Tiên Tuyệt

Chương 481: Tứ thú song quy (Hạ)




Thượng Trảm Đạo đánh ra một chưởng cách không xa mấy ngàn trượng về phía Vũ La. Độc Long Mạch đang giương nanh múa vuốt trên đầu y phát ra một tiếng rống rung trời, biến thành một tấm lưới độc khổng lồ chụp về phía Vũ La.

Lưới độc này còn chưa kịp rơi xuống, mỗi một mắt lưới đã sinh ra một quả độc lôi giáng xuống giống như mưa rào.

Tiếng sấm ầm ầm như tiếng pháo, khói độc khuếch tán đầy trời.

- Tiểu bối vô tri, dám tới Lão Lang cốc ta sinh sự, không biết trời cao đất rộng là gì. Hôm nay ta sẽ cho ngươi nếm thử mùi vị Độc Long Mạch của Lão Lang cốc, cho ngươi cùng tình nhân ngươi cùng nhau tới Cửu U Minh Ngục, làm một đôi đồng mệnh uyên ương, ha ha ha!

Thượng Trảm Đạo cười như điên cuồng, nhưng tiếng cười của y chợt ngưng bặt. Màn khói độc dày đặc do độc lôi nổ tung gây ra dường như bị một lực lượng nào đó xua đi, chậm rãi tản ra.

Khói độc tản đi, Vũ La vẫn bình yên vô sự, chẳng qua là bên cạnh hắn có thêm một ít dây leo Bích Ngọc Đằng xanh biếc.

Thượng Trảm Đạo ngạc nhiên kêu lên:

- Thì ra là thánh vật giải độc Bích Ngọc Đằng. Bất quá ngươi có Bích Ngọc Đằng thì đã sao, có lẽ giải được độc vật thông thường, nhưng Độc Long Mạch của Lão Lang cốc ta, những loại độc vật tầm thường làm sao có thể sá được?

Y khẽ ấn hờ trên không một cái, lưới độc giống như lưới cá chụp xuống. Vũ La giơ tay lên điểm ra, Bích Ngọc Đằng gào thét mà ra, vô số đạo dây leo xanh biếc bắn ra vun vút, sắc bén lợi hại như trường mâu, mỗi một đạo Bích Ngọc Đằng điểm chính xác vào một mắt lưới độc.

Lưới độc chợt run lên, Thượng Trảm Đạo chấn động toàn thân, trường sam văn sĩ trên người nổ bốp một tiếng trở thành phấn vụn. Y lùi lại hai bước liền, ngạc nhiên nhìn Bích Ngọc Đằng:

- Đây... Đây là Bích Ngọc Đằng kịch độc! Bằng không Độc Long Mạch của bản tọa không thể nào không bắt được nó.

- Nhưng... Làm sao có thể như vậy được? Bích Ngọc Đằng chính là thánh vật giải độc, làm sao lại bị độc tố ô nhiễm, hơn nữa còn có thể sống sót, còn có thể sinh trưởng như vậy được, chuyện này...

Gốc Bích Ngọc Đằng đã phá vỡ kiến thức thông thường của Thượng Trảm Đạo, khiến cho trong lòng y cảm thấy lo sợ bất an. Đột nhiên y trở nên nóng nảy, nổi giận gầm lên một tiếng chỉ vào Vũ La kêu to:

- Tứ Đại Độc Thú ở đâu, xé xác tiểu tử này cho ta!

Lão Lang cốc là một sơn cốc hết sức kỳ lạ, sơn cốc thông thường là do hai vách núi hai bên tạo thành sơn cốc ở giữa. Nhưng xung quanh Lão Lang cốc lại có tới bốn ngọn núi rất lớn, nói chính xác hơn, Lão Lang cốc là một thung lũng.

Chân bốn ngọn núi này đã bị người dùng pháp lực vô thượng gọt thành một vách đá bằng phẳng. Vách đá này cao ba trăm trượng, trên đó có một thạch động rất lớn, đường kính hai trăm trượng.

Cửa thạch động đầy hài cốt hung thú, trên hài cốt đầy dấu răng gặm nhấm.

Trong số những hài cốt này có không ít hung thú nhị phẩm, tam phẩm.

Thạch động được che lại bằng bốn khối nguyên thạch, trên nguyên thạch sáng lên từng tầng trận pháp được khắc trên đó. Trận pháp phát động, nguyên thạch đùng đùng lăn sang bên.

Bốn tiếng thú gầm đáng sợ từ trong thạch động truyền ra. Ở thạch động phía Đông chợt sáng lên u quang màu lam, ngay sau đó một trận cát bay đá chạy, tinh phong ập vào mặt, một con cự mãng màu xanh giống như giao long từ trong thạch động chui ra.

Cự mãng có vảy màu xanh dày như trọng giáp, thân dài hai trăm trượng, to như căn nhà. Trên trán cự mãng có ba chiếc sừng đen dài một trượng hai, từng tia điện quang màu lam không ngừng chớp động giữa ba chiếc sừng này.

Sau đó trong thạch động phía Tây xông ra một con mãnh hổ hai màu đen trắng cao ba mươi trượng, dài sáu mươi trượng. Hai chiếc răng nanh của mãnh hổ mọc dài ra khỏi miệng, có độc dịch xanh lè không ngừng chảy xuống. Đuôi nó đập loạn xạ liên tục, chót đuôi là đuôi bò cạp đen nhánh.

Trong thạch động phía Nam nhảy ra một con chim lớn hai chân cường tráng. Bộ lông của nó màu sắc sặc sỡ, nhưng cánh ngắn nhỏ, hiển nhiên không cách nào phi hành. Hai chân nó vô cùng to lớn, lóe ra ánh sáng bóng bẩy như kim loại, cổ chim giống như cầu vồng bảy sắc, đầy những u độc bám trên đó giống như cây nho.

Trong sơn động phía Bắc là một con nhện mai rùa khổng lồ.

Tứ Đại Độc Thú này hết sức khổng lồ, chúng vừa xuất hiện, trong cả Lão Lang cốc lập tức ngập tràn mùi thối vô cùng khó ngửi.

Tứ Đại Độc Thú này chính là năm xưa lão tổ Độc môn lập Lão Lang cốc, đặc biệt đi khắp Nam Hoang bắt về Tứ Đại Độc Thú trấn cốc, mô phỏng theo Tứ Tượng Thần Thú. Trong mấy ngàn năm nay, Độc môn không ngừng bắt các loại thú dữ độc thú nuôi nấng Tứ Đại Độc Thú này, cho dù là Thượng Trảm Đạo năm xưa cũng nhờ vào Tứ Đại Độc Thú này để đối phó Nam Hoang Đế Quân Thôi Xán, bằng không cũng không có lực đánh một trận.

Chỉ bất quá khi đó Đế Quân Thôi Xán quá hùng mạnh, Thượng Trảm Đạo không có can đảm mạo hiểm.

Sau lưng Tứ Đại Độc Thú có cột một sợi xích sắt hồng quang hư ảo. Đây là năm xưa lúc chúng còn nhỏ, lão tổ Độc môn đã sử dụng để cột lấy sinh hồn của chúng. Nếu không có bốn sợi xích này, Thượng Trảm Đạo ước đoán mình cũng không thể khống chế được Tứ Đại Độc Thú này. Nói thật ra bảo Thượng Trảm Đạo một mình đối mặt Tứ Đại Độc Thú, y cũng không thể nắm chắc chiến thắng.

Tứ Đại Độc Thú xuất hiện, lại thêm Độc Long Mạch của Thượng Trảm Đạo, cho dù Vũ La có gốc Bích Ngọc Đằng kỳ dị kia, Thượng Trảm Đạo cũng có mười phần nắm chắc giết chết Vũ La trong nháy mắt.

Tứ Đại Độc Thú thanh thế kinh người, trong lúc chúng di chuyển khiến cho cả mặt đất phải run rẩy.

Thượng Trảm Đạo ngưng tụ Độc Long Mạch trở lại, hóa thành một chiếc gai độc màu đen bóng, chờ thời mà động, sắc mặt y trở nên âm trầm, mai phục ở bên cạnh, chờ Vũ La bị Tứ Đại Độc Thú giày xéo, sẽ thừa cơ xuất ra một đòn chí mạng.

Vũ La đã giao thủ với Đại Thánh của Yêu tộc, bốn con súc sinh này có thể dọa được người khác, làm sao có thể dọa được hắn? Hắn đang muốn vận dụng thủ đoạn của mình, nhưng không ngờ trong Thiên Phủ Chi Quốc có động, hai con rùa nhỏ bỗng nhiên chui ra.

Kể từ sau khi nuốt vào viên đá kỳ dị ở Đại Dã Hà cấm, Động Động vẫn ngủ say một mạch cho tới bây giờ. Hai con rùa này vẫn theo bên cạnh “lão Đại” của mình, không biết vì sao hiện tại chạy ra?

Vũ La âm thầm lắc đầu: Cũng là do Động Động làm cho chúng hư.

Lúc này hai con rùa ngốc trời sinh chạy ra đây, không phải là đi tìm chết hay sao? Hai tiểu gia hỏa vụng về bò ra, thỉnh thoảng lại va vào nhau.

Hai con rùa lúng liếng ánh mắt sáng rực tinh quang, ngây thơ nhìn đối phương, hai chiếc đầu nhỏ va chạm vào nhau một lúc, rốt cục mới hiểu thì ra là huynh đệ của mình.

Sau đó hai tiểu gia hỏa chậm rãi động, sóng vai đứng cùng một chỗ, dáng vẻ kiêu ngạo hào hùng. Vũ La lại có cảm giác muốn khóc mà không có nước mắt: Tứ Đại Độc Thú đang gào thét chạy như điên tới, nhìn qua dường như hai con rùa này muốn ngăn cản giúp mình, nhưng vì sao chúng lại quay đầu về phía mình, đưa mông về phía Tứ Đại Độc Thú?

- Phản rồi...

Vũ La không nhịn được lên tiếng nói, không ngờ hai con rùa nghe hiểu, vội vàng xoay người lại. Vũ La bất đắc dĩ nói:

- Thôi đi, đừng làm loạn nữa, trở về cho ta...

Lần này hai con rùa không nghe. Nháy mắt Tứ Đại Độc Thú đã tới nơi, nhanh nhất chính là cự mãng màu xanh kia.

Cự mãng màu xanh là quái vật khổng lồ, cơ hồ không nhìn thấy bên dưới mình còn có hai con rùa nhỏ, thân thể như ngọn núi của nó đang định càn qua. Thình lình trên thân thể hai con rùa bạo phát hào quang, nháy mắt từ to bằng đồng tiến hóa thành ngọn núi nhỏ. Mặc dù hình dáng không có gì biến hóa, hai mắt vẫn đen lúng liếng khả ái như trước, nhưng bốn chân chúng đã trở nên to như cổ thụ ngàn năm. Vốn là Tứ Đại Độc Thú đã rất khổng lồ, nhưng nếu so với hai con rùa như hai ngọn núi, quả thật cũng chỉ như con kiến.

Cự mãng màu xanh kia xấu số va vào lớp mai cứng của một con rùa. Một tiếng đùng rất lớn vang lên, con rùa bị va phải vẫn không nhúc nhích, thân thể cự mãng màu xanh trong nháy mắt trở nên nhỏ đi rất nhiều.