Tiên Tuyệt

Chương 455: Hai con rùa (Thượng)




Trước kia Động Động cơ hồ không quan tâm tới hạn chế của Vũ La. Thế nhưng bây giờ ngoại trừ nó vẫn có thể thông qua Thiên Phủ Chi Quốc chui ra ngoài, cũng chỉ có thể ngoan ngoãn sống trong khu vực mà Vũ La giới hạn.

Ra ngoài u Động Động cảm thấy lười không muốn đi, vì vậy gần đây nó có chút buồn bã ủ rũ. Bất quá hôm nay tiểu gia hỏa cũng rất hưng phấn, vẻ lười biếng không còn, ngồi thẳng người lên, đứng dưới gốc Bích Ngọc Đằng chăm chú nhìn lên trên.

Bích Ngọc Đằng rốt cục đã có một quả sắp chín.

Tiểu gia hỏa thèm nhỏ dãi quả Bích Ngọc Đằng này, mắt thấy một quả sắp chín, đang dần dần biến thành màu vàng sáng, nó vui mừng đến nỗi nhảy nhót tưng tưng, chạy quanh gốc Bích Ngọc Đằng vài vòng, lại chộp lấy dây leo Bích Ngọc Đằng nhảy dây, cảm giác chờ trái ngon sắp chín quả thật là thích chí.

Giản Kiệt chưa từng đi qua Ma Tướng cốc, thậm chí tìm khắp Giản Thị bộ lạc cũng không có ai từng tới Ma Tướng cốc.

Ma Tướng cốc đối với người của thế giới này chỉ là một truyền thuyết. Sau có một lão nhân của bộ lạc tầng trên cùng vừa mới thu phục đưa ra một tấm bản đồ bằng da thú cổ xưa, trên có những sợi dây đơn giản buộc lại thành địa hình và vị trí đại khái của Ma Tướng cốc.

Mặc dù bản đồ rất không chính xác, Vũ La đi sai đường vài lần, nhưng cuối cùng cũng coi như xác định được vị trí đại khái của Ma Tướng cốc. Dựa theo truyền thuyết, cương phong cũng không dám xâm nhập Ma Tướng cốc, như vậy chỉ cần nhích tới gần, hẳn là rất dễ dàng tìm được một sơn cốc kỳ lạ như vậy.

Sau khi đi sai đường vài lần, Vũ La cũng bực tức, không thèm đếm xỉa tới cương phong đang hoành hành bừa bãi, bay lên cao nhìn xuống. Hắn cho rằng không cần phí bao nhiêu sức lực là có thể tìm tới Ma Tướng cốc, nhưng phải mất bốn canh giờ, rốt cục mới xác định được vị trí Ma Tướng cốc.

Vũ La đứng ở cửa cốc, có chút tức giận:

- Quả là bọn quê mùa, đây cũng có thể gọi là sơn cốc được sao?

Kích thước của Ma Tướng cốc nhỏ tới mức khiến cho người ta phải đau đầu.

Theo như tiêu chuẩn của Vũ La, nơi này tối đa chỉ có thể được coi là một khe đá, không thể coi là sơn cốc được.

Cửa cốc là hai tảng đá lớn, cao chừng hai mươi trượng, khoảng cách giữa hai tảng đá bất quá chỉ có mười trượng mà thôi. Bất quá trên đỉnh đầu dường như có một lực lượng vô hình bao phủ, cương phong hoành hành gào thét trên không, quét qua tất cả tảng đá, sơn phong một lượt, bất quá nó không dám xâm nhập nơi này. Bằng không hai tảng đá ngoài cửa cốc đã sớm bị cuốn lên không bay đi mất.

Địa Hỏa Kim Kỳ Lân thích giả bộ làm ra dáng vẻ lão tiền bối khoan hồng độ lượng:

- Ngươi cũng không nên oán trách như vậy, hãy thông cảm một chút, bọn họ cũng chưa từng đến nơi này, chỉ nghe tin đồn mà thôi.

Vũ La hừ một tiếng:

- Lão nhân gia ngài lúc này cũng là phong độ mười phần...

Địa Hỏa Kim Kỳ Lân cười hắc hắc:

- Dây dưa những chuyện này chỉ tổ vô duyên cớ làm trễ nải thời gian, mau vào cốc đi thôi.

Vũ La theo khe đá tiến vào, bên trong cũng hết sức bình thường, không có gì lạ. Mặc dù nơi này không có cương phong hoành hành ngang ngược, mặt đất đen vàng loang lổ, phần lớn cũng là nham thạch, thỉnh thoảng có một chút cát đất, không có một điểm xanh nào.

Sau khi Vũ La tiến vào, phóng xuất thần thức, lập tức cũng cảm giác được một cỗ lực lượng kỳ dị. Cỗ lực lượng này tràn ngập bên trong sơn cốc, cũng không bén nhọn, nhưng thanh thế rất mạnh, có cảm giác như độc chiếm, cỗ lực lượng này chiếm cứ nơi này, không hề nhúc nhích, nhưng cũng không cho phép người khác xâm nhập lãnh địa của mình.

Chính cỗ lực lượng này khiến cho cương phong phải lùi bước.

Đây là cảm giác huyền diệu khó bề lý giải, nếu không phải tự mình nhận thức, rất khó mà diễn tả. Vũ La muốn tìm nguồn gốc phát ra cỗ lực lượng này, nhưng không thành công.

Dường như cỗ lực lượng này đã dung nhập với cả sơn cốc làm một thể, tìm khắp sơn cốc cũng không thấy nguồn gốc chân chính.

Vũ La thầm hỏi:

- Lão nhân gia ngài có thể nhận ra đây là lực lượng gì chăng?

Địa Hỏa Kim Kỳ Lân có chút buồn bực:

- Ta không nhận ra. Lão nhân gia ta sống mấy vạn năm, cho dù là vào thời Hồng Hoang không phải là nhân vật nổi bật gì, dù sao đối với ngươi cũng là Kỳ Lân nhất tộc, đường đường Thần Thú, kiến văn quảng bác. Không hiểu vì sao từ khi đi theo tiểu tử ngươi, lại gặp phải toàn những thứ cổ quái ly kỳ, không nhận ra được thứ nào...

Kích thước sơn cốc rất nhỏ, đi vào hơn một trăm trượng, phía trước là một khối nham thạch lồi ra. Vòng qua khối nham thạch này, bỗng nhiên trước mắt Vũ La xuất hiện một cảnh tượng khiến cho cả hắn và Địa Hỏa Kim Kỳ Lân khó lòng tin được.

Trong sơn cốc nhỏ hẹp này không ngờ có một cái ao cạn.

Từ khi Vũ La tới thế giới này, cho tới bây giờ chưa từng thấy qua ao nước hay sông suối gì cả. Nước mà bộ lạc sử dụng cũng là dùng nồi đá hứng từ trong khe đá chảy ra. Hiện tại chợt thấy một ao nước như vậy, c cảm giác “đã lâu không thấy”, chẳng trách nào một già một trẻ kinh ngạc như vậy.

Ao nước quả thật rất nhỏ, chỉ rộng một trượng, sâu một thước, dưới đáy có một khe nước, có lẽ trước kia chính là mắt suối, nước từ dưới đó phun lên. Nhưng bây giờ khe nước ấy cũng không còn động tĩnh gì, có lẽ không bao lâu sau, nước trong ao này cũng sẽ bốc hơi khô cạn.

Lẽ ra có nước hẳn phải có thực vật động vật, nhưng trong sơn cốc chỉ là một mảnh tĩnh mịch, không có gì cả.

Thình lình khe nước dưới đáy ao khẽ động, một cái đầu tròn nhỏ ló ra ngoài, hai con mắt đen lúng liếng tò mò nhìn ra, đảo vài vòng cũng không biết là thấy những gì, không thấy những gì, lúc này mới to gan lớn mật chui ra, thì ra là một con rùa nhỏ chỉ bằng đồng tiền.

Ngay sau đó, phía sau nó lại có một cái đầu ló ra, cũng giống như trước, nhìn quanh quất một lúc, sau đó mới chui ra ngoài.

Vũ La dám khẳng định mười phần, hai tiểu gia hỏa này không thấy gì cả. Mình đang đứng sờ sờ ở đây, không hề lẩn trốn, mà hai tiểu gia hỏa này không thấy, vẫn yên tâm chui ra.

Hai con rùa này cũng không biết là loại gì, hiển nhiên vừa mới nở ra không lâu, trên người còn một lớp màng nhầy mỏng, động tác chậm chạp, dáng điệu thơ ngây đáng yêu.

Chúng chơi đùa trong ao nước được một lúc, có lẽ là cảm thấy đói bụng, bèn sóng vai nhau bơi qua bơi lại trong ao, hai cái miệng nhỏ xíu mở rồi lại ngậm, tựa hồ muốn ăn chút gì đó. Nhưng ao nước hết sức cằn cỗi, không có thứ gì cả, hai tiểu gia hỏa chỉ uống được vài ngụm nước, không hề có cảm giác no bụng.

Một con giơ chiếc chân nhỏ xíu lên sờ sờ đầu con kia, dường như đang an ủi.

Vũ La không nhịn được nở một nụ cười. Mắt của hai tiểu gia hỏa này lúng liếng, nhìn qua hết sức có thần, nhưng dường như không thấy được sự vật gì cả.

Động Động quyết định báo thù Vũ La một phen, ai bảo hắn giam mình ở nơi này. Cho nên sau khi quả Bích Ngọc Đằng chín, tiểu gia hỏa này nhanh nhẹn leo lên, giơ trảo ra hái xuống.

Nhất định phải ăn hết! Để cho hắn đau lòng!

Lúc này nó chợt cảm thấy bên ngoài Thiên Phủ Chi Quốc dường như không còn khiến cho nó cảm thấy không thoải mái, lập tức Động Động mặt mày hớn hở. Chuyện sảng khoái hơn cả trả thù là chuyện gì? Chính là trả thù ngay trước mặt.

Từ nhỏ Động Động đã không phải là đứa ngoan ngoãn gì, lúc này nắm quả Bích Ngọc Đằng chui ra khỏi Thiên Phủ Chi Quốc. Nó muốn cắn quả Bích Ngọc Đằng ngay trước mặt Vũ La, khiến cho hắn muốn giật lại cũng không kịp.

Động Động vừa ra ngoài lập tức nhìn thấy hai con rùa nhỏ đáng thương kia đang đói bụng bơi qua bơi lại trong ao, sờ đầu an ủi nhau.

Động Động động lòng trắc ẩn, nhìn quả Bích Ngọc Đằng trong tay mình với vẻ luyến tiếc, chợt nghiến răng một cái, nhảy từ trên vai Vũ La xuống, đúng bên bờ ao kêu chí chóe vài tiếng. Hai con rùa nhỏ kia nghe thấy, hai đôi mắt lấp lánh hữu thần tìm kiếm phương hướng phát ra thanh âm.

Vũ La nở một nụ cười khổ: Quả nhiên là không thấy.

Hai con rùa cho rằng mình đã nhận định đúng phương hướng, hưng phấn lao về một phía, va vào một khối đá đen bên bờ ao.