Tiên Tuyệt

Chương 534: Bắc Cương Hung Thú Chi Vương (Thượng)




Chu Thanh Giang cũng gật đầu:

- Thời gian quá dài, sự thực cũng đã biến thành truyền thuyết. Hơn nữa sự kính nể của mọi người đối với lão tổ tông càng ngày càng mờ nhạt, tự nhiên cũng sẽ không coi trọng nữa.

- Ngươi khẳng định cũng đã nghĩ tới, sở dĩ sư đồ Lý Vân Đông chạy đến là bởi vì thời gian của Lý Vân Đông đã không còn nhiều lắm, chỉ cần có một tia khả năng cũng muốn năm chắc lấy.

Vũ La nói:

- Ta chỉ không hiểu, sao ngài lại đến, lẽ nào ngài tin tưởng những truyền thuyết hư vô mờ mịt này ư?

Chu Thanh Giang trịnh trọng nói:

- Ta tới là bởi vì ta biết, đây không phải là truyền thuyết hư vô mờ mịt.

Vũ La sửng sốt. Chu Thanh Giang không khỏi có chút tự đắc:

- Chung Nam Sơn ta có một vật, có thể chứng minh truyền thuyết kia rất có thể là thật.

- Tuy rằng hiện tại có rất ít người nhắc tới, thế nhưng Chung Nam Sơn ta chính là truyền thừa của Đạo Tổ. Có chút bí mật, môn phái khác trong Cửu Đại Thiên Môn cũng không nhất định biết được.

Vũ La bừng tỉnh:

- Thảo nào trong Cửu Đại Thiên Môn, liên minh Côn Lôn và Chung Nam Sơn lại thần bí nhất.

Địa vị của Côn Lôn cũng rất lớn, có người nói là năm đó một vị tổ sư không thua gì Đạo Tổ sáng lập. Chung Nam Sơn, Long Hổ Sơn, Côn Lôn, mặc dù chỉ có ba đại Thiên Môn, thế nhưng thực lực đều là hùng hậu nhất, bởi vậy chống lại bốn đại Thiên Môn phe Lâm Tuyệt Phong không rơi xuống hạ phong chút nào.

Vô luận là Chung Nam Sơn hay là Long Hổ Sơn, Côn Lôn, lai lịch đều rất thần bí.

- Rốt cuộc là vật gì?

Chu Thanh Giang có chút thần bí nói:

- Mảnh vỡ chìa khóa tiến vào thang trời kia.

Vũ La vô cùng thất vọng:

- Mảnh vỡ mà thôi...

Chu Thanh Giang lấy vật kia ra lại làm cho Vũ La có chút bất ngờ:

- Lão nhân gia ngài xác định đây là chìa khóa?

Chu Thanh Giang cười khổ:

- Ta cũng biết nó không giống.

- Đâu chỉ là không giống, đây rõ ràng chính là một thanh đao gãy.

Vũ La kêu lên.

Trong tay Chu Thanh Giang đích thật là một thanh đao gãy.

Chỉ có lưỡi đao, không có chuôi đao, trên lưỡi đao đầy một loại hoa văn thần bí, làm cho người ta vừa liếc mắt đã cảm thấy thứ này lai lịch bất phàm, cho dù trên lưỡi đao này không có bất luận dao động linh lực gì.

Chu Thanh Giang còn muốn giải thích cho Vũ La sự bất phàm của thứ này, Vũ La lại đột nhiên nhíu mày:

- Ngài chờ một chút.

Hắn mở Thiên Phủ Chi Quốc ra, tìm kiếm ở bên trong, chỉ một lát, cuối cùng mỉm cười:

- Ha ha, tìm được rồi.

Lấy ra, thì ra là hai khối chuôi đao chắp vá lại.

Chuôi đao này, một nửa là đạt được ở trong bảo khố hoàng thất Bán Yêu tộc, một nửa khác lúc trước lấy được trong Đại Di Chi Dã do Kiều Ngũ giữ. Hợp lại với nhau vừa hay là một chuôi đao hoàn chỉnh, thế nhưng không có lưỡi đao.

Chu Thanh Giang có chút khó có thể tin:

- Sẽ không trùng hợp như thế chứ...

Vũ La cầm lấy lưỡi đao từ chỗ Chu Thanh Giang ráp lại với nhau, quả nhiên không có kẽ hở nào.

- Thật đúng là một thanh đao!

Chu Thanh Giang hít một hơi khí lạnh.

Vũ La bất đắc dĩ lắc đầu:

- Đáng tiếc đã bị gãy.

Hắn vốn cho rằng sẽ có chuyện thần kỳ gì xuất hiện, ví dụ như ba mảnh vỡ ghép lại sẽ tự động khôi phục như cũ. Lực Bạt Sơn của hắn không phải là như vậy sao?

Chu Thanh Giang cười ha hả:

- Ngươi cũng quá tham rồi, chẳng qua...

Lão suy nghĩ một chút, hỏi:

- Quan hệ của ngươi và Vu Thiên Thọ rốt cuộc như thế nào?

Vũ La trước đây chiếu cố thể diện của Vu Thiên Thọ không nói hắn đã bái mình làm sư. Thế nhưng đối với Chu Thanh Giang, lại không có gì cần giấu diếm:

- Hiện tại lão là đồ đệ của ta, trừ phi lão dám khi sư diệt tổ, nếu không hẳn là có thể tin tưởng.

Chu Thanh Giang há hốc mồm, Vũ La tin tưởng ít nhất nhét một quả trứng gà vào không thành vấn đề.

- Ngài làm sao vậy?

Chu Thanh Giang một lúc lâu sau mới phục hồi tinh thần, lắc đầu không ngớt, nói:

- Vu Thiên Thọ chính là Trung Châu đệ nhất luyện khí sư, không ngờ lại bái ngươi làm sư... Ngươi ngàn vạn lần đừng ra ngoài nói lung tung, cam đoan không ai tin tưởng.

Vũ La cũng vô cùng khổ sở:

- Đồ đệ này ta còn không muốn ấy chứ.

Chu Thanh Giang!!!???

Vũ La nói:

- Ngài muốn bảo lão hợp ba mảnh vỡ này lại ư?

Chu Thanh Giang gật đầu:

- Phỏng chừng cũng chỉ có lão có thể đảm nhiệm được chuyện này.

Vũ La gật đầu một cái:

- Đi, ta trở về nói với lão...

Hai người ở trong gió tuyết đầy trời vừa đi vừa nói, bỗng nhiên Chu Thanh Giang kéo Vũ La, sắc mặt biến đổi, nhẹ giọng nói:

- Cẩn thận!

Hai người lúc này vừa đi đến bên dưới một ngọn núi cao lớn, gió tuyết càng ngày càng mãnh liệt, ngoài ba mươi bước đã không nhìn không rõ lắm, cách hai người ngoài năm mươi bước có một ngọn núi lớn che lấp ở trong tuyết lớn, không nhìn kỹ cũng không nhìn ra được.

Ngọn núi kia mặc dù không tính là cao, nhưng độ cao cũng có sáu trăm trượng.

Lúc này, ngọn núi này giống như một cây đại thụ, từ trên thân cây vươn ra từng “cành cây” tuyết trắng, hai người lúc trước không chú ý tới, đến gần Chu Thanh Giang mới phát hiện, có một “cành cây” vừa lúc ở bên phải Vũ La cách đó không xa.

Chu Thanh Giang chỉ cần liếc qua đã nhìn ra, mặc dù tuyết trắng bao trùm, thế nhưng thứ kia tuyệt đối không phải là cành cây gì, ngươi đã thấy qua cành cây gì có thể vươn ra ngoài năm mươi bước chưa?

Vũ La dừng lại bất động, nguyên hồn lại đã phóng ra, dưới chân, Phù Cổ vô thanh vô tức trầm vào mặt đất.

Thế nhưng nguyên hồn không phát hiện một tia nguy hiểm, điều này cũng không kỳ quái, Vũ La và Chu Thanh Giang trước đó cũng không cảm thấy bất cứ dị dạng gì. Hung thú kinh khủng ẩn giấu ở trong tuyết lớn kia hẳn là một cao thủ ẩn núp.

Chu Thanh Giang không thể không thận trọng, hung thú kia hiển nhiên vô cùng cường hãn, đã chiếm cứ toàn bộ sườn núi, xúc tua che giấu cả sườn núi.

Linh nguyên trong cơ thể Chu Thanh Giang không ngừng vận chuyển, khi đang chuẩn bị xuất thủ, Vũ La lại kéo hắn lại. Vũ La rõ ràng thở phào một hơi:

- Không cần, đi theo ta.

Chu Thanh Giang biến sắc:

- Cẩn thận...

Vũ La đã nhẹ nhàng xoay người, đi về phía “cành cây” kia. Thế nhưng cảnh hung thú nổi giận đả thương người trong dự đoán của Chu Thanh Giang đã không xuất hiện, mãi cho đến khi Vũ La đã đi tới trước mặt cành cây kia, thứ kia vẫn một mực bất động như trước.

Phù Cổ đã hoàn thành công việc thăm dò, Vũ La rất rõ ràng đối với tình trạng của thứ này.

Tiện tay quét tuyết đọng trên “cành cây” đi, quả nhiên đây là xúc tua của hung thú, to như lu nước, trên mặt ngoài mọc đầy vảy nhỏ màu trắng bạc, đỉnh là một miệng rắn thật lớn, trên dưới bốn chiếc răng nanh dài nhỏ vươn ra ngoài môi, không có con mắt, ngược lại càng lộ vẻ quỷ dị đáng sợ.

Vũ La gõ lên xúc tua đã đông cứng kia, kêu lên keng keng, không ngờ giống như kim loại.

Chu Thanh Giang rất bất ngờ:

- Chết rồi ư?

Vũ La không nói gì, hai người theo xúc tua kia tìm tới, xúc tua có thể vươn ra ngoài năm mươi bước cũng chính là dài hai mươi lăm trượng, dọc đường đi Vũ La và Chu Thanh Giang đếm một chút, chí ít có mươi lăm xúc tua như vậy, độ dài của chiếc xúc tua này chỉ xem như thuộc lớp giữa, một chiếc dài nhất kia, hai người nhìn ra dài khoảng ba mươi lăm ba mươi sáu trượng.

Đến dưới sườn núi, ngẩng đầu vừa nhìn, chỉ thấy con hung thú này giống như một con bạch tuộc nằm trên đỉnh núi, chẳng qua không phải là động vật thân mềm trên đầu phù đầy vảy giáp màu xám, khác với hung thú bình thường, xương của nó đều nằm bên ngoài, tạo thành một chiếc áo giáp tự nhiên. Hơn nữa bên ngoài áo giáp còn có một lớp băng cứng màu xanh nhạt, càng thêm cứng rắn, không sợ công kích.

Chu Thanh Giang tiện tay điểm một cái, phi kiếm màu đỏ dưới chân bay ra thử chém lên thân hung thú kia.

Keng... Một tiếng va chạm thanh thúy, chỉ có thể lưu lại một ngấn mờ ở trên băng giáp kia. Sắc mặt của Chu Thanh Giang khẽ biến:

- Quá cứng! Thanh Hồng Hoa Ngọc Kiếm này mặc dù không phải là pháp bảo bản mạng của ta, nhưng cũng là pháp bảo nhất phẩm hạ, một kiếm chém xuống không ngờ ngay cả băng giáp bên ngoài cũng không chém rách, thứ này khi còn sống chỉ sợ chính là bá chủ Bắc Cương nha.