vu Thiên Thọ có được nhẹ nhàng như vậy, cả đời này của Lý Vân Đông cũng chưa từng thấy qua Phượng Hoàng Thần Hỏa.
Tuy rằng Cừu Nhân Hổ có được sinh hồn Bạch Hổ, nhưng cũng chỉ là một đạo sinh hồn mà thôi. Có sinh hồn và có Thần Hỏa là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.
Trong lúc nhất thời, phe Lý Vân Đông trầm ngâm vô cùng quỷ dị, trên mặt cảm thấy nóng rát. Từ đầu tới giờ, chỉ cần bọn chúng có chút ý khiêu khích, lập tức bị phe Vũ La phản kích trở lại không chút lưu tình. Giống như vừa rồi Trịnh Tinh Hồn lên tiếng nói lập tức bị tát vào mặt, mạnh tới nỗi kêu bốp rất to.
Đám người kia tự cho mình cực cao, nhất là Lý Vân Đông, đã là kỳ lão có thể đếm trên đầu ngón tay ở Trung Châu, bị một đám vãn bối không chút lưu tình đánh vào mặt như vậy, trong lòng uất ức tới cực điểm.
Vu Thiên Thọ dẫn Phượng Hoàng Thần Hỏa, với bản lĩnh khống chế ngọn lửa của lão, chỉ trong khoảng thời gian uống cạn chén trà, đã dung hợp ba mảnh đao kia lại thành một thể. Sau khi làm nguội, lão lại điểm ra một chỉ, một tia linh quang nâng đoản đao bằng răng độc của Cầu Ngột này bay lên, chậm rãi chìm vào trong lỗ hổng.
Một tiếng két nhỏ vang lên, trong đài đá bỗng nhiên bùng lên một mảng hồng quang, sau đó dần dần ngưng tụ lại thành một quái thú hai chân cường tráng, hai tay có hình như lưỡi hái, toàn thân đầy vảy giáp thật dày, trên lưng có hai cánh khổng lồ. Trên mũi có một cái sừng, dáng vẻ như đang ngửa mặt lên trời gào thét.
Nhưng ngay sau đó hồng quang nhanh chóng rút về trong đài đá.
Một tràng tiếng ken két chói tai vang lên, mặt đất xung quanh sơn môn lay động một trận. Hai thanh thạch kiếm khổng lồ từ từ tách ra hai bên, giọng như màn sân khấu từ từ kéo ra. Phía sau thạch kiếm mở ra một không gian mênh mông đầy ánh sáng vàng.
Tiếng sấm cuồn cuộn, cả Bắc Cương tựa hồ cũng chìm trong tiếng sấm đùng đùng này. Hai thanh thạch kiếm tách ra vô cùng chậm chạp, mất khoảng thời gian ăn xong bữa cơm, thạch kiếm mới hợp lại với hai cột đá hai bên sơn môn.
Lúc này từ ngoài sơn môn nhìn lại, đã hoàn toàn không nhìn thấy Thiên Các quần sơn phía sau, mà là một mảng đại dương toàn là màu vàng.
Tầng tầng sóng ánh sáng màu vàng không ngừng quay cuồng, ở xa xa cuối đại dương này, có một cung điện trông như ảo ảnh, nổi trên đại dương ánh sáng vàng này.
Tình cảnh trước mắt cực kỳ bao la hùng vĩ, khiến cho mọi người ngây người ra nhìn chăm chú. Một lúc lâu sau, Vũ La mới xoay người lại, lẩm bẩm:
- Đây mới là Thiên Các thật sự, lúc trước chỉ là ngụy trang.
Lý Vân Đông không khỏi cau mày:
- Thiên Các này quá xa, chúng ta làm sao tới đó được?
Trưởng lão Cửu Nghi sơn cười nói:
- Chúng ta có thể ngự không phi hành, có gì mà lo lắng?
Hướng Cuồng Ngôn hừ lạnh một tiếng:
- Xuẩn ngốc, lão bay qua đó thử xem.
Trưởng lão Cửu Nghi sơn giận dữ, vén vạt áo lên chuẩn bị bay qua. Không ngờ lão vừa nhích tới gần sơn môn, thình lình một cỗ áp lực kỳ dị ập tới, tuy rằng thân thể lão không cảm thấy khó chịu, nhưng không thể vận dụng linh nguyên.
Dường như trong khoảnh khắc này, linh nguyên toàn thân lão đã bị đông cứng lại.
Trưởng lão Cửu Nghi sơn nghẹn lời, không có gì để nói, Hướng Cuồng Ngôn cười khẩy châm chọc.
Vũ La cẩn thận quan sát một phen, trong đại dương màu vàng mênh mông kia dường như có thứ gì đó đang lay động. Hắn bèn nói với Chu Thanh Giang:
- Chẳng lẽ đây là cái gọi là Thiên Diệp Độ Hải?
- Rất có khả năng...
Hai người còn đang nói, sóng trên mặt biển càng ngày càng nhiều, một cái bóng mờ mờ bị sóng biển đẩy lên cao, nhưng cũng chỉ chợt lóe rồi biến mất, mọi người không thấy rõ lắm.
- Hình như là lá cây...
Cừu Nhân Hổ kêu lên:
- Bất quá vì sao lại khổng lồ như vậy?
Sóng ánh sáng càng lúc càng lớn, những vật có hình dáng như lá cây trong sóng ánh sáng cũng xuất hiện càng ngày càng nhiều. Vũ La thăm dò thử một chút, kinh ngạc nói:
- Tuy rằng không thể vận dụng linh nguyên, nhưng nguyên hồn có thể thẩm thấu vào.
Mọi người nghe vậy vội vàng phóng xuất nguyên hồn của mình. Quả nhiên ánh sáng vàng trong sơn môn kia không có tác dụng áp chế nguyên hồn, nguyên hồn của mọi người có thể dễ dàng tiến vào.
Sóng ánh sáng tuôn trào, có lẽ là vì quá mãnh liệt, vật có hình dạng lá cây trong biển ánh sáng bị đẩy ra ngoài, mọi người mới nhìn rõ ràng. Vậấy có màu vàng sẫm, hình dáng hẹp dài, quả nhiên rất giống một chiếc lá cây.
- Thì ra là một loại vỏ ốc...
Chu Thanh Giang như có điều suy nghĩ:
- Thiên Diệp Độ Hải...
Dường như lão mơ hồ hiểu được, dùng nguyên hồn của mình hút lấy một chiếc vỏ ốc hình lá cây. Không ngờ vỏ ốc này giống như pháp bảo, không cần luyện hóa vẫn có thể hành động linh hoạt, lui tới tự nhiên thông qua nguyên hồn lão chỉ huy.
Vũ La cũng đưa nguyên hồn mình vào giữa kim quang xem thử, hút lấy một chiếc vỏ ốc thành công, sau đó lên tiếng nói:
- Mỗi đạo nguyên hồn chỉ có thể khống chế một chiếc vỏ ốc. Thiên Diệp Độ Hải, cần phải có tối thiểu ngàn tu sĩ khống chế.
Trịnh Tinh Hồn cười lạnh một tiếng:
- Chỉ có thể khống chế một chiếc ư, đó là vì nguyên hồn ngươi quá yếu...
Trịnh Tinh Hồn phóng xuất nguyên hồn bao trùm phạm vi mấy trăm dặm, vốn y muốn lấy lại thể diện, định khống chế tất cả vỏ ốc nằm trong phạm vi mấy trăm dặm này. Không ngờ nguyên hồn vừa phóng xuất, chỉ có một vỏ ốc bay lên, những vỏ ốc khác đều rơi xuống biển ánh sáng trở lại.
Sắc mặt Trịnh Tinh Hồn tỏ ra xấu hổ vô cùng. Hướng Cuồng Ngôn lúc nào cũng tỏ ra khắc bạc, sao thể bỏ qua cơ hội cười nhạo Trịnh Tinh Hồn. Lúc này lão cười lên ha hả, khiến cho Trịnh Tinh Hồn hận không được tìm một khe nứt để chui vào.
Vũ La cũng cười lạnh trong lòng. Nguyên hồn của mình chính là nguyên hồn Nam Hoang Đế Quân tiền kiếp, trải qua chuyển thế trùng sinh chẳng khác nào là rèn luyện trở lại một phen, trải qua thời gian gần đây đã từ từ khôi phục. Nếu bàn về nguyên hồn hùng mạnh, cho dù là Lý Vân Đông so ra cũng kém mình, huống chi Trịnh Tinh Hồn?
Chu Thanh Giang vung tay lên, ba ngàn Hỏa vân Chiến Xa binh tiến lên, mạnh ai nấy thả ra nguyên hồn của mình, mỗi người khống chế một chiếc vỏ ốc.
Những chiếc vỏ ốc này có chiều dài chừng một trượng, nối lại với nh trông như một cái thang trời, dẫn tới cung điện trên mây xa xa.
Mọi người đi tới, biển ánh sáng vàng kia nhìn qua hết sức khổng lồ, trên thực tế chỉ dài có hơn ngàn trượng. Có lẽ là ánh sáng vàng có hiệu quả che mắt đặc biệt, khiến cho khoảng cách không quá xa, mọi người lại thấy như ở tận cuối chân trời.
Ba ngàn Hỏa vân Chiến Xa binh thủ ở bên ngoài, bọn Vũ La tiến vào biển ánh sáng vàng. Bước lên mỗi một chiếc vỏ ốc, tiến tới gần một bước lại cảm nhận được tòa cung điện trên mây này bao la hùng vĩ đến mức nào. Cung điện trên cao này như muốn nói với mọi người, thời kỳ viễn cổ xa xôi kia bao la hùng tráng tới mức nào.
Kể cả Vũ La cũng mang tâm trạng sùng kính, chậm rãi đi về phía cung điện kia.
Khi bọn họ bước qua chiếc vỏ ốc cuối cùng, tiến lên cung điện trên mây này, áp lực đè nặng trên người bỗng nhiên buông lỏng, có thể sử dụng linh lực trở lại.
Mọi người thở phào nhẹ nhõm, dù sao một tuyệt thế cường giả bỗng nhiên mất đi lực lượng, cho dù chỉ là tạm thời cũng cảm thấy không dễ chịu.
Đến nơi này rồi, cảm giác “lão Đại trời sinh” của Lý Vân Đông trở lại, cảm giác vượt hơn người khác do bối phận mang lại khiến cho lão cảm thấy mình hắn nên ngồi trở lại ngôi “Thủ lĩnh”. Lão đưa tay chỉ vào đại môn cung điện phát tán kim quang vô cùng diễm lệ, cao lớn hùng tráng:
- Đi theo ta, tòa cung điện kiểu này chắc chắn là đỉnh phong, nói theo cách nói của thế tục, dù là hoàng cung chín tầng của Đại Chu hoàng thất cũng không hơn được nơi này.
Nhưng hoàng cung của Đại Chu hoàng thất xây trên mặt đất, hơn nữa trải qua sáu đời Hoàng đế mở mang mới có thể đạt tới quy mô chín tầng, khó khăn tới mức nào có thể tưởng tượng.