Trong lòng Ô Hoài thầm đắc ý, nhưng vẫn bắt chước theo bộ dáng hờ hững chẳng có gì như Lý Bình Lang vừa rồi, bình thản nói:
- Ta nghe nói là một viên Long Huyết Ngọc.
Sắc mặt Lý Bình Lang thoáng chốc trở nên khó coi:
- Thì ra là Long Huyết Ngọc, xem ra trận đánh cuộc này ta thật sự phải thua, bọn họ căn bản không thể nào xông qua cửa thứ nhất.
Thiền cô nương có chút không đành lòng:
- Nếu là Long Huyết Ngọc, vậy đánh cuộc không công bình. Hay là như vậy đi, để ta nghĩ cách tranh thủ thêm một vị trí nữa cho Lý công tử.
Lý Bình Lang mừng rỡ:
- Đa tạ Thiền cô nương.
Ô Hoài ngàn vạn lần không ngờ rằng xảy ra kết quả này, trong lòng tức giận không thôi, nhưng cũng không dám biểu hiện ra.
Chém giết đã tiến hành một canh giờ.
Chiếc áo choàng màu đỏ tím xinh đẹp của Vu Thiên Thọ đã bị áo tươi nhuộm thành màu đỏ sẫm. Kiếm trận Vạn Tử Thiên Hồng càng hung hiểm hơn, không ngừng biến hóa, lấy đi tính mạng từng hung thú.
Lư Niệm Vũ đã thả ra Kiếm đan, Thuẫn đan, Quyền đan, Hổ đan, Long đan... Đủ các thủ đoạn xông trận, công thủ gồm đủ, giết thành một núi thây biển máu, vẫn không dọa được đám hung thú lũ lượt xông lên chẳng khác nào tre già măng mọc.
Thủ đoạn của Vũ La cũng không ít, mặc dù còn chưa sử dụng tới vài thủ đoạn cuối cùng, nhưng chém giết trong thời gian lâu như vậy cũng cảm thấy mềm tay. Dù sao đây cũng là Bắc Cương, thiên nhiên áp chế lực lượng của bọn họ.
Trên đầu Hướng Cuồng Ngôn treo cao ba đạo linh phù nhất phẩm chín mặt. Kim quang lưu chuyển, linh phù vận hành, từng đóa hoa sen điện quang màu vàng rải ra, thu hoạch từng sinh mạng hung thú.
Hướng Cuồng Ngôn có chút không nhịn được:
- Vũ La, ngươi còn dùng được thủ đoạn kia không?
Vũ La cũng biết dưới tình hình hiện tại, e rằng cũng chỉ có thể dựa vào chiêu kia.
Hắn gật đầu:
- Xông ra ngoài trước đã.
Hướng Cuồng Ngôn quát một tiếng:
- Rút lui trở về!
Lại ba đạo linh phù nhất phẩm chín mặt bay lên không, sáu đạo linh phù nhất phẩm uy lực hết sức khổng lồ, dung hợp tất cả linh quang lại thành một đạo to chừng mười trượng, quét ngang đường lui, nhất thời hơn ngàn hung thú hóa thành tro bụi.
Ba người kia cũng thi triển thủ đoạn, nhanh chóng chém giết sạch sẽ hung thú trên đường lui.
Bốn người cùng nhau vọt tới bên bờ sông băng, những hung thú kia lại cũng không buông tha, gầm thét chen chúc, cùng nhau phóng nhanh về phía bờ sông.
Sau lưng Vũ La thình lình xuất hiện một món pháp bảo công kích cỡ lớn. Linh quang sáng lên, một tiếng nổ trầm đục vang lên, một đạo hào quang từ miệng pháo bắn ra, nửa đường hóa thành một quang cầu xoay tròn rất nhanh. Vô số đạo linh văn từ quang cầu bay lên lại nhanh chóng thu về, tuần hoàn không ngừng.
Linh phù pháo đạn rơi vào trung tâm sông băng, giữa bầy hung thú.
Trong khoảnh khắc Vũ La khai pháo, Hướng Cuồng Ngôn lập tức hô to: “Chạy mau!”, sau đó là kẻ đầu tiên bỏ chạy. Lư Niệm Vũ và Vu Thiên Thọ cơ hồ có tốc độ như nhau, nhanh chóng chạy theo. Kẻ xui xẻo là Vũ La, phải thu pháp bảo công kích cỡ lớn lại trước, kết quả là kẻ bỏ chạy sau cùng.
- Bọn già không biết nghĩa khí này...
- Rầm...
Trung tâm sông băng xuất hiện một cột sáng bay thẳng lên trời, một đám mây hình nấm bùng lên, một vòng sáng từ trung tâm vụ nổ khuếch tán ra. Dọc trên đường đi của nó, tất cả hung thú giống như bị ức vạn đại quân nghiền nát, nhanh chóng hóa khí.
Sóng khí ập tới, Vũ La cũng phải lảo đảo thân hình, suýt chút nữa ngã lăn ra. Sau khi dư chấn qua đi, bốn người xoay người nhìn lại, giữa mặt sông băng xuất hiện một cái lỗ to đường kính chừng mười trượng, tầng băng phủ trên mặt sông đã bị vụ nổ xuyên thấu, để lộ nước sông màu xanh đậm bên dưới.
Một cột sáng màu da cam nối thẳng tận trời, khuấy động tầng mây xám nặng như chì trên trời cuồn cuộn, chiếu rọi bốn phía sáng rực một góc trời.
Qua một lúc lâu, cột sáng kia mới từ từ biến mất.
Tất cả hung thú đã không còn thấy nữa, chỉ có nước sông màu xanh đậm lẳng lặng chảy xuôi. Nhưng chỉ trong thoáng chốc, trên mặt sông lại kết thành tầng băng cứng khác.
Ba người trên lâu thuyền cũng phải trợn mắt há mồm, ngàn vạn lần không ngờ rằng Vũ La còn có thủ đoạn bậc này. Giọng Thiền cô nương tỏ ra nghi hoặc:
- Dường như là đại pháo hỏa dược của thế tục, dùng linh phù làm đạn pháo, hắn quả thật cũng bỏ ra không ít...
Vốn Lý Bình Lang cho rằng mình đã thua lần đánh cuộc này, không ngờ Vũ La còn có thủ đoạn này, phản kích từ trong tuyệt địa, lần này mình đã thắng.
Y cất tiếng ngợi khen:
- Có thể nói tâm tư linh xảo, bằng không sao có được uy lực khổng lồ như vậy?
Ô Hoài lại vô cùng thất vọng, nhưng lại có chút tiếc tài:
- Thật là đáng tiếc...
Y nói một câu hai ý nghĩa, tiếc mình thua cuộc, vị trí tham gia Hiền Tài yến kia vừa lướt sát qua cạnh mình. Lại tiếc vì nhân tài như Vũ La lại bị ràng buộc ở thế giới này không được giải thoát.
- Ủa, hắn muốn làm gì vậy?
Thiền cô nương kinh ngạc kêu lên một tiếng. Trên màn sáng, Vũ La đã đi tới trước lỗ hổng to tướng giữa sông băng, thình lình xuất ra một quyền đập nát tầng băng vừa mới kết lại, sau đó nhảy ùm xuống dưới.
Sau khi xuống nước, Vũ La lập tức cảm giác được khí Băng Hàn lạnh thấu xương chui vào theo lỗ chân lông toàn thân. Hắn bèn vận chuyển Vu lực màu vàng sẫm, bức ra khỏi các lỗ chân lông, quả nhiên khí Băng Hàn suýt chút nữa đông cứng cơ thể hắn đã âm thầm lặng lẽ biến mất. Hắn càng khẳng định Bắc Cương có liên hệ với thế giới thần bí kia.
Trên mặt sông, còn lại ba người đứng bên cạnh lỗ hổng. Lư Niệm Vũ cùng Vu Thiên Thọ có chút lo lắng:
- Đây là Bắc Cương, Vũ La không có việc gì chứ?
Hướng Cuồng Ngôn tỏ ra bất mãn:
- Yên tâm đi, hắn sẽ không vô duyên vô cớ xuống đó.
Đồng tử lão chuyển động vài lượt, chợt thở dài:
- Ta đoán rằng bên dưới có một cơ duyên nào đó đang chờ hắn, chúng ta không có duyên.
Lư Niệm Vũ cùng Vu Thiên Thọ ngơ ngác nhìn nhau:
- Lão khẳng định như vậy?
Hướng Cuồng Ngôn đối với Lư Niệm Vũ cũng bình thường, nhưng nhìn Vu Thiên Thọ không biết vì sao nổi cơn tức tối, nhe răng cười gằn:
- Thiên Thọ sư diệt, diệt nhi nói chuyện với Hướng sư thúc, thái độ như vậy phải chăng là hơi tùy tiện?
Dường như Vu Thiên Thọ vừa nhận một cái tát thật mạnh vào mặt, nhưng không có lời gì để nói. Đường đường Trung Châu đệ nhất khí sư hiện tại giống như một nông dân oan ức, khoanh tay ngồi xổm một bên, cúi đầu không nói.
Hướng Cuồng Ngôn tức giận không để ý Vu Thiên Thọ nữa, quay sang nói với Lư Niệm Vũ:
- Tiểu tử này may mắn tới nỗi lão cũng cảm thấy khó tin, lão tử đi theo hắn cũng có thể húp chút cháo, vốn ta cho rằng Phù đạo của mình đời này khó mà tiến bộ, không ngờ chỉ đi với hắn một vòng, trở về lập tức thăng tiến một bậc!
Hướng Cuồng Ngôn nghĩ tới chuyện này lại dương dương đắc ý, không nhịn được bật cười hắc hắc:
- Với trình độ hiện tại của bản tọa, hẳn là thiên hạ đệ nhất phù sư rồi!
Lư Niệm Vũ nửa tin nửa ngờ:
- Thật ư?
Lão nhìn mặt băng dưới chân một cái, trong lòng cũng có chút hy vọng.
Đạt tới cảnh giới như lão và Hướng Cuồng Ngôn, quả thật là muốn tiến thêm bước nữa là chuyện cực kỳ khó khăn. Nếu quả thật Vũ La phúc duyên vô song, đối với lão cũng là một cơ hội.
Lúc pháp bảo công kích cỡ lớn bắn xuống sông băng, cỗ khí tức trước đây áp chế mọi người lập tức trở nên rõ ràng. Trong khoảnh khắc này, trong Minh Đường Cung Vũ La, Linh Long chợt ngâm lên một tiếng, bay ra khỏi huyết sắc cự tháp, không ngừng bay lượn xung quanh Long Giới lúc này đã đạt tới chu vi năm trăm dặm.
Dường như cỗ khí tức kia có vẻ hòa hợp với Linh Long.
Vi vậy Vũ La không chút do dự tiềm nhập sông băng.
Sông băng sâu không thấy đáy, trăm trượng trở xuống tối đen như mực. Hai mắt Vũ La lóe sáng linh quang, cảnh giác nhìn quanh. Trên mặt băng hung hiểm như vậy, có lẽ trong lòng sông lại càng thêm hung hiểm.
- Ha ha!
Ô Hoài cười lớn một tiếng:
- Xem ra là ta thắng rồi!
Lý Bình Lang cũng không nhịn được lắc đầu:
- Vốn đã có thể thông qua đạo hiểm quan thứ nhất, không biết hắn bị ma quỷ ám ảnh thế nào lại muốn xuống lòng sông? Đây không phải là đi chịu chết sao?