Tiên Tuyệt

Chương 422: Cự Yêu Hoàng Sư (Thượng)




- Ỷ manh?

Vũ La bừng tỉnh ngộ, vội vàng xua tay lia lịa:

- Không phải là có chuyện như vậy, các vị thật suy nghĩ quá nhiều...

Nam Vinh Ngọc Hồng nở một nụ cười ra ý “ngươi không cần giải thích”, Vũ La trở nên gấp gáp vô cùng. Nếu như chuyện này không nói cho rõ ràng từ đầu, sau này sẽ rơi vào tình cảnh hết sức khó khăn.

Nhưng hắn vừa định lên tiếng nói, thình lình dưới biển phía trước vang lên một tiếng ầm rất lớn, chấn động khiến cho bọn Vũ La phải lảo đảo thân hình. Chỉ thấy một cái miệng khổng lồ rộng chừng sáu mươi trượng mở hoác ra, bắn ra một luồng nước khổng lồ có đường kính bốn mươi trượng.

Mục tiêu không phải là Vũ La, mà là Nam Vinh Ngọc Mị.

- Bệ hạ coi chừng!

Nam Vinh Ngọc Hồng bất chấp tất cả, vội vàng xông về phía trước bảo vệ Nam Vinh Ngọc Mị. Bán Yêu Nữ Hoàng khí độ phi phàm, lâm nguy bất loạn. Một tay đẩy Nam Vinh Âm ra, Điện Kiếm Thiên Lệnh thình lình xuất hiện, hóa lớn mười trượng. Hào quang chợt lóe, điện quang như rồng, ầm một tiếng đánh nát cột nước đang phun tới.

Nam Vinh Ngọc Mị cao giọng quát to:

- Bọn đạo chích phương nào, dám cả gan ám toán trẫm?

- Ha ha ha!

Một tràng cười điên cuồng vang lên, giữa bọt sóng đầy trời xuất hiện một cự quái. Cái đầu khổng lồ chiếm hết một nửa thân thể, ven miệng có một hàng mắt, thân thể giống như kình ngư, vẫy vùng giữa biển hết sức tự nhiên.

Cự quái này không coi Bán Yêu Nữ Hoàng ra gì, lớn tiếng nói:

- Nam Vinh Ngọc Mị, ngươi thật oai phong, Thiên Hoang hải chúng ta há là nơi ngươi muốn đến là đến, muốn đi là đi sao?

Nam Vinh Ngọc Hồng giật mình hỏi:

- Cự Thiên Khôi, vì sao ngươi lại ở chỗ này?

Trên đường ranh giới giữa Thần Hoang hải và Thiên Hoang hải, Bán Yêu tộc có cho trọng binh trấn thủ, còn có vô số dị bảo âm thầm giám thị. Hơn nữa Bán Yêu tộc còn có nhân viên phụ trách giám thị từng viên chiến tướng chủ lực của Cự Yêu tộc, nếu có động tĩnh gì khác lạ, sẽ lập tức có báo cáo.

Cự Thiên Khôi thân thể khổng lồ cười lạnh một tiếng:

- Nam Vinh Ngọc Mị ngươi có thể xâm nhập Thần Hoang hải, chúng ta cũng có thể tới Tịch Diệt đảo của ngươi.

Nam Vinh Ngọc Mị sửng sốt:

- Chúng ta?

Nam Vinh Ngọc Hồng bỗng nhiên cảm thấy một mối nguy hiểm cực độ bao phủ. Y lập tức gia tăng tốc độ của mình lên tới mức cao nhất, cơ hồ là cùng lúc y động, một tia chớp màu lam thô to từ trên trời giáng xuống, đánh trúng thân thể Nam Vinh Ngọc Hồng, khiến cho y rơi tõm xuống biển.

Điện quang bắn ra bốn phía, biển cả bị khoét một lỗ trống đường kính ba mươi trượng, nước biển nháy mắt bị nhiệt độ điện quang quá cao làm cho bốc hơi.

Mặc dù Nam Vinh Ngọc Hồng tránh đi, nhưng nửa người đã nám đen, thân thể lảo đảo muốn ngã. Y gắng gượng một hồi, rốt cục cũng hộc ra một ngụm máu tươi.

Y nghiến răng nghiến lợi nói:

- Lôi Thiên Khôi, tên tiểu nhân chỉ biết âm thầm đánh lén ngươi cũng tới rồi sao?

Trên mặt biển hiện ra một mảnh vết loang lổ màu lam, một quái vật khổng lồ từ dưới nước chậm rãi trồi lên. Thân thể y chỉ bằng một nửa Cự Thiên Khôi, nhưng vẫn hết sức khổng lồ.

Trên lưng Lôi Thiên Khôi hiện đầy vết loang lổ xanh thẳm, Lôi Điện hùng mạnh khi nãy phát xuất từ những vết loang lổ này.

Trong hai mắt Lôi Thiên Khôi không có con ngươi, chỉ có từng đạo điện quang màu lam không ngừng lóe lên trong hốc mắt trống rỗng:

- Không cần biết ta dùng thủ đoạn gì, chỉ cần có thể giết được ngươi, Cự Yêu tộc chúng ta cũng có thể thái binh mấy chục năm.

Nam Vinh Ngọc Mị hừ lạnh một tiếng:

- Hai vị thật đúng là to gan lớn mật, nơi đây chỉ cách Tịch Diệt đảo bất quá mấy trăm dặm, chỉ cần đại quân tộc ta kéo tới, các ngươi sẽ chết không có chỗ chôn.

- Hắc hắc hắc!

Cự Thiên Khôi cười lạnh một tràng. Lôi Thiên Khôi thản nhiên nói:

- Chúng ta đã tới đây, cũng sẽ không sợ.

Nam Vinh Ngọc Mị lập tức cảm thấy không ổn, Điện Kiếm Thiên Lệnh nhanh chóng hóa thành một đạo hào quang may trở về bên cạnh Nam Vinh Ngọc Mị hộ chủ. Một đạo cự đao thình lình xuất hiện, đánh trúng vào Điện Kiếm Thiên Lệnh.

Cự đao va chạm cùng Điện Kiếm Thiên Lệnh, một tiếng keng trong trẻo vang lên, nhưng uy lực va chạm hết sức kinh người. Cự đao nhanh chóng lui về phía sau, từng tia chớp màu

Lam không ngừng chớp lóe trên thân cự đao, đan thành một đạo điện quang.

Điện Kiếm Thiên Lệnh cũng vang lên một tiếng rắc.

Nam Vinh Ngọc Mị đau lòng khôn xiết. Điện Kiếm Thiên Lệnh chính là bảo vật tổ truyền của Vương tộc Bán Yêu tộc, sợ rằng phải mấy thập niên mới có thể sửa chữa được.

- Vũ Thiên Khôi, ngươi trở nên tiểu nhân giống như Lôi Thiên Khôi từ lúc nào vậy, cũng thích đánh lén người khác?

Nam Vinh Ngọc Mị giận dữ quát.

Dưới mọi người lại có một Cự Yêu trồi lên. Y mặc một thân giáp nhẹ, thân hình có thể coi là “vừa phải” trong Cự Yêu tộc, bề ngoài giống như một con vượn, sắc mặt lạnh lùng, sau lưng còn đeo một thanh cự đao khác.

Mà thanh cự đao y đang nắm trong tay, điện quang màu lam vẫn lóe lên không ngừng. Không mất mấy chục năm cũng đừng mơ trừ đi được điện quang gây thương tổn.

Vũ Thiên Khôi cũng trầm mặc ít nói, sau khi đi ra lập tức xoay tay rút thanh cự đao kia ra, lạnh lùng nhìn Nam Vinh Ngọc Mị, không nói một lời.

Cho dù là Nam Vinh Ngọc Mị cũng có cảm giác như bị độc xà theo dõi, không thoải mái chút nào. Trong ba Cự Yêu này, trên thực tế Vũ Thiên Khôi mới có lực uy hiếp lớn nhất.

Ba Cự Yêu đứng giữa biển, từ xa nhìn lại, bọn Vũ La giống như bốn con ruồi đang bay

Xung quanh ba con quái vật khổng lồ, dường như không biết tự lượng sức mình.

Nam Vinh Ngọc Hồng thầm giật mình:

- Các ngươi lẻn vào Thần Hoang hải, chẳng lẽ là vì muốn lấy đi tính mạng tỷ đệ chúng ta? Cự Thiên Khôi không thèm giấu diếm:

- Đúng vậy, nhưng chúng ta vừa tạm thời thay đổi chủ ý.

Y vừa nói vừa đi trong biển, mỗi một động tác do thân thể khổng lồ của y cũng làm dấy lên từng cơn sóng lớn.

Cùng lúc đó, Lôi Thiên Khôi cũng động. Bán Yêu Nữ Hoàng bị Vũ Thiên Khôi nhìn chằm chằm, không dám vọng động. Nam Vinh Ngọc Hồng cùng Nam Vinh Âm lập tức chia ra đứng hai bên trái phải, bảo vệ sau lưng Bán Yêu Nữ Hoàng.

Hai Cự Yêu đi tới bên cạnh Vũ Thiên Khôi, ba tên đứng thành một hàng, vừa khéo ngăn cách Vũ La cùng ba người họ Nam Vinh.

Vũ Thiên Khôi vung đao chỉ Nam Vinh Ngọc Mị, bạo phát ra một cọ chiến ý ngút trời. Nam Vinh Ngọc Mị tức thì biến sắc, ngón tay búng ra, thiên hạ đệ nhất kiếm phù Thiên Nhân Nhất Kiếm hóa thành một đạo ngân hà từ trên trời giáng xuống.

Sát ý vô cùng vô tận, ngăn chặn chiến ý ngập trời kia.

Không ngờ Lôi Thiên Khôi bên cạnh Vũ Thiên Khôi ngăn lại. Dường như Vũ Thiên Khôi không cam lòng, hung hăng cắn răng một cái, cơ bắp trên gương mặt khổng lồ giật giật một trận, rốt cục buông mạnh cự đao xuống.

Lôi Thiên Khôi bỗng nhiên xoay người, mặt quay về phía Vũ La, ôm quyền khom người một xá:

- Uông Dương Cự Yêu tộc, xin mời Vũ La tiên sinh.

Vũ La nghe vậy sửng sốt, vì sao chuyện này liên quan tới mình?

- Xin tiên sinh di giá tới Tàng Long đảo một chuyến.

Lôi Thiên Khôi tỏ ra vô cùng lễ phép.

Vũ La cau mày:

- Đây là ý gì?

Lôi Thiên Khôi có vẻ hơi không nhịn được, nhưng vẫn rất kính cẩn đáp:

- Tiên sinh chính là khách quý của tộc ta, Lôi Thiên Khôi phụng mệnh Đại Hoàng Sư, mời tiên sinh tới một chuyến.

Vũ La không chắc Cự Yêu tộc rốt cuộc là có ý gì, thản nhiên nói:

- Nếu ta không chịu đi thì sao?

Lôi Thiên Khôi sửng sốt, điện quang màu lam sau lưng xoay chuyển ken két một trận. Lúc này Cự Thiên Khôi không nhịn được lên tiếng nói:

- Ta đã nói không cần phí lời với hắn, bắt đi rồi hãy nói sau...

Y xoay người lại sải bước bước ra, mang theo tiếng nước chảy rào rào, chuẩn bị xông tới Vũ La.

Nam Vinh Ngọc Mị tâm thần vừa động, trong mắt Vũ Thiên Khôi chợt lóe lên ánh sáng hưng phấn, vung cự đao lên, chờ nàng xông lại chém giết một phen.

- Càn rỡ, còn không lui xuống!

Một thanh âm uy nghiêm thình lình từ sâu dưới đáy biển vang lên, âm ba khuếch tán, khiến cho nước biển trong phạm vi mấy trăm dặm xung quanh gợn sóng.