Tiên Tuyệt

Chương 487: Đồ đệ mỹ nữ (Hạ)




Vũ La nâng chén trà lên uống một hớp, chỉ thấy miệng đắng ngắt, cũng chính là tâm trạng của hắn hiện tại.

Đợi hơn nửa canh giờ, Diệp Thanh Quả trở lại một mình, Diệp Niệm Am vội vàng hỏi:

- Sao hả?

Diệp Thanh Quả tỏ ra hết sức vô tư:

- Làm sao con biết được...

Vũ La đang muốn đi ra ngoài tìm Hướng Cuồng Ngôn để hỏi cho rõ ràng, Hướng Cuồng Ngôn đã tiến vào. Diệp Niệm Am nhìn thấy sắc mặt lão lộ vẻ kỳ quái, lập tức cảm thấy thất vọng trong lòng. Bất quá rất nhanh lão cũng bình tĩnh trở lại: Chuyện này vốn chỉ có thể dựa vào cơ duyên, tu sĩ Trung Châu hàng ngàn hàng vạn, có được mấy người có thể trở thành phù sư, cũng không cần cưỡng cầu.

Lão đang định dẫn cháu mình cáo từ rời khỏi, chợt nghe Hướng Cuồng Ngôn nói:

- Tiểu nha đầu này quả thật thích hợp tu luyện truyền thừa của ta, Vũ La, ngươi bảo Ma Tử Câm chuẩn bị một chút, hôm nay sẽ bái sư.

Vũ La cùng Diệp Niệm Am cùng nhau kêu lên. Diệp Niệm Am là vì mừng như điên, Vũ La là vì nổi giận.

- Thật sao, Thanh Quả thật sự có thể trở thành phù sư ư?

Nhìn Diệp Thanh Quả trước mặt, Hướng Cuồng Ngôn trả lời lão một câu:

- Đương nhiên là thật, ngươi cho rằng ta có thời gian trêu chọc các ngươi sao?

- Không phải như vậy, đương nhiên ta hết sức tin tưởng ngài, thật là vui quá, ha ha...

Diệp Niệm Am vội vàng giải thích, Diệp Thanh Quả cũng cảm thấy khó tin, mặc dù thỉnh thoảng nàng cũng mơ mơ hồ hồ, nhưng cũng hiểu rất rõ ràng phù sư có nghĩa là gì, lúc này nắm chặt lấy tay gia gia:

- Gia gia, con có thể trở thành phù sư rồi, là phù sư đó...

Hai ông cháu kích động vô cùng, sắc mặt Vũ La sa sầm, nói với Hướng Cuồng Ngôn:

- Lão vẫn không chịu để yên cho ta sao, lão tự đi đi!

Hướng Cuồng Ngôn cười hắc hắc:

- Thật là nực cười, vì sao ngươi lại để ý quá mức như vậy, nếu ngươi không có ý xấu trong lòng, vì sao phải tức giận?

Vũ La đuối lý, trong lòng lại nhớ tới câu nói kia: Ai mà không có bạn xấu...

- Bất quá ta thật không ngờ lại gặp được một đệ tử như vậy, không hiểu vì sao ngươi lại may mắn tới mức này...

Hướng Cuồng Ngôn nói đây là lời thật, lúc trước lão cũng cảm thấy rầu rĩ, cũng không ngờ tư chất của Diệp Thanh Quả thật sự thích hợp làm phù sư.

Vũ La cũng dở khóc dở cười:

- Được rồi hiện tại lão đã trở thành không tiền khoáng hậu, thế nào cũng phải cảm tạ ta mới phải.

Nghi thức bái sư cũng không phức tạp, nhưng hết sức Long trọng”, toàn thể môn hạ Hướng Cuồng Ngôn xuất động. Nghe qua hết sức oai phong, nhưng tính cả “lão tổ” Hướng Cuồng Ngôn, toàn môn cũng chỉ có bốn người. Cộng thêm Diệp Thanh Quả sắp nhập môn, Vũ La và Diệp Niệm Am dự lễ, tổng cộng bảy người.

Mặc dù ít người, nhưng Hướng Cuồng Ngôn ngày thường vốn coi khinh truyền thống, hôm nay thái độ khác thường, thực hiện nghi thức bái sư dài dòng vô cùng, làm cho Vũ La suýt chút nữa ngủ gà ngủ gật.

Nghi thức bái sư đại biểu tôn sư trọng đạo, cho dù là Hướng Cuồng Ngôn cũng không dám qua loa.

Đêm xuống, cả nghi thức mới xem như kết thúc, Diệp Thanh Quả chính thức nhập môn, trở thành tiểu sư muội của Ma Tử Câm. Diệp Niệm Am thấy đã trễ, bèn cùng Vũ La ở lại chỗ Hướng Cuồng Ngôn một đêm, sáng mai lên đường.

Vũ La muốn cùng Hướng Cuồng Ngôn uống rượu, lại bị Hướng Cuồng Ngôn đuổi đi. Trước khi chưa nghiên cứu xong tám miếng Ngọc ấn Linh Phù, Hướng Cuồng Ngôn tuyệt đối sẽ không lãng phí thời gian.

Ma Ngao nhìn thấy Vũ La từ trong phòng Hướng Cuồng Ngôn đi ra ngoài, vội vàng xoay người lại kêu:

- Tiểu thư, tiểu thư, Vũ La đi ra kìa, tiểu thư...

Chỉ thấy Ma Tử Câm đang ngồi trên một chiếc bồ đoàn màu xám tro, ngũ tâm hướng thiên, đã bắt đầu minh tưởng.

Ma Ngao nhìn tiểu thư mình thân khoác trường bào bằng vải thô màu xanh nhạt, không khỏi thở ra một hơi thật dài. Vốn trước kia Ma Tử Câm tính tính nóng nảy, thích mặc màu đỏ, hôm nay hết thảy lại đơn giản, không trang điểm, không trang sức, dường như đã nhìn thấu trần ai là cõi tạm vậy.

Ma Ngao cũng không biết nên khuyên như thế nào, chỉ có thể nôn nóng nhìn theo Vũ La trở về phòng mình. Chỉ chốc lát sau, đèn trong phòng đã tắt, Ma Ngao không thể làm gì khác hơn là trở lại bên cạnh Ma Tử Câm, phụng bồi tiểu thư mình. Ngoại trừ đánh nhau ra, dường như nàng không biết làm gì khác.

Sáng sớm hôm sau, Diệp Niệm Am cáo từ rời đi. Hai người chia tay có chút không nỡ, nhưng vui mừng nhiều hơn. Diệp Thanh Quả có thể trở thành phù sư, hơn nữa còn là đệ tử của Nam Hoang đệ nhất phù sư Hướng Cuồng Ngôn. Chuyện đáng mừng này đối với bất cứ người nào, cũng cần có thời gian vài tháng để tiêu hóa.

Ngoại trừ Diệp Thanh Quả ra, môn hạ Hướng Cuồng Ngôn không ai tới tiễn đưa. Hướng Cuồng Ngôn bận rộn, quan hệ giữa Vũ La và một đồ đệ khác hơi căng thẳng, về phần chủ tớ Ma Tử Câm, cửa phòng đóng chặt.

Vũ La ở bên ngoài không nhìn thấy, thần quang chui qua rèm cửa thật dày, nhưng trong phòng vẫn có hơi tăm tối. Ma Tử Câm ngồi trên bồ đoàn, đẹp như một pho tượng ngọc.

Diệp Niệm Am chạy thẳng tới Thẩm Phán Đình nhậm chức, Vũ La thì trở về Nhược Lô Ngục.

Thời gian kế đó, Vũ La làm quen với cách vận hành Nhược Lô Ngục, chọn ra Kiều Hổ thay mình, nhận chức Tổng Lĩnh Ban Đầu.

Bổ nhiệm báo lên trên bất quá chỉ là hình thức, đám Phán Quan ở Thẩm Phán Đình hiểu rất rõ ràng, hiện tại chạm vào Vũ La có thể phỏng tay. Công văn rất nhanh đã trở lại, bổ nhiệm có hiệu lực.

Địa phương như Nhược Lô Ngục đã sớm có một chế độ đầy đủ, dù là không có Vũ La, cũng có thể vận hành rất tốt. Vũ La giao hết mọi chuyện cho Kiều Hổ và Mã Hồng xử lý, còn mình chui vào trong kho Nhược Lô Ngục.

Lúc Diệp Niệm Am đi, không có để lại sổ sách gì, nói cách khác không ai biết tài nguyên trong kho có bao nhiêu. Tiền kiếp Vũ La là địch nhân đối đầu với Cửu Đại Thiên Môn, đời này đương nhiên hắn cũng không khách sáo với Cửu Đại Thiên Môn, tham ô là chuyện hết sức bình thường.

Có lẽ người khác nay lấy một ít, mai lấy một ít, tích lũy lâu dài. Vũ La dứt khoát mờ Thiên Phủ Chi Quốc ra, lấy tất cả tài nguyên trong kho đưa vào sạch sẽ.

Sau đó hắn tiến vào Thiên Phủ Chi Quốc, bắt đầu bế quan.

Minh tư khổ tưởng hết một ngày, Vũ La cũng không nghĩ ra cách nào giải quyết vấn đề làm nguội pháp bảo công kích cỡ lớn sau khi bắn. Hắn cũng biết rằng dù mình cũng có thể được coi như thiên tài, nhưng trên thế giới này cũng không ít thiên tài. Ám Vệ có nhiều tinh anh như vậy, nỗ lực trăm năm cũng không giải quyết được vấn đề, trong thời gian ngắn như vậy, mình khó có thể tìm ra phương pháp xử lý.

Vũ La quyết định từ bỏ ý niệm hoàn thiện, bắt đầu bắt tay vào chế tạo pháp bảo công kích cỡ lớn.

Vũ La thống kê tài liệu trong tay mình, vét hết sạch sẽ các góc, tính ra tối đa cũng chỉ có thể chế tạo được sáu mươi món pháp bảo công kích cỡ lớn, đây là dưới tình huống không thất bại lần nào.

Vũ La có chút cảm thán: Đây quả thật là đốt tiền...

Cứ nghĩ mà xem, một nửa của cải mà Độc môn của Thượng Trảm Đạo tích lũy ngàn năm, cộng thêm toàn bộ tài nguyên tồn kho của Nhược Lô Ngục, lại chỉ có thể chế tạo sáu mươi món đây còn là tỷ lệ thành công của Vũ La gần như có thể đạt tới trăm phần trăm, nếu để cho Ám Vệ luyện chế, e rằng chỉ cần luyện chế được năm sáu món, cũng đã lập được đại công có thể thăng liền ba cấp.

Chỉ trong thoáng chốc, Vũ La đã đánh xuống không biết bao nhiêu búa, nhanh tới mức chỉ nghe có một thanh âm duy nhất vang lên.

Vũ La thở ra một hơi trọc khí, bộ phận thứ nhất đã được luyện chế thành công. Hắn kiểm tra một phen, bất đắc dĩ lắc đầu. Luyện chế pháp bảo công kích cỡ lớn này khó khăn hơn rất nhiều so với dự liệu của hắn. Từ bộ phận này cho tới lúc chân chính hoàn thành còn rất xa.

Ba ngày kế tiếp, Vũ La vẫn không ngừng luyện tập. Hắn đã đánh giá thấp khó khăn trong việc luyện chế pháp bảo công kích cỡ lớn này, vốn cho rằng chỉ cần ba ngày đã đủ cho mình luyện chế thành công món pháp bảo công kích cỡ lớn đầu tiên. Nhưng sau ba ngày, hắn vẫn còn trong giai đoạn thao tác thử nghiệm.