Đến lúc đó xua quân xuôi Nam, tiêu diệt phe Ma đạo, thành tựu công trạng tuyệt thế. Nhìn qua thật là tốt đẹp, hết sức mê người.
Chu Thanh Giang cẩn thận nâng chung trà màu thiên thanh lên, chậm rãi uống một ngụm.
Đặt chén trà xuống, lão lại cất tiếng thở dài. Nhìn qua làm như vậy quả thật rất tốt, nhưng Chu Thanh Giang mất thời gian ba tháng vẫn chưa thể thuyết phục bản thân chọn con đường này, bằng không lão đâu tới nỗi khốn khổ như vậy?
Lão lại cầm chén rượu lớn bằng vẫn thạch khảm tơ bạc nốc một ngụm to.
Hay là đường đường chính chính đánh với bọn đạo chích Thái Âm sơn một trận, mình đã nhịn chúng nhiều năm. Mặt Trịnh Tinh Hồn nhìn qua giống như cương thi, mỗi lần gặp y, Chu Thanh Giang rất muốn xông lên dùng gót giày đầy bùn đất của mình đạp vào mặt y một cái.
Cạch!
Lão đặt chén rượu xuống, nếu là như vậy, bất luận cuối cùng thành hay bại, mình cũng có được hào khí xung thiên, không hổ sinh ra dưới gầm trời này.
Nhưng phần thắng của mình được bao nhiêu?
Không phải cả Chung Nam sơn là nhà của Đại Trưởng lão, dù sao cũng còn có một Chưởng môn. Cả môn phái có đồng lòng đối phó Chung Nam sơn hay không, Chu Thanh Giang thật sự không nắm chắc.
Mình có thể lực chiến bỏ mình, để lại một giai thoại hào hùng cho đời sau. Nhưng những huynh đệ Ám Vệ theo chân mình bao nhiêu năm qua, còn có hai đứa con trai Chu Hùng, Chu Hoành phải làm sao?
Chu Thanh Giang lại buông tiếng than dài, nâng chén trà lên.
Đây là chén trà mà lão thích nhất, trên màu thiên thanh diễm lệ còn điểm xuyết chút màu lòng đỏ trừng, mỏng như cánh ve, thanh nhã như ngọc.
Thậm chí có thể úp trên nến, dùng làm chụp đèn.
Nghe nói loại chén trà nhỏ này luyện chế vô cùng khó khăn, muốn luyện chế được một bộ cực phẩm như vậy, ít nhất cũng phải khai lò mấy ngàn lần. Dù là Chu Thanh Giang, trong tay cũng chỉ có một bộ như vậy, vài chục năm nay đặc biệt yêu quý.
Trong lúc lão còn đang do dự chọn giữa trà với rượu, thình lình bên ngoài vang lên một tràng tiếng bước chân dồn dập, có người hấp tấp xông tới:
- Cha... Cha...
Chu Hoành giống như một cơn lốc xông vào, vì quá nhanh nên thu thế không kịp, đầu gối va vào kỷ trà bằng ô mộc. Bàn trà nghiêng đi, bộ trà cụ màu thiên thanh trên bàn lập tức lăn xuống đất loảng xoảng vỡ nát.
Chu Thanh Giang sững sờ nhìn bộ trà cụ yêu quý của mình vỡ tan tành, tức giận tới nỗi sắc mặt tái xanh. Lão càng cẩn thận hơn cầm chén trà nhỏ còn sót lại trong tay, tay kia vỗ Thái Sư ỷ mắng to:
- Tên khốn này, vì sao lại lỗ mãng như vậy?
Chu Hoành hưng phấn không giảm:
- Cha, tin tức tốt, tin tức tốt vô cùng. Muội phu... Muội phu còn sống!
Chu Thanh Giang ngẩn ra, cho là mình nghe lầm:
- Con vừa nói gì?
- Muội phu còn sống, Vũ La, là Vũ La, hiện tại hắn ở Tháp Sơn đảo!
Chu Thanh Giang chợt nghe lồng ngực vô cùng nhẹ nhõm, cỗ trọc khí tích tụ trong đó thời gian qua thổ ra sạch sẽ, sau đó ngửa mặt lên trời cười một tràng dài. Sóng âm kích động, trúc trên nóc đình gãy đánh soạt một tiếng, từng thanh trúc to bằng cánh tay sắc bén như kiếm chĩa ra tua tủa bốn phương tám hướng.
Tiếng cười vút thẳng lên trời cao, sướng khoái cực kỳ.
Chu Thanh Giang ngưng cười, cúi đầu nhìn chén trà còn sót trong tay, chợt hai tay chập lại, chén trà cuối cùng cũng vỡ tan thành bụi:
- Được, theo ta tới Tháp Sơn đảo!
Vũ La bá đạo một hồi, dọa cho bọn Bạch Côn Sơn phải ủ rũ cụp đuôi đào tẩu.
Bọn Ám Vệ Lưu Thiên Uy mặt mày hớn hở, bắt đầu vuốt mông ngựa hết sức chân thành. Ám Vệ bọn họ cũng hết sức ngang ngược càn rỡ, tuy rằng trước kia cũng là ỷ thế hiếp người, nhưng chưa từng dứt khoát như vậy, một chiêu đánh bại kẻ gây hắn.
Vì vậy đám Ám Vệ vây quanh Vũ La tán dương nịnh nọt, nhưng có bảy phần cũng là lời thật.
Bạch Côn Sơn đi rồi, Lưu Thiên Uy cảm thấy bọn chúng sẽ không từ bỏ ý định. Thế lực sau lưng Bạch Côn Sơn nhất định sẽ phái tu sĩ mạnh hơn tới dò xét, vì vậy Lưu Thiên Uy lập tức báo cáo tình huống lên cấp trên.
Lúc trước bởi vì không xác định được thân phận Vũ La, Lưu Thiên Uy cũng không nói Vũ La ở Tháp Sơn đảo, lúc này báo cáo hết một lượt.
Vũ La không có lòng dạ nào ở lại Tháp Sơn đảo, hắn lo lắng cho Cốc Mục Thanh cùng Chu Cẩn. Chẳng qua Ám Vệ trên Tháp Sơn đảo có cấp bậc không cao, không biết được tin tức của hai nàng.
Vũ La muốn đi, nhưng nghĩ tới bên cạnh bọn Bạch Côn Sơn dòm ngó Tháp Sơn đảo chằm chằm, tự nhiên hắn không thể phủi tay bỏ đi không thèm đếm xỉa như vậy. Cho nên mặc dù lòng như lửa đốt, hắn cũng quyết định tạm thời ở Tháp Sơn đảo, đợi chờ viện quân chạy tới.
Trấn giữ Tinh La Hải không ai xa lạ, chính là chị vợ Chu Nghiên của Vũ La.
Sau khi nhận được tin, Chu Nghiên cảm thấy hơi khó chịu. Nàng rất muốn tới thăm Vũ La, hai người có giao tình đồng sinh cộng tử, cùng hoạn nạn nơi Đông Thổ, nếu hiện tại còn ở Đông Thổ, nàng đã không chút do dự chạy tới thăm Vũ La. Nhưng hôm nay đã trở lại Trung Châu, làm như vậy cũng hơi khó coi.
Vũ La là tướng công của Chu Cẩn, nàng chạy tới gấp gáp như vậy, người ngoài thấy được sẽ nói thế nào?
Trên thực tế nếu Chu Nghiên không nghĩ gì khác trong lòng, cũng có thể đi được. Với tính tình như băng sơn của nàng, không ai nói gì được.
Vấn đề là bất kể là ai, sau khi trải qua hành trình Đông Thổ như vậy, muốn trong lòng mình không nảy sinh chút tư tình là không có khả năng.
Chu Nghiên vì chột dạ, rốt cục tự mình làm khó mình.
Bất quá chỉ mất nửa ngày, nhóm viện binh đầu tiên do Chu Nghiên phái ra đã chạy tới.
Một trăm năm mươi tên Ám Vệ mang theo ba món pháp bảo cỡ lớn chạy tới. Có những người này, nhất là ba món pháp bảo cỡ lớn kia trấn thủ, trong lòng mọi người cảm thấy vững vàng hơn rất nhiều. Cho dù là có Đại Năng tới đây, cũng có sức liều mạng một trận.
Vũ La quyết định từ giã Lưu Thiên Uy, nhưng chưa kịp đi, Lưu Thiên Uy đã tìm tới hắn, dáng vẻ vô cùng hưng phấn:
- Cô gia, hắc hắc, cho ngài xem vật này vô cùng thú vị.
Vũ La thấy dáng vẻ y tỏ ra thần bí như vậy, có hơi ngạc nhiên:
- Ngươi làm gì lấm la lấm lét như vậy?
Lưu Thiên Uy không để ý, lôi hắn ra ngoài:
- Ngài theo ta đi, đến nơi ngài sẽ biết.
Y dẫn Vũ La chạy thẳng tới phía Tây Tháp Sơn đảo. Đảo này vốn cũng rất nhỏ, chỉ sau vài bước đã tới. Một đám Ám Vệ đang vây quanh một chỗ, hăng hái bừng bừng thảo luận chuyện gì, thấy Vũ La tới, mọi người lập tức khom người làm lễ ra mắt:
- Cô gia ngài đã tới.
Thứ mà bọn họ đang vây quanh bắt đầu lộ ra.
Vũ La xem thử, thì ra là ba món pháp bảo cỡ lớn. Một món có bề ngoài giống như máy bắn đá, hai món giống như thổ pháo (súng thần công), nhưng đường kính rất to, thân pháo lại ngắn.
Ba món pháp bảo công kích cỡ lớn này là do một nhóm viện quân mang đến, chế luyện hoàn mỹ. Lúc luyện chế ra đã thêm vào nhiều loại trận pháp phức tạp, bên ngoài cũng khắc rất nhiều linh văn.
Vũ La đã sớm nghe qua Trung Châu có người chế tạo ra pháp bảo công kích cỡ lớn, bất quá trước nay hắn vẫn chưa từng thấy, đây là lần đầu tiên.
Hắn có chút kỳ quái hỏi:
- Các ngươi xúm lại nơi này làm gì, các ngươi cũng là lần đầu tiên nhìn thấy vật này ư?
Lưu Thiên Uy cười hắc hắc, chỉ vào một điểm đen nhỏ trên mặt biển ngoài xa:
- Cô gia có thấy không, bọn Bạch Côn Sơn ẩn trên hòn đảo nhỏ kia. Mấy ngày nay huynh đệ chúng ta bị đám khốn kia làm cho tức chết, vừa hay có ba nhóm viện binh chạy tới, mọi người cùng thương lượng với nhau bắn cho bọn chúng một quả pháo, để phát tiết uất ức trong lòng.
Vũ La đảo tròn mắt, hiểu ra rất nhanh. Những người này là hảo thủ tra án, nhưng danh tiếng Ám Vệ quá nổi bật, dần dần cũng tập cho bọn họ quen thói ngang ngược kiêu ngạo. Mấy ngày nay bọn họ phải nén giận trên Tháp Sơn đảo là vô cùng nhục nhã, dù sao cũng phải lấy lại thể diện. Lúc trước hắn đánh bại Bạch Côn Sơn chỉ với một chiêu, cũng đã lấy lại thể diện cho mọi người, nhưng dù sao cũng chưa tạo thành thương tổn thực chất, tất cả mọi người có chút không cam lòng.