Sau khi vận công một phen, Vũ La cảm thấy trong lòng thanh thản.
Vũ La đang khoanh chân mà ngồi chậm rãi mở mắt, nhẹ nhàng thở dài một tiếng. Hắn cố gắng đuổi những suy nghĩ hỗn loạn ra khỏi đầu, cần có một chuyện gì đó để dời lực chú ý của mình đi. Ánh mắt hắn chợt ngừng trên tấm da thú trắng như tuyết.
Tấm da này có hơi giống da hổ, sờ vào cảm thấy hết sức mềm mại, hiển nhiên vô cùng quý giá, nhưng chẳng đáng là gì so với những thứ bày ra trên đó.
Tổng cộng có tất cả năm món, trong đó có ba món rõ ràng là lấy trên thân dã thú. Một món là một ngón tay màu vàng nhạt, dài bằng ngón tay người. Còn có một đốt xương cột sống to bằng nắm tay, mịn màng trắng nõn, giống như được khắc từ bạch ngọc. Món thứ ba là một chiếc sùng thú hết sức đáng yêu, đỏ rực giống như mã não, giống như một ngọn lửa đang bốc cháy.
Có lẽ chủ nhân của ba món đồ này đang từ dã thú tiến hóa lên hung thú. Bất kể là xương ngón tay, xương sống hay sừng, đều có tác dụng gia tăng lực lượng nhất định. Tuy rằng hiệu quả hết sức bình thường, nhưng ở thế giới dưới lòng đất này đã là bảo vật khó lường.
Đương nhiên, chúng không có giá trị gì đối với Vũ La.
Hắn đặt ba thứ này sang bên, quan sát hai món còn lại.
Một thanh chủy thủ màu trắng bạc dài chừng một thước, chuôi được chế bằng sừng thú, không có giá trị gì. Vũ La dụng thần thức quét qua thân đao một lượt, không khỏi động dung: Thân đao màu trắng bạc dùng Úy Phong Thiết phối hợp với một loại tài liệu tuyệt phẩm, dù là ở Trung Châu cũng cực kỳ hiếm thấy luyện chế mà thành: Tinh Vân Ngân Đồng.
Tinh Vân Ngân Đồng còn quý giá hơn cả Tử Kim Ngọc Tinh. Dù là Trung Châu có lịch sử rất dài, kim loại quý giá này cũng chỉ xuất hiện qua ba lần. Bởi vì điều kiện hình thành kim loại này thật sự rất hà khắc, gần như không thua gì điều kiện hình thành một đạo Thiên Mệnh Thần Phù.
Đầu tiên phải có một khối vẫn thạch từ Thiên Ngoại rơi xuống một mỏ Thái Ất Bạch Đồng nào đó. Sau đó vật đổi sao dời, dần dần chìm vào trong lòng đất, dưới tác dụng của Địa Tâm Hỏa Mạch, trải qua năm tháng vô tận mới có thể hình thành tài liệu trân quý này.
Trên thực tế phóng mắt nhìn khắp Trung Châu và Nam Hoang, người biết tới Tinh Vân Ngân Đồng này vô cùng ít ỏi, ngay cả Vũ La cũng không được tự tin. Hắn dựa theo phương pháp ghi lại trong một quyển sách cổ kiểm nghiệm mấy lần, rốt cục khẳng định đây quả thật là tài liệu tuyệt phẩm Tinh Vân Ngân Đồng trong truyền thuyết.
Tinh Vân Ngân Đồng này có diệu dụng hết sức thần kỳ, thông thường nhất là dùng trong luyện khí, có thể làm gia tăng cấp độ của pháp bảo phi kiếm. Nhưng hiệu quả này có rất nhiều tài liệu cũng có, cho nên không phải là chỗ quý giá chân chính của Tinh Vân Ngân Đồng.
Sở dĩ loại tài liệu này được liệt vào tài liệu tuyệt phẩm, chính là vì nó có được tác dụng vô cùng độc đáo: Không gian truyền tống.
Tinh Vân Ngân Đồng chính là tài liệu đã được biết đến có thể dễ dàng chuyển hóa linh nguyên thành năng lượng không gian. Nói cách khác có được Tinh Vân Ngân Đồng, vậy có thể bố trí cửa truyền tống, xuyên qua không gian.
Vũ La biết rất ít về phương diện này, cũng không hiểu lượng Tinh Vân Ngân Đồng chứa trong thanh chủy thủ này có đủ thiết kế một của truyền tống hay không, nhưng bất kể thế nào, thanh chủy thủ này cũng vô cùng quý giá.
Vũ La lập tức thu chủy thủ vào Thiên Phủ Chi Quốc, đến lúc cần sẽ mang chủy thủ ra, tách lấy Tinh Vân Ngân Đồng trong đó.
Món cuối cùng vô cùng hoa mỹ, chính là một chiếc vòng bảo vệ cổ tay bằng kim loại, bề ngoài phát ra ánh vàng rực rỡ, được khảm rất nhiều bảo thạch đủ các màu sắc. Nhưng Vũ La dùng thần thức đảo qua, mấy thứ này chỉ dùng trang trí mà thôi, cũng không có giá trị gì. Bản thân vòng bảo vệ cổ tay này dùng Phong Thối Sa Kim luyện chế mà thành, chỉ là một loại tài liệu cấp thấp.
Thứ này cũng không có tác dụng gì với Vũ La.
Năm món bảo bối mà Hùng Liệt cho là trân bảo hiếm có, chỉ có một món thật sự có giá trị. Bất quá một món này đã đủ sánh với mười món, năm mươi món khác, Vũ La hết sức hài lòng với thu hoạch lần này.
Bốn món còn lại, vòng bảo vệ cổ tay kia có bề ngoài đẹp đẽ, vẫn có được lực phòng ngự đáng sợ ở thế giới dưới lòng đất này. Thật ra có thể cho bọn Giản Kiệt, để làm biểu tượng đệ nhất võ sĩ trong bộ lạc về sau.
Còn ba món kia... Bỏ đi, cho bọn họ hết, ai thích lấy thì lấy.
Hắn thờ ơ dùng tấm da thú cuốn lấy bốn món còn lại, chuẩn bị trở về. Không ngờ da thú quá trơn, lập tức khiến cho bốn món còn lại rơi xuống đất leng keng một trận, Vũ La đành phải cúi xuống nhặt lên.
Nhưng một trong bốn món đó bị rơi đã hỏng, chính là đốt xương sống bóng loáng như bạch ngọc.
Bề ngoài bóng loáng của nó xuất hiện một vết nứt nhỏ như sợi tóc, Vũ La cũng cảm thấy hơi đáng tiếc. Bất quá theo hắn thấy thứ này cũng không có tác dụng gì, bất quá chỉ là đẹp mắt mà thôi, cho nên cũng không để ý.
Nhưng lúc hắn nhặt đốt xương sống ấy lên, chợt phát hiện một tia khí tức từ trong đó tiết ra ngoài. Vũ La vừa cau mày, thình lình một giọng nói vang lên trong đầu hắn:
- Tiểu tử, là cái gì vậy, khí tức vô cùng quen thuộc, đưa cho ta xem thử.
Bên trong Thiên Mệnh Thần Phù Kỳ Lân Tý, Địa Hỏa Kim Kỳ Lân đã tỉnh lại sau một giấc ngủ say.
Vũ La không nói gì, lại lấy đốt xương sống kia ra quan sát. Khe nứt quá nhỏ, không thể thấy được bên trong có những gì. Vũ La giơ tay ấn lên đốt xương sống, một cỗ linh lực theo vết nứt tiến vào, sau đó hắn nhẹ nhàng phát lực, mở rộng vết nứt.
Lập tức đốt xương tách làm hai.
Bên trong có một hạt châu màu vàng đỏ lăn ra.
Vốn đốt xương sống này không lớn, cho nên hạt châu cũng chỉ to bằng mắt rồng, hơn nữa nhìn qua cũng không có gì độc đáo. Mặc dù có chút khí tức cổ xưa, nhưng cũng không phải là mãnh liệt.
Không ngờ rằng Địa Hỏa Kim Kỳ Lân không nhịn được, một ngọn lửa màu vàng chợt bùng lên, vọt ra ngoài. Một trảo khổng lồ của Địa Hỏa Kim Kỳ Lân nhanh chóng chộp lấy hạt châu màu vàng đỏ nọ.
Vũ La trừng mắt:
- Lão nhân gia, tốt xấu gì ngài cũng là tiền bối...
- Ta cũng chưa nói cho ngài vật này kia mà? Ngài chiếm địa bàn của ta dưỡng thương, chẳng những không có cho ta chút ích lợi nào, còn cướp đoạt đồ vật của ta, không phải là quá đáng hay sao?
Địa Hỏa Kim Kỳ Lân cũng không để ý nhiều như vậy, sau khi đoạt được hạt châu, vù một tiếng trở về. Ngọn lửa đầy trời nổ ầm một tiếng, độ nóng cực cao nháy mắt dung hòa vách đá xung quanh thành một loại tinh thể.
- Ha ha ha! Ngươi cứ yên tâm, chẳng lẽ lão nhân gia ta lại bạc đãi một tên vãn bối như ngươi?
Địa Hỏa Kim Kỳ Lân thà chết cũng không chịu trả hạt châu lại cho hắn
Vũ La nghi hoặc nhìn vách đá xung quanh, hừ một tiếng:
- Lão nhân gia ngài vô cùng hưng phấn, rốt cục hạt châu này là thứ gì vậy?
Địa Hỏa Kim Kỳ Lân đáp qua quýt:
- Chỉ là một viên nội đan của thượng cổ hung thú, không phải là bảo bối gì, nhưng có chút trợ giúp đối với ta hiện tại.
- Nếu lão nhân gia ngài không có thành ý như vậy, cũng đừng trách ta không nói tình cảm.
Vũ La làm ra vẻ sắp sửa trở mặt.
Địa Hỏa Kim Kỳ Lân đột nhiên nổi giận:
- Lỏi con ngươi muốn gì?
Vũ La cười hắc hắc:
- Ta nghe nói trong thế giới dưới lòng đất có tầng đất đóng băng, cực kỳ rét lạnh, hay là để ta đưa lão nhân gia ngài xuống đó hưởng phúc một phen?
- Ngươi dám...
Địa Hỏa Kim Kỳ Lân nghiến răng nghiến lợi, Vũ La không chút khách sáo lấy Kỳ Lân Tý ra, bắt chước dáng vẻ mặt cười mà lòng không cười của Hùng Liệt khi sáng:
- Hay là lão nhân gia ngài thử xem...
Ngọn lửa liên tiếp từ trong Kỳ Lân Tý phun ra nổ tung ầm ầm. Vách đá hai bên đầy lửa, độ nóng cực cao nung đá trên vách thành tinh thể, chảy xuôi xuống dưới như dòng suối.
Địa Hỏa Kim Kỳ Lân phát tác một phen, nhưng Vũ La vẫn không chút động lòng, rốt cục nó suy sụp, đầu hàng vô điều kiện:
- Con bà nó, ở dưới mái nhà thấp không thể không cúi đầu...