Tiên Tuyệt

Chương 442: Đoạt bảo trên đỉnh núi (Thượng)




Tên chiến sĩ gác đêm cũng có chút kỳ quái, thấp giọng hỏi:

- Tộc trưởng, có chuyện gì vậy, chẳng lẽ người này đã chết hay sao?

Y vừa hỏi vừa liếc về phía Vũ La. Hai mắt Vũ La thình lình mở ra, một đạo ô quang màu vàng nhạt lóe lên trong mắt hắn, người nọ bị làm cho sợ đến nỗi thét lên một tiếng chói tai:

- A!

Y chỉ thấy mắt mình hoa lên một cái, Vũ La đã đứng trước mặt y cùng Quỷ Long Đào, tinh khí thần sung mãn:

- Tất cả dậy rồi sao, bao giờ lên đường?

Tên chiến sĩ trực đêm vội vàng nhìn Quý Long Đào, tộc trưởng Đại nhân cũng không dám chậm trê:

- Đợi mọi người ăn điểm tâm đã. Đại nhân trời giáng ngài cũng ăn cùng chúng ta một chút...

- Không cần.

Vũ La nói xong, lập tức biến mất trước mặt hai người Quý Long Đào. Hai người còn tưởng rằng bị hoa mắt, chăm chú nhìn lại, Vũ La đã ngồi ở chỗ cũ, vẫn là tư thế trước kia, hai mắt nhắm lại, giống như nãy giờ không hề động đậy.

Hai người Quý Long Đào run lên một cái, tên chiến sĩ trực đêm nơm nớp lo sợ:

- Tộc trưởng...

Quý Long Đào chậm rãi lắc đầu:

- Chớ nói nữa, ăn cơm đi.

Vũ La không ăn không uống không ngủ không nghỉ, nhưng vẫn khỏe mạnh như thường, cùng đi với mọi người, không hề lộ vẻ mỏi mệt. Đến trưa, Quý Long Đào lại nói thầm trong lòng: “Rốt cục tên này có phải là người không, người của Giản Thị bộ lạc gọi hắn là Đại nhân trời giáng, chẳng lẽ là quái vật nào đó...”

Rốt cục mọi người cũng đã tới Ưng Giác sơn.

Vách đá của ngọn núi này rõ ràng cứng rắn hơn nhiều nơi khác. Thỉnh thoảng có thể thấy trên vách đá xuất hiện kết tinh do một ít kim loại và thạch anh hình thành dưới nhiệt độ cao.

Một tên chiến sĩ Quý Thị bộ lạc đang đi chợt phát hiện ra một khối quặng kim loại lồi ra một nửa trên vách đá, hưng phấn gọi mọi người dừng lại. Tất cả đục đẽo một hồi, mất rất nhiều sức lực trên vách đá cứng rắn này, rốt cục cũng lấy được khối quặng kim loại kia.

Sau khi tiến vào Ưng Giác sơn, tình hình như vậy thỉnh thoảng phát sinh. Người Quý Thị bộ lạc vô cùng hưng phấn, sắc mặt Vũ La lại lộ vẻ ngưng trọng.

Bọn Quý Long Đào không phát hiện được, nhưng Vũ La có thể cảm giác được, Ưng Giác sơn này sát khí rất nặng.

Có lẽ vô tận năm tháng trước đây, nơi này chính là thượng cổ chiến trường.

Có lẽ dưới Ưng Giác sơn này thai nghén tuyệt thế hung vật nào đó.

Có lẽ... Có lẽ chỉ là vì mỗi lần tầm bảo Ưng Giác sơn, số vong hồn chết ở nơi này quá nhiều.

Mỗi chiến sĩ Quý Thị bộ lạc cũng góp nhặt vài khối quặng kim loại, so sánh với nhau, ai nấy vui cười rạng rỡ. Phẩm chất của quặng kim loại nơi này tốt hơn những nơi khác rất nhiều, có thể dùng luyện chế đao kiếm sắc bén hơn. Tất cả mọi người đã có binh khí vừa tay mình, sau khi trở về chỉ có thể cho con cháu mình những quặng kim loại này.

Vũ La không nói cho những người này biết, những quặng kim loại ở đây đã sớm bị sát khí nơi này xâm nhập. Nếu dùng chúng chế tạo đao kiếm, trải qua lâu ngày dài tháng, hấp thu máu người, nhất định cuối cùng sẽ trở thành một thanh hung binh, đối với chủ nhân chỉ có hại mà không có lợi.

Mọi người còn đang nói cười vui vẻ, trong đường hầm phía trước thình lình lóe lên một đạo hàn quang, sát khí đột ngột ập tới. Quý Cửu Chung đi đầu quát to một tiếng, thân thể bạo phát lực lượng hùng mạnh không tương xứng với tuổi tác của lão chút nào, cánh tay gạt mạnh ra ngoài một cái. Chỉ nghe một tiếng keng trong trẻo vang lên, hàn quang kia bị bức lui trở lại.

Ngay sau đó, trong đường hầm bay ra liên tiếp mấy đạo đao quang, những kẻ cầm đao mặt đây bụi đất, diện mạo dữ tợn, hung hãn vô cùng.

Người của Quý Thị bộ lạc bị đánh cho luống cuống tay chân, ô quang của cả hai phe bắn ra tán loạn, chen chúc trên mảnh đất chật hẹp này, nhất thời đường hầm chật hẹp trở nên hỗn loạn.

Quý Cửu Chung chật vật thối lui đến bên cạnh Vũ La và Quý Long Đào, râu đầy mồ hôi, hiển nhiên sau một phen chiến đấu vừa rồi, lão cũng không dễ chịu gì.

Vừa rồi trên cánh tay ngăn chặn đao của lão, lớp da bảo vệ tay đã rách, để lộ một đôi vòng bảo vệ cổ tay băng kim loại bên trong, trên đó còn in rõ một vết đao.

- Tộc trưởng, Đại nhân trời giáng cẩn thận!

Trong bóng tối lại có sáu người lao ra, có tất cả chín tên địch đánh với tám chiến sĩ Quý Thị bộ lạc. Trong tám chiến sĩ này đã có ba người bị thương trong đợt công kích đầu tiên.

Nhưng trên thân thể người Quý Thị bộ lạc vốn đã ổn định lại liên tục lóe lên ô quang. Ba người một đợt thay phiên nhau công kích, nhất thời khiến cho đám địch nhân đánh lén phải bại lui liên tiếp.

Sắc mặt Quý Long Đào trở nên hết sức khó coi, vừa mới vào Ưng Giác sơn đã bị người phục kích, xem ra chuyện Ưng Giác sơn xuất hiện bảo bối đã bị tiết lộ ra ngoài.

Y âm trầm nhìn địch nhân trong đường hầm, thình lình gầm lên giận dữ:

- Tất cả tránh ra!

Dường như các chiến sĩ Quý Thị bộ lạc hiểu rất rõ ràng tộc trưởng mình muốn làm gì, lập tức tất cả co rút thân thể lại, dán sát vào vách đá. Bọn người đánh lén vừa được nghi lấy hơi, Quý Long Đào đã rút ra binh khí trước nay vẫn cắm trong vỏ da bên hông. Nhất thời một cỗ hồng quang chiếu sáng cả đường hầm tối đen như mực.

Cổ tay Quỷ Long Đào khẽ chuyển, đạo hồng quang kia nháy mắt quét qua thân thể chín tên địch, nhanh tới mức khó lòng tin được. Chín tên địch ngơ ngác một chút, sau đó nửa thân trên của chúng chậm rãi rơi xuống, nhưng hai chân vẫn còn đứng vững trên mặt đất.

Sau đòn vừa rồi, Quý Long Đào thở hổn hển một chút, chậm rãi thu đạo hồng quang kia vào trong vỏ.

Các chiến sĩ xung quanh nhìn Vũ La với vẻ khiêu khích: Thực lực ngươi hùng mạnh thì đã sao, tộc trưởng chúng ta cũng có thể chiến thắng ngươi...

Vũ La khẽ cau mày: Pháp bảo ư?

Quý Long Đào thu đạo hồng quang lại, cũng có chút tự đắc, cười dài nói với Vũ La:

- Ỷ vào binh khí sắc bén, khiến cho Đại nhân trời giáng chê cười.

Vũ La hết sức ngạc nhiên, vì sao nơi này lại xuất hiện pháp bảo? Hắn lộ ra vẻ không yên lòng, thuận miệng ứng phó một câu:

- Không có, không có, tộc trưởng có được bảo vật lợi hại, không người địch nổi...

Thần sắc hắn lọt vào mắt người khác, bọn họ còn tưởng rằng Vũ La bị một đòn của Quý Long Đào làm cho kinh sợ, không dám tỏ ra kiêu ngạo như trước, tự nhiên các chiến sĩ Quý Thị bộ lạc càng thêm đắc ý.

Quý Cửu Chung trịnh trọng nhắc nhở mọi người:

- Tất cả cẩn thận một chút, đừng cười đùa như trước nữa, tầm bảo Ưng Giác sơn không phải chuyện đùa. Hiện tại xem ra tin này đã sớm tiết lộ, nhóm người vừa rồi thực lực yếu kém, kế tiếp sẽ không còn may mắn như vậy nữa.

- Dạ!

Mọi người thấp giọng đáp lại, đây là chuyện liên quan tới tính mạng của mình, bọn họ cũng không dám xem thường, sau khi tiếp tục lên đường quả nhiên cảnh giác hơn.

Vũ La nhớ lại đạo hồng quang vừa rồi của Quý Long Đào, xác định không thể nghi ngờ đó là một món pháp bảo. Hạch tâm của hồng quang chính là một thanh chủy thủ dáng vẻ cổ kính, cũng chỉ có pháp bảo bậc này mới có lực công kích sắc bén như vậy.

Bất quá sắc bén thì đã sao, cũng chưa thấy được uy lực lớn lao gì. Hồng quang từng quét qua vách đá, cũng chỉ để lại một vết mờ nhạt. Nếu là Vũ La đối kháng, bằng vào cường độ thân thể hắn hiện tại, cơ hồ không cần dùng biện pháp phòng ngự, hồng quang kia cũng không gây thương tổn cho hắn được.

Hơn nữa dường như linh lực của thanh chủy thủ này chưa đầy, Quý Long Đào lại không có phương pháp cung cấp, hết thảy chỉ dựa vào bản thân chủy thủ phát huy uy lực.

Quý Long Đào thấy Vũ La dọc trên đường đi dường như có điều suy nghĩ, cố ý nói khoác:

- Đại nhân, tuy rằng thực lực Quý Thị bộ lạc chúng ta kém cỏi, vốn không nên dòm ngó bảo vật trên Ưng Giác sơn. Nhưng chúng ta cũng còn có chỗ ỷ lại, chính là Đại nhân ngài và thần binh trên hông ta.

Vũ La liếc nhìn thanh chủy thủ kia:

- Món... Thần binh này, tộc trưởng Đại nhân lấy được ở đâu?

- Là tình cờ nhặt được trong một lần tầm bảo ở Ưng Giác sơn này. Cũng là ta may mắn, lân đó có mấy bộ lạc đồng quy vu tận với nhau, ta mới thủ lợi dễ dàng.