Vũ La giữ Động Động lại hỏi:
- Có chuyện gì vậy?
Trong mắt Động Động tràn ngập mong chờ, giơ tay chỉ về phía sau ba người.
Vũ La xoay người nhìn lại, nhất thời ngây dại.
Chỉ thấy xa xa phía sau bọn họ, màn sương mù bao phủ Đại Di Chi Dã đã biến mất không còn thấy nữa. Giữa bầu trời quang đãng vạn dặm vô cùng hiếm thấy, chợt có một ngọn núi nhỏ đang chậm rãi trồi lên.
Vũ La vừa xoay người lại, chấn động mặt đất đã truyền tới dưới chân ba người. Vũ La hô to một tiếng:
- Lên!
Một cụm mây trắng nâng ba người ba thú nhanh chóng bay lên không.
Hổ Mi hà sau lưng nổ ầm một tiếng rất lớn, nước trong cả con sông cuộn lên cao, sóng lớn cuồn cuộn, bọt nước thành tường. Đầu sóng cao gần ba trăm trượng, hết tầng này tới tầng khác xông lên bờ sông.
Ngọn núi nhỏ ngoài xa kia dâng lên chậm rãi mà kiên quyết, cả vùng đất rất nhanh xuất hiện từng vết nứt vòng tròn. Theo những vết nứt này xuất hiện, từng cỗ khí màu trắng phun ra, ngay sau đó dung nham giống như máu tươi trong cổ họng bị cắt trào ra.
Sóng lớn xông lên bờ sông, giội vào dung nham, nhất thời những tiếng xèo xèo vang lên, một mảng sương trắng bốc lên cuồn cuộn. Dung nham bạo phát, uy lực còn vượt qua hỏa dược bùng nổ, bắn ra vô số đá vụn giống như đạn pháo.
Ngọn núi kia đã dâng lên cao ngàn trượng, cả vùng đất tức giận, tùy ý phát tiết lửa giận. Thiên địa nguyên khí cũng bị khuấy động, Ngọc Ấn Linh Phù khó lòng duy trì ổn định. Chỉ thấy cụm mây trắng lảo đảo giữa không trung, giống như một chiếc thuyền nan trong cơn bão, bất cứ lúc nào cũng có thể lật úp.
Trong Đại Dã Hà cấm, mặt đất khắp nơi đã bắt đầu nứt ra, dưới mặt đất không chỉ có dung nham, còn chôn giấu đủ loại hài cốt của hung thú, không biết có phải bị tuẫn táng theo những chiến thần tử trận trong một trận chiến quy mô lớn thời thượng cổ nào đó hay không.
Những hài cốt này quá mức khổng lồ, những chiếc xương sườn to như cột nhà chĩa lên không, xương đùi thỉnh thoảng theo mặt đất khởi động bắt đầu dựng thẳng, giống như một cây cột đá thật to. Thỉnh thoảng còn có xương sọ còn nguyên chưa vỡ, để lộ hàm răng nhọn hoắt trắng toát khiến cho người ta cảm thấy không rét mà run.
Sau khi những hài cốt hung thú này xuất hiện, từng đợt khí hung sát theo đó lan tràn ra.
Trong lúc mặt đất kịch biến, những tu sĩ và hung thú thực lực yếu kém đã toi mạng không còn, có thể sống sót toàn là hạng người thực lực mạnh mẽ. Khí hung sát này vừa xuất hiện, lập tức khơi dậy chiến ý của đám tu sĩ và hung thú còn sống, bất kể bên cạnh mình là ai, lập tức dốc hết toàn lực chém giết.
Trong phạm vi này, Hổ Mi hà trở nên vô cùng hỗn loạn. Dung nham, sương trắng, linh quang của các loại pháp bảo, trảo ảnh của các loại hung thú, tiếng quát mắng, tiếng kêu thảm thiết hòa lẫn vào nhau, giống như địa ngục trần gian.
Hai mắt Mông Thiên dần dần trở nên đỏ ngầu, không đợi y kịp cất tiếng gầm giận dữ tấn công một mục tiêu nào đó, Vũ La đã giơ chỉ ra điểm vào mi tâm y. Mông Thiên chỉ thấy trước mắt tối sầm, lập tức ngã lăn ra hôn mê bất tỉnh.
Một tên tu sĩ chân đạp một đạo hào quang hình rồng, trên đầu bay lượn năm thanh phi kiếm điên cuồng thét lớn, đánh tới Vũ La và Hướng Cuồng Ngôn. Hướng Cuồng Ngôn uể oải liếc nhìn y một cái, Vũ La khoát tay, một màu xanh biếc xuất hiện đầy trời, Bích Ngọc Đằng giống như một ổ độc xà đáng sợ bò ra, đan thành một cái lưới lớn bao phủ cả người lẫn kiếm của tên tu sĩ kia vào trong. Thình lình lưới này siết mạnh, những tiếng gãy răng rắc giòn tan vang lên, cũng không biết là tiếng phi kiếm gẫy hay tiếng xương gãy.
Hướng Cuồng Ngôn cảm thấy đám Bích Ngọc Đằng này có chút kỳ quái bèn hỏi:
- Ngươi cần những thứ này làm gì?
Bích Ngọc Đằng thu lấy năm thanh phi kiếm cùng số hài cốt, hơn nữa thuận lợi thu luôn vòng tay trữ vật của tên tu sĩ kia.
Vũ La đáp:
- Ta đã nghĩ xong pháp bảo công kích cỡ lớn cho Ám Vệ, nhưng cần rất nhiều kim loại hiếm, tích tiểu có thể thành đại.
Hướng Cuồng Ngôn lắc đầu, đang muốn nói gì, Vũ La biến sắc, vội vàng nâng Ngọc Ấn Linh Phù lên cao mấy trăm trượng. Bên dưới một đạo dung nham màu đỏ sẫm nóng rực bùng lên, suýt chút nữa đã nhấn chìm cụm mây trắng đang chở bọn họ.
Một tiếng rống to vang lên, mặt đất bên dưới nổ ầm, một cái đầu khổng lồ mà xấu xí xuất hiện. Đầu này có hơi giống như đầu cá sấu, nhưng bề mặt hoàn toàn bị cốt giáp màu đen đỏ bao phủ. Dưới cốt giáp dày nặng là đôi mắt nhỏ bắn ra hung quang bốn phía, đang nhìn Vũ La trên trời chằm chằm. Miệng nó không ngừng cất tiếng rống giận, theo từng tiếng rống của nó, nước dãi màu xanh nhạt chảy ròng ròng ra bên mép, nhỏ vào dung nham nóng chảy bên dưới, lập tức bốc lên từng cụm khói độc màu lục.
- Mau thả bản tọa ra ngoài!
Trong đầu Vũ La chợt vang lên tiếng rống giận đầy nóng nảy của Địa Hỏa Kim Kỳ Lân. Vũ La còn chưa kịp trả lời, Động Động nãy giờ vẫn ngoan ngoãn đứng bên cạnh hắn thình lình hóa thành một đạo kim quang, bay thẳng về phía ngọn núi đang dâng lên ngoài xa.
Trong lúc nhất thời, Vũ La không kịp phản ứng, có hơi luống cuống tay chân:
- Động Động, ngươi trở về cho ta...
- Mau để bản tọa ra ngoài, hôm nay bản tọa không xé xác con súc sinh kia không được. Gan chó lớn thật, dám khiêu khích bản tọa...
Quái vật kia dưới mặt đất vẫn không ngừng nhe nanh múa vuốt thị uy. Thân thể nó còn chìm dưới đất khẽ động, lập tức xé toạc mặt đất xung quanh, để lộ ra một hồ dung nham nóng chảy bên dưới. Quái vật thình lình phát lực, lại một mảng dung nham nóng cháy bay lên.
Được dung nham nóng chảy trợ giúp, quái vật nọ bất chợt xông lên. Lúc nó đến giữa không trung, phía sau vang lên một tiếng bùng rất lớn, dung nham nóng chảy văng ra tung tóe, mở ra một đôi cánh thịt màu đỏ sẫm rất lớn.
Mép cánh sinh ra hai lợi trảo, vỗ đập thật mạnh, bay thẳng lên không đánh về phía cụm mây trắng của Vũ La.
Vũ La nổi giận gầm lên một tiếng, Kỳ Lân Tý và Lực Bạt Sơn cùng nhau thi triển. Địa Hỏa Kim Kỳ Lân đặc biệt ra sức, lửa cháy bừng bừng. Theo một quyền của Vũ La đánh ra, ngọn lửa màu vàng hóa thành một cụm hỏa vân, bao vây cụm mây trắng chờ bọn họ lại.
Một trảo của quái vật kia chộp tới va chạm với quyền của Vũ La thật mạnh. Chỉ nghe quái vật kia kêu thét lên một tiếng, rút lui trở về. Vũ La rõ ràng cảm nhận được Địa Hỏa Kim Kỳ Lân hùng mạnh hơn trước rất nhiều, quả nhiên sinh hồn của hài cốt Kỳ Lân kia đã giúp cho nó không ít.
Địa Hỏa Kim Kỳ Lân một chiêu thắng lợi, hưng phấn cực kỳ, gào thét:
- Giết... Giết... Giết... Mau mau xông lên...
Vũ La nhớ tới Động Động, chỉ trong thoáng chốc, tiểu gia hỏa nọ đã chạy trốn không thấy mặt. Hắn bèn động thân đuổi theo Động Động, nhưng quái vật kia cũng không buông tha, điên cuồng hét lên một tiếng, vỗ đôi cánh thịt từ mé bên xông tới.
Địa Hỏa Kim Kỳ Lân vui mừng quá đỗi, ngọn lửa từ cánh tay trái Vũ La lao ra ào ào, hóa thành những con hỏa long rống giận:
- Ha ha ha, tiểu tử này tự mình tìm chết, Vũ La, giết nó trước đã, vẫn còn kịp đi tìm Động Động. Ngươi yên tâm, giết một phế vật như vậy, bản tọa chỉ cần giơ tay nhấc chân...
Quái vật nọ cũng là hệ Hỏa, tương đồng với Địa Hỏa Kim Kỳ Lân, cho nên vừa rồi nó cũng chỉ bị thương rất nhẹ. Địa Hỏa Kim Kỳ Lân hận quái vật kia đến tận xương tủy, mà dường như quái vật kia cũng ngửi ra được khí tức của Địa Hỏa Kim Kỳ Lân, nhất quyết bám theo công kích.
Vũ La trơ mắt nhìn Động Động trà trộn vào trận chiến hỗn loạn trước mặt không thấy đâu nữa, tức giận đến nỗi sắc mặt tái xanh. Hắn chợt vung tay, sát khí tràn lan bốn phía, cương phong màu máu lưu chuyển đầy trời. Thiên hạ đệ nhất sát phù Bách Vạn Nhân Đồ chậm rãi dâng lên, theo đó còn có hai đạo Thiên Mệnh Thần Phù nữa, Kỳ Lân Tý và Lực Bạt Sơn.
Phù trận Đại La Tam xa hoa nhất trong lịch sử xuất hiện, lực lượng hùng mạnh áp chế hung thú cùng tu sĩ trong chu vi ngàn trượng không thể cử động, khí thế hùng mạnh như một Thần Long đang ở trên đầu tất cả mọi người.
Chiến trường vốn đang vô cùng hỗn loạn, lập tức xuất hiện một khu vực yên tĩnh một cách quỷ dị.